Chương 121: Sắp Xếp
Bầu trời vừa hửng sáng, ánh nắng đầu ngày len lỏi qua những tán cây bên đường, nhuộm một lớp ánh vàng dịu nhẹ lên thành phố.
Những tòa nhà cao tầng phản chiếu thứ ánh sáng ấm áp, như bừng tỉnh sau một đêm dài.
Trên vỉa hè, dòng người bắt đầu ngày mới với những nụ cười rạng rỡ, có người chậm rãi dắt xe ra khỏi nhà, có người vội vàng chạy đến trạm xe buýt, trên tay cầm ổ bánh mì nóng hổi còn phả hơi ấm.
Quán cà phê đầu hẻm đã đông khách, mùi hương cà phê rang xay hòa vào không khí, lan tỏa một cảm giác dễ chịu.
Những tiếng chào hỏi, những câu chuyện phiếm về tin tức thời sự, về sự kiện tối qua vang lên rộn ràng.
Một người bán hàng rong đẩy xe bún riêu, tiếng lách cách của bát đũa chạm vào nhau tạo nên một giai điệu quen thuộc của buổi sáng thành phố.
Mấy đứa trẻ cắp sách tới trường, vừa đi vừa nô đùa, những nụ cười hồn nhiên trên môi.
Thành phố vào giờ này giống như một bức tranh hài hòa, vừa nhộn nhịp vừa ấm áp, toát lên sự thịnh vượng yên bình. Một thế giới mà ở đó, mỗi người đều có một vai trò riêng, mỗi guồng quay đều khớp với nhau một cách hoàn hảo.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, một chiếc SUV màu đen bóng loáng từ từ lăn bánh. Động cơ êm ru, lướt qua những con đường rộng thênh thang, để lại phía sau hình ảnh những con người vẫn miệt mài với nhịp sống của họ.
Trong xe, Trần An ngồi ở hàng ghế sau, mắt chăm chú vào màn hình điện thoại, vẻ mặt hắn có phần nghiêm túc khi làm việc.
Giọng nói trầm ổn nhưng dứt khoát khi bàn giao công việc cho trợ lý trưởng Hà Tịnh.
“Hà Tịnh, bên phần mềm đã sẵn sàng triển khai dự án kho nhân tài chưa?”
Giọng của trợ lý trưởng vang lên từ đầu dây bên kia, vẫn chuyên nghiệp như mọi khi.
“Tôi đã liên hệ với họ, nhưng cần thêm một số điều chỉnh về quy trình. Cậu muốn ưu tiên tuyển dụng nhân sự trong nước hay mở rộng ra toàn cầu?”
Trần An trầm ngâm một chút rồi đáp.
“Cả hai. Nhưng ưu tiên nhân tài trong nước. Nhân sự cấp cao thì tìm thêm từ các tập đoàn công nghệ quốc tế.”
“Rõ. Còn tài chính?”
“Liên hệ Lâm Chấn Vương. Nói với anh ấy chuẩn bị trước một khoản ngân sách cho giai đoạn đầu.”
Hắn nhanh chóng cúp máy sau khi dặn dò xong. Trần An không phải kiểu người dài dòng, nhất là khi làm việc.
Chuyện chuyên nghiệp thì nên để người có chuyên môn làm. Hắn chỉ cần lên kế hoạch và để người bên dưới làm là được.
Trần An gật đầu, cúp máy, rồi lướt mắt nhìn ra cửa sổ xe. Thành phố vẫn vận hành như một cỗ máy khổng lồ, những chiếc xe máy chạy trên đường, tiếng còi xe thi thoảng vang lên, những hàng quán ven đường bận rộn với khách ra vào. Người bán hàng rong tất bật với nồi phở bốc khói nghi ngút, tiếng rao bánh mì, cà phê vẫn vang lên đều đặn.
Tuy nhiên, có một điều khác lạ so với những ngày bình thường.
Không khó để nhận ra, hầu như ai ai cũng đang bàn tán về tập đoàn Nova.
Giữa khung cảnh tưởng như bình thường nhưng lại không hề bình thường này, trong xe, Tống Hạo và Thanh Vân ở hàng ghế trước liếc nhìn nhau cười khẽ, rồi quay xuống chọc ghẹo Trần An.
"Ôi trời, nhìn cậu kìa, chủ tịch tập đoàn gì mà bận rộn từ sáng sớm thế này?" Tống Hạo nháy mắt, giọng điệu đầy trêu chọc.
"Có khi nào mai mốt Trần An chúng ta ngồi họp với mấy ông tài phiệt thế giới không đây?"Thanh Vân cười tủm tỉm.
Trần An liếc hai người một cái, hờ hững đáp.
“Anh chị không trêu em một ngày hai người không chịu được à?”
"Thì bọn anh thấy chú em nghiêm túc quá mà!" Tống Hạo cười phá lên.
...
Quán phở nhỏ trong con hẻm vẫn giữ nguyên không khí nhộn nhịp như hôm qua.
Hơi nóng bốc lên từ những bát phở nghi ngút khói, hòa vào mùi hương đặc trưng của nước lèo hầm kỹ.
Dòng người ra vào tấp nập, những tiếng cười nói, tiếng bát đũa va chạm nhau tạo nên bản giao hưởng quen thuộc của đời sống thường nhật.
Bước vào quán, Trần An lập tức nhận ra Victoria.
Cô gái ấy vẫn mang vẻ ngoài tao nhã như hôm qua, nhưng dường như đã thoải mái hơn một chút với không gian bình dân này.
Victoria chọn một góc bàn gần cửa sổ, nơi ánh nắng sớm có thể len lỏi qua lớp rèm mỏng, phản chiếu lên mái tóc vàng óng của cô. Chiếc bàn mà cô ngồi đã được sửa sang lại gọn gàng, không lẫn vào sự lộn xộn của những bàn khác.
Không khó để nhận ra cô ấy, vì cô nàng như thiên nga lạc giữa bầy gà vậy.
Trần An khẽ nhếch môi, bước tới gần.
Hắn không vội ngồi xuống ngay mà dừng lại trước mặt cô, đặt tay lên ngực, hơi cúi người rồi nghiêng đầu đầy tao nhã, như một quý ông thực thụ khi được diện kiến quý tộc, công chúa.
“Tiểu thư Victoria Lancaster, thật vinh hạnh khi được gặp lại cô vào buổi sáng tuyệt đẹp thế này.”
Giọng hắn trầm ổn, lịch thiệp một cách cố ý, đến mức gần như trêu đùa.
Victoria ngước lên nhìn, đôi mắt xanh lóe lên một tia ngạc nhiên, rồi nhanh chóng thay bằng nét cười đầy thú vị.
Cô đặt tách trà xuống, vén một lọn tóc ra sau tai, rồi cũng hơi nhún người theo đúng chuẩn mực quý tộc Anh. Nhưng thay vì vẻ kiểu cách, cô làm điều đó với một chút cường điệu, như thể đang chơi đùa với màn chào hỏi của hắn.
“Ngài Trần, tôi không biết một bữa sáng bình dân lại có thể khiến ngài trịnh trọng đến mức này đấy. Tôi có nên cảm thấy vinh dự không nhỉ?”
Giọng cô mềm mại, nhưng không giấu được sự bông đùa.
Trần An cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.
“Dĩ nhiên rồi. Dù sao, không phải ngày nào tôi cũng có cơ hội ăn sáng cùng một tiểu thư danh giá của gia tộc Lancaster.”
Victoria lắc đầu, bật cười khẽ.
“Xem ra bữa tiệc tối qua đã tiết lộ cho anh không ít chuyện rồi.”
Trần An nhún vai. “Chỉ một chút thôi. Đủ để tôi tự hỏi tại sao một quý cô như cô lại ngồi đây, chờ một gã như tôi.”
Victoria không trả lời ngay, chỉ cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng xoay nó trong tay. Ánh mắt cô mang theo một chút suy tư hoặc ít nhất, cô giả vờ như vậy.
“Bởi vì anh thú vị.”
Một câu trả lời đơn giản, nhưng ẩn chứa nhiều tầng nghĩa.
Trần An bật cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
“Nghe cứ như một lời khen… nhưng tôi vẫn chưa chắc nó có phải là một lời khen thật không.”
Victoria nghiêng đầu, môi khẽ nhếch lên.
“Nếu tôi bảo là thật thì anh có tin không?”
“Chắc là không.”
Cô nàng bật cười . “Tốt. Vì tôi cũng không định nói đâu.”
Trần An cũng cười theo rồi đặt mình vào chỗ quen thuộc như thể đây là một phần trong thói quen thường ngày của hắn.
Tống Hạo và Thanh Vân cũng ngồi xuống ở bàn kế bên, ánh mắt cảnh giác vẫn không rời khỏi những người xung quanh theo thói quen nghề nghiệp.
Khi tô phở nóng hổi được bưng ra, Victoria đưa tay vén nhẹ mái tóc, rồi khéo léo mở lời.
"Buổi tiệc tối qua... khá thú vị. Tôi muốn nghe ý kiến của anh về nó."
Trần An nhướn mày, nhấp một ngụm nước trà tráng miệng trước khi chậm rãi đáp.
"Cô thấy thế nào?"
Victoria hơi nghiêng đầu, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên vành chén.
"Tập đoàn Nova có vẻ rất cẩn trọng. Từng lời tuyên bố, từng bước đi của họ đều được tính toán kỹ lưỡng." Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục. "Nhưng tôi có cảm giác, họ đang giấu đi điều gì đó."
Trần An nghe đến điều này thì cũng không khỏi thán phục giác quan nhạy bén của phụ nữ, hắn tò mò hỏi.
"Điều gì khiến cô nghĩ vậy?"
Victoria không trả lời ngay mà khéo léo dùng đũa gắp một sợi phở, chậm rãi thưởng thức. Rồi cô đặt đũa xuống, ánh mắt trở nên sắc sảo hơn.
"Cách họ điều hướng cuộc trò chuyện. Họ luôn dẫn dắt quan khách theo một kịch bản đã được dựng sẵn, khiến ai nấy đều cảm thấy họ đang kiểm soát mọi thứ. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là họ đang cố tình đánh lạc hướng những vấn đề thực sự quan trọng."
Cô liếc nhìn Trần An, như muốn thăm dò phản ứng của hắn.
Trần An chỉ cười, cầm muỗng khuấy nhẹ tô phở.
"Cô quan sát rất tinh tế."
"Tôi chỉ nói ra cảm nhận của mình." Victoria nhún vai. "Nhưng điều khiến tôi tò mò hơn là những gương mặt xuất hiện trong buổi tiệc."
Cô nghiêng người về phía trước một chút, hạ giọng.
"Những tập đoàn lớn, những nhà đầu tư máu mặt… Tất cả bọn họ đều xuất hiện vì một thứ duy nhất, ProtoVita."
“Nhưng hơn phân nữa số đó là không liên quan gì đến ngành y dược.”
Trần An vẫn bình thản ăn phở, như thể câu chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.
"Vậy cô có nghĩ ai là đối thủ đáng gờm nhất trong cuộc đấu giá này không?"
Victoria thoáng trầm ngâm, rồi chậm rãi đáp.
"Gia tộc Lancaster của tôi có thể là một trong những thế lực lớn, nhưng không phải mạnh nhất. Có vài cái tên khác đáng chú ý hơn."
"Chẳng hạn như Richard Cross của Tập đoàn năng lượng Helios. Hắn là kẻ đầy tham vọng, và tôi chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng để tuột mất thứ này."
Trần An gật gù, ánh mắt sắc bén hơn một chút.
"Hắn không chỉ tham vọng, mà còn tàn nhẫn."
Victoria mỉm cười, cảm thấy thú vị trước phản ứng này.
"Anh có vẻ rất hiểu hắn?"
"Tôi có thói quen quan sát." Tất nhiên Trần An không nói ra sự thật là hắn đã từng tiếp xú,c và có thông tin về tên Richard này.
Nếu Richard không quá tàn nhẫn hay tham vọng, Trần An hẳn đã đích thân mời hắn vào tổ chức, bởi tài mưu lược cùng tầm nhìn xa đáng gờm.’=
Nhưng chiêu mộ một kẻ vừa thông minh, vừa gian xảo, tham vọng lại không đáy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.
Người có tài luôn là con dao hai lưỡi.
Dùng đúng, đó là thanh kiếm sắc bảo vệ tổ chức.
Dùng sai, đó là lưỡi dao cận kề yết hầu.
Richard quá thông minh, nhưng cũng quá nguy hiểm.
Hắn không phải một con cờ để điều khiển, mà là một kẻ chơi cờ luôn tìm cách lật đổ bàn cờ. Đưa hắn vào Nova Sanctum chẳng khác nào thả hổ về rừng, đến khi nhận ra, e rằng nanh vuốt của hắn đã cắm sâu vào cổ họng tổ chức
Victoria nhìn Trần An một lúc, rồi cười hài lòng.
"Xem ra tôi tìm đúng người để trò chuyện rồi."
Trần An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhấp một trà lạnh để trôi bớt dầu mỡ trên miệng.
Bọn họ tiếp tục bàn luận về buổi tiệc, về những thế lực khác, về những gì đã xảy ra tối qua.
Trần An không trực tiếp tiết lộ điều gì về bản thân hay tập đoàn Nova.
Nhưng qua từng câu trả lời, hắn dần dần nắm bắt được suy nghĩ, tầm nhìn của Victoria về thế giới kinh doanh, về những âm mưu chính trị ngầm, về tham vọng và lòng trung thành.
Cô nàng là một người phụ nữ thông minh, có khả năng quan sát tốt, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm và chưa đủ tàn nhẫn để thực sự chơi trong ván cờ này.
Còn Victoria, qua cuộc trò chuyện này, cũng nhận ra Trần An không phải một người bình thường.
Hắn ta nhìn thấu quá nhiều thứ, phân tích quá sắc bén, và phản ứng quá nhanh.
"Anh thực sự là ai vậy?"
Câu hỏi bật ra trước khi cô kịp suy nghĩ.
Trần An khẽ cười.
"Chẳng phải chỉ là một người tình cờ giúp cô trong quán phở thôi sao?"
Victoria nhìn hắn chằm chằm, như muốn tìm ra chút manh mối trong ánh mắt kia.
Nhưng tất cả những gì cô thấy, chỉ là một nụ cười thản nhiên đầy bí ẩn.
...
Cảm ơn [Lão chấp sự Nghivu] và bạn [tran gosu] đã góp lương cứu đói, cảm tạ hai lão nhiều.
Sr ae nay tôi bận quá, nhưng nỗ lực xíu mai với chủ nhật được nghỉ kkk