Chương 119: Thứ Tình Cảm Xa Xỉ
6:15 AM, Khu thí nghiệm Khải Hoàn, thuộc tập đoàn Nova Sanctum.
Phòng mô phỏng.
Ánh sáng xanh dịu dàng từ màn hình hologram 3D lan tỏa khắp không gian. Trong căn phòng kín, những hàng máy tính chạy dọc theo bức tường, ánh lên những tia sáng mờ ảo từ những dòng mã chạy liên tục. Tiếng quạt tản nhiệt chạy êm ru, hòa cùng tiếng điện từ phát ra từ các bộ xử lý.
Ở trung tâm căn phòng là một khối lập phương có kích thước khoảng 80cm x 80cm x 80cm, phủ một lớp hợp kim carbon đen bóng, sắc lạnh như một vật thể đến từ tương lai.
Những đường vân phát sáng màu xanh dương chạy dọc theo bề mặt, từng dòng năng lượng di chuyển theo những nhịp điệu tinh tế, như một trái tim nhân tạo đang đập.
Trần An đứng trước Máy Mô Phỏng.
Đây không chỉ là một cỗ máy thông thường. Nó là tinh hoa của công nghệ mô phỏng sinh học, được trang bị Quantum Core-10M, một bộ xử lý lượng tử mạnh nhất thế giới, có thể chạy hàng triệu thí nghiệm mô phỏng cùng lúc.
Chi phí để chế tạo một bộ xử lý như vậy đắt đến mức ngay cả những tập đoàn tài phiệt hàng đầu cũng phải cân nhắc, và hiện tại, chỉ duy nhất tập đoàn Kronos sở hữu công nghệ này.
Điều khiển hệ thống không phải con người, mà là một AI nội bộ mang tên NEO-5. Nó không chỉ xử lý dữ liệu, mà còn có khả năng học hỏi từ các thí nghiệm trước đó, liên tục tối ưu hóa kết quả.
Và khi cả hai thứ trên kết hợp lại với nhau, cỗ máy này gần như đã đạt đến trình độ tiên đoán khi xử lý các mô phỏng, với độ chính xác lên đến 98%.
Trần An lướt tay qua màn hình hologram, giao diện điều khiển hiện lên ngay trước mắt.
Dòng chữ [Genesis-X: Hệ Thống Can Thiệp DNA] hiển thị ở giữa màn hình.
Hệ thống Genesis-X là một công nghệ tái cấu trúc DNA tiên tiến, có khả năng kích hoạt, thay đổi và nâng cấp gene theo yêu cầu.
Ban đầu, khi chưa có Biến Dị Thạch, Trần An và tiến sĩ Viktor đã sử dụng CRISPR-Omega, một phiên bản nâng cấp của CRISPR-Cas9 để chỉnh sửa DNA. Tuy nhiên, nó không ổn định, ngay cả khi đã có AI hỗ trợ điều chỉnh xác suất.
Giờ đây, khi Biến Dị Thạch xuất hiện sớm hơn dự kiến, Trần An buộc phải khởi động lại dự án, chạy thử nghiệm trên hệ thống mô phỏng trước khi tiến hành thực nghiệm.
Hắn không cho phép bản thân chủ quan.
Biến Dị Thạch là một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ nhưng lại vô cùng khan hiếm. Một sai lầm nhỏ có thể khiến tất cả công sức đổ sông đổ biển.
Trong điều kiện lý tưởng, nếu có Tinh Hạch của thú biến dị, Trần An có thể trực tiếp tích hợp hạt Biến Dị vào hệ gene để sử dụng.
Bởi vì bản thân Tinh Hạch đã là một bộ lọc tự nhiên, bên trong nó, hạt Biến Dị đã được tinh lọc và ổn định để phù hợp với sinh vật sở hữu.
Nhưng hiện tại, hắn không có Tinh Hạch.
Vì vậy, hắn phải tạo ra một quy trình hoàn toàn mới, một hệ thống chuyển hóa để thay thế.
Quá trình này bao gồm ba giai đoạn chính.
[Tinh Lọc & Trích Xuất Hạt Biến Dị] (Bỏ qua vì không có mẫu vật)
[Chuyển Hóa & Ổn Định Hạt Biến Dị] (Giai đoạn hiện tại)
[Tích Hợp vào Hệ Thống Chỉnh Sửa Gene]
Hắn đang tập trung vào giai đoạn thứ hai, kiểm soát tính bất ổn của hạt Biến Dị, để có thể đưa nó vào hệ gene mà không gây đột biến ngẫu nhiên.
Trần An nhập lệnh, Neo-5 bắt đầu chạy các phép tính.
Trên màn hình, một chuỗi DNA 3D khổng lồ xoay tròn, từng đoạn xoắn kép hiện lên rõ ràng dưới lớp ánh sáng xanh nhấp nháy. Xung quanh nó, hàng loạt ký hiệu sinh học phức tạp liên tục thay đổi, phản ánh dòng dữ liệu khổng lồ mà hệ thống AI đang xử lý.
Đây là giai đoạn hai của dự án, một bước quan trọng trong việc kiểm soát và tích hợp Hạt Biến Dị vào cơ thể sống.
Quá trình này được chia thành ba bước chính.
Bước đầu tiên: Ổn Định Năng Lượng Hạt Biến Dị.
Hạt Biến Dị là một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm với sinh vật.
Khi được tích hợp vào sinh vật sống, nó có thể phát ra những dao động năng lượng không kiểm soát, gây quá tải hoặc thậm chí phá hủy gene của vật chủ.
Để khắc phục điều này, giải pháp được đưa ra là sử dụng các hạt nano sinh học làm lớp bảo vệ, giúp bao bọc và kiểm soát năng lượng phát tán.
Ngoài ra, một chất xúc tác sinh học cũng được bổ sung để giảm tính phóng xạ và điều hòa sự dao động năng lượng, đảm bảo quá trình tích hợp diễn ra an toàn.
Dữ liệu mô phỏng trên màn hình cho thấy những đợt năng lượng ban đầu phát ra một cách dữ dội, nhưng nhờ lớp bảo vệ nano và chất xúc tác, chúng dần ổn định lại, trở thành những dòng năng lượng có thể điều khiển được.
Bước thứ hai: Tìm Protein Dẫn Truyền.
Một vấn đề khác nảy sinh, Hạt Biến Dị không thể tự gắn kết với DNA. Để tích hợp thành công, cần một loại protein đặc biệt đóng vai trò cầu nối, giúp nó liên kết với gene mục tiêu.
Đây là một bài toán sinh học phức tạp, đòi hỏi sự hỗ trợ của AI để sàng lọc và phân tích hàng triệu loại protein có khả năng tương tác với DNA.
Hệ thống bắt đầu quét dữ liệu, so sánh từng loại protein theo cấu trúc và tính chất hóa học của chúng.
Mục tiêu là tìm ra một loại protein có khả năng tương thích cao nhất, sau đó liên kết Hạt Biến Dị với protein này để tạo thành một "tàu vận chuyển" đưa năng lượng mới vào trong gene mà không gây ra phản ứng bất thường.
Trần An lặng lẽ quan sát những dòng thông số liên tục biến đổi trên màn hình. Mỗi một bước tiến trong nghiên cứu này không chỉ là một cột mốc khoa học, mà còn là một bước đi trên con đường định hình tương lai của nhân loại.
Neo-5 bắt đầu chạy phép tính, từng chuỗi protein lần lượt xuất hiện trên màn hình, liên tục thay đổi.
Trần An nhìn vào dữ liệu, không chớp mắt.
Hắn chậm rãi lên tiếng.
"Neo, khi nào có kết quả?"
Màn hình rung nhẹ.
Neo-5 im lặng vài giây trước khi đáp.
"Thưa sếp, dựa vào tiến độ hiện tại… phải đến 22h30 mới có thể hoàn thành phép tính."
Trần An khẽ nheo mắt.
Một ngày.
Tuy không lâu, nhưng đối với hắn lại có phần quá dài.
Đang suy nghĩ coi nên làm gì tiếp theo, thì tiếng ting ting vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng thí nghiệm.
Trần An liếc nhìn màn hình điện thoại. Một tin nhắn mới hiện lên.
Victoria:
"Trần An, anh ăn sáng chưa?Tôi đang chuẩn bị đi ăn, nếu được hãy để tôi mời hôm nay, coi như cảm ơn chuyện hôm qua."
Một tin nhắn tiếp theo ngay sau đó.
"À, tiện thể... Hôm nay anh có dự buổi triển lãm không?"
Ánh sáng từ màn hình máy mô phỏng vẫn nhấp nháy trong không khí, phản chiếu lên gương mặt trầm ngâm của Trần An. Trên giao diện mô phỏng, các chuỗi số liệu vẫn đang quay chậm rãi, từng dòng dữ liệu liên tục được cập nhật, hàng tỷ phép tính chạy song song trong hệ thống.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Vẫn còn sớm.
Dù gì thì cũng phải chờ kết quả từ Neo-5, mà thời gian chờ đợi quá dài trong phòng thí nghiệm cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu đã vậy, tận dụng khoảng thời gian này để ra ngoài, vừa quan sát buổi triển lãm, vừa gặp Victoria nói chuyện một chút cũng không phải là ý tồi.
Hắn bấm vài lệnh trên màn hình cảm ứng của Máy Mô Phỏng, thiết lập hệ thống chế độ giám sát từ xa. Nếu có bất kỳ thay đổi đột xuất nào, Neo-5 sẽ tự động gửi báo cáo về thiết bị cá nhân của hắn ngay lập tức.
Xong xuôi, Trần An cầm điện thoại, gõ vài chữ.
"Được, gặp nhau ở đâu?"
Chưa đầy ba giây sau, Victoria đã phản hồi.
"Quán hôm qua, 30 phút nữa tôi sẽ đến."
Trần An nhìn cái meme hình con mèo, với dòng chữ dặn không được đến trễ mà cảm thấy buồn cười .
Bước chân vừa ra khỏi phòng mô phỏng, Trần An bất ngờ chạm mặt một người quen.
Trịnh Kỳ Thanh đang ôm một sấp tài liệu dày cộm, dáng vẻ vội vã như thể đang chạy đua với thời gian.
Cô vẫn xinh đẹp và sắc sảo như ngày nào, đôi mắt sáng, đường nét gương mặt thanh tú, cùng khí chất mạnh mẽ của một người phụ nữ thành đạt. Nhưng hôm nay, điểm khác biệt là cặp kính tròn trên sống mũi cao thanh thoát, càng làm tôn lên nét thông minh, chín chắn của cô.
Tuy nhiên, vẻ mệt mỏi vẫn hiện rõ trên gương mặt cô gái trẻ. Có lẽ do những ngày gần đây công việc quá tải, hoặc vì những dự án nghiên cứu kéo dài thâu đêm.
Dù vậy, khí chất tự tin, quyết đoán của cô không hề suy giảm. Ngược lại, nó càng khiến cô có một sức hút khó cưỡng, một vẻ đẹp không chỉ đến từ ngoại hình, mà còn từ trí tuệ và sự kiên định.
"Đã lâu không gặp, Kỳ Thanh."
Giọng Trần An trầm ổn vang lên, mang theo sự bình thản quen thuộc của hắn.
Kỳ Thanh hơi giật mình, như thể không ngờ sẽ gặp Trần An vào lúc này. Cô khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng cúi đầu chỉnh lại chồng tài liệu trong tay, cố gắng che giấu vẻ bối rối thoáng qua.
Nhưng Trần An đã tinh ý nhận ra.
Chỉ là hắn không nói gì.
Cô gái trước mặt hắn, người mà kiếp trước từng khiến hắn phải ngại ngùng khó xử khi gặp, giờ lại có biểu hiện như một cô gái nhỏ bị bắt gặp làm chuyện gì đó ngại ngùng.
Rất hiếm khi Trịnh Kỳ Thanh bối rối.
Nhưng khi đối diện với Trần An, mọi sự mạnh mẽ lý trí thường ngày của cô đôi lúc lại trở nên lung lay.
Cô hắng giọng, cố gắng che giấu sự mất tự nhiên của mình.
"Anh… anh An! Anh cũng ở đây à?"
Cô lắp bắp một chút, sau đó vội vàng bổ sung.
"Ý em là… lâu rồi không gặp, dạo này anh vẫn ổn chứ?"
Trần An cười nhẹ.
"Anh thì vẫn vậy thôi. Còn em thì sao? Dạo gần đây trông có vẻ khá mệt mỏi."
Lời quan tâm đơn giản nhưng lại khiến trái tim Kỳ Thanh khẽ rung động.
‘Anh ấy… để ý mình sao?’
‘Không, có lẽ chỉ là sự quan tâm bình thường.’
‘Anh An từ trước đến nay vốn là người như vậy mà, luôn quan tâm đến đồng đội của mình.’
Nhưng dù hiểu rõ điều đó, cô vẫn không thể kiểm soát được đôi tai đang đỏ ửng của mình.
Cô cắn nhẹ môi, gật đầu trả lời.
"Dạo này công việc hơi nhiều một chút… Nhưng không sao, em vẫn ổn."
Trần An nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu.
"Không nên làm việc quá sức. Nếu cảm thấy mệt, hãy nghỉ ngơi một chút."
Giọng nói trầm thấp của hắn khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Không để mình bị cuốn vào cảm xúc, Kỳ Thanh vội chuyển chủ đề, đưa chồng tài liệu trong tay lên.
"À, đây là số liệu thử nghiệm của Phan Duy Khánh."
Nghe đến cái tên này, ánh mắt Trần An chợt sắc lại.
Phan Duy Khánh.
Tên tử tù bọn hắn dùng để thử nghiệm ProtoVita-X, giờ hắn đang trở thành một trong những đối tượng thí nghiệm trọng điểm của chính phủ.
Kỳ Thanh giải thích tiếp.
"Gần đây em chịu trách nhiệm quan sát và thống kê các số liệu về tình trạng của anh ta ở căn cứ quân đội."
Cô không cần nói thêm, Trần An cũng hiểu.
Thí nghiệm lên con người, dù cho đó là tử tù thì cũng là một công việc thách thức đạo đức cùng tâm lý người thực hiện. Nhưng lúc này, hắn không tiện đào sâu.
Hắn chỉ bình thản đáp.
"Hiện tại máy mô phỏng đang chạy dữ liệu của anh, ít nhất phải hết ngày hôm nay mới có thể tiếp tục nhập liệu."
Cô chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
"Vậy thì…"
Chưa kịp nói hết câu, Trần An đã nở nụ cười nhẹ.
"Em đã nỗ lực rất nhiều rồi. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi."
Trịnh Kỳ Thanh thoáng sững người.
‘Nghỉ ngơi sao?’
Đã lâu lắm rồi không có ai bảo cô phải nghỉ ngơi cả.
Nhưng có lẽ vì nghe lời khuyên này từ Trần An, nên trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Cô cúi đầu, giọng có chút dịu lại.
"Cảm ơn anh… Em sẽ cố gắng sắp xếp thời gian nghỉ."
Như chợt nhớ ra gì đó, cô ngẩng lên nhìn Trần An, ngập ngừng hỏi.
"À… lát nữa anh có đến buổi triển lãm không?"
Ánh mắt cô hơi lấp lánh, như thể đang mong chờ điều gì đó.
Nhưng Trần An chỉ điềm nhiên gật đầu.
"Có, anh đi gặp một người bạn xong sẽ đến đó tham quan."
Câu trả lời quá đỗi bình thản.
Không chút ẩn ý. Không chút suy nghĩ.
Chỉ đơn thuần là một câu trả lời thẳng thắn.
Nhưng chính sự thẳng thắn ấy lại khiến lòng Kỳ Thanh khẽ chùng xuống.
Cô đã đoán trước câu trả lời, nhưng vẫn không khỏi thất vọng một chút.
Cô mím môi, sau đó gật đầu, cố nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
"Vậy… em sẽ đi trước. Hẹn gặp anh ở triển lãm."
Cô cúi đầu chào rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Trần An đứng đó, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ôm chồng tài liệu chạy đi.
Cô gái ấy vẫn luôn như vậy, luôn tỏ ra trưởng thành, cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng cũng rất dễ bị tổn thương.
Hắn không phải kẻ ngốc.
Hắn biết cô có tình cảm với mình.
Nhưng Trần An bây giờ là kiểu người không dễ dàng bước vào một mối quan hệ.
Nhất là trong thời điểm hiện tại, khi nhân loại vẫn còn đang đối mặt với sự diệt vong thì tình cảm cá nhân đó chỉ là thứ tình cảm xa xỉ, dư thừa.
Hắn thở nhẹ, sau đó đóng cửa phòng mô phỏng lại, dặn dò nhân viên theo dõi hệ thống.
Sau đó, hắn cầm điện thoại lên, gọi cho Tống Hạo và Thanh Vân.