Chương 122: Bạc Xỉu (Top1 thức uống mà tác thích)

Bữa sáng kết thúc trong không khí thoải mái. Victoria khẽ nhấp ngụm trà cuối cùng rồi vươn tay lấy ví, định thanh toán bữa ăn. Nhưng ngay khi cô vừa nhấc chiếc túi nhỏ lên, Trần An đã nhanh chóng đưa tay ra chặn lại.


“Để tôi trả.” Giọng hắn bình thản, nhưng trong sự bình thản ấy lại mang theo một sự chắc chắn không thể chối từ.
Khá là ga lăng, lịch sự.
Victoria hơi nhướng mày, có chút bất ngờ.
“Không được. Hôm qua anh đã thanh toán cho tôi rồi, lần này phải để tôi mời .”


Trần An chỉ mỉm cười, ánh mắt mang theo chút tinh quái nói.
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay.”
Victoria nhìn hắn, không hề bị lay chuyển.
“Anh không thể cứ giành trả tiền mãi được. Hôm nay tôi là người mời anh ăn sáng, vậy nên để tôi thanh toán.”


“Tiểu thư, cô mời tôi dùng bữa cùng, nhưng có nói là bao luôn bữa ăn đâu? Với cả, mời khách là truyền thống của người Việt Nam. Hy vọng quý tiểu thư sẽ tôn trọng truyền thống văn hóa nước tôi.”
Victoria hơi mở miệng định phản bác, nhưng ngay khi nghe đến hai chữ "truyền thống" cô lại khựng lại.


Là một tiểu thư của gia tộc Lancaster danh giá, Victoria hiểu rõ tầm quan trọng của truyền thống và văn hóa mỗi quốc gia. Nếu cô cố chấp tranh cãi nữa, chẳng khác nào thiếu tôn trọng văn hóa nước khác.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, rồi cô chậm rãi mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ bất lực, chịu thua.


“Nếu vậy, tôi phải làm sao để đáp lễ anh đây, anh Trần?”
Trần An giả vờ trầm ngâm một chút, sau đó khẽ nhún vai. “Vậy thì lát nữa mời tôi một ly cà phê là được rồi.”


Victoria khẽ cười, một nụ cười đầy khí chất quý tộc nhưng không giấu được sự thích thú. “Được thôi. Nếu chỉ đơn giản vậy thì tôi chấp nhận.”


Cô thu lại chiếc ví, tay đặt lên bàn một cách đầy tao nhã. Nhưng trước khi Trần An đứng dậy, cô nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu mang theo chút trêu đùa.


“Dù tôi tôn trọng truyền thống của đất nước anh, nhưng lần sau hãy để tôi mời một cách đúng đắn. Nếu không, tôi sẽ không dám mời anh nữa đâu.”
Trần An bật cười, gật đầu một cách đầy phong độ. “Vậy thì tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”


Cách họ trò chuyện đầy tự nhiên, như thể đã quen biết từ rất lâu.
Ở bàn bên cạnh, Tống Hạo và Thanh Vân nhìn nhau rồi khẽ cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tống Hạo khoanh tay, cười khẽ.
“Chậc chậc, Trần An đúng là có số hưởng.”


Thanh Vân giả vờ nghiêm túc, nhưng khóe môi cũng cong lên đầy hàm ý.
Trần An biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu đừng nghĩ nhiều.


Tiến ra quầy thanh toán, Trần An mở ví, định lấy thẻ ngân hàng ra. Nhưng ngay khi hắn lật ví, ánh mắt liền dừng lại trên một tấm thẻ màu đen nằm ngay ngắn bên trong.
Tấm thẻ này…
Hắn lập tức nhớ đến Elara và món quà cô ta đưa cho hắn hôm qua.
"Người ta đã tặng thì không dùng thì phí."


Trần An nhếch môi, cầm tấm thẻ lên rồi quẹt nó để thanh toán.

Cùng lúc đó, tại văn phòng làm việc sang trọng của bộ phận tài chính khải hoàn, nay thuộc tập đoàn Nova.
Lâm Chấn Vương đang ngồi trên ghế, xem xét tài liệu thì bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên.
Ting!


Một thông báo hiện ra trên màn hình.
Tài khoản của bạn vừa thanh toán thành công 320,000 VNĐ.
Lâm Chấn Vương khựng lại. Hắn cau mày, đôi mắt sắc bén lóe lên vẻ khó chịu nhìn màn hình.
“Cái quần què gì vậy? Sao tự dưng lại bị trừ tiền?”
Bỗng như nhớ ra thứ gì đó.


Hắn lập tức lục lọi túi áo, sau đó kiểm tr.a ví tiền. Một cơn gió lạnh lướt qua khi hắn nhận ra tấm thẻ đen của mình đã biến mất.
Hắn nhíu mày, cố gắng nhớ lại… rồi đột nhiên hình ảnh Elara hiện lên trong đầu hắn.
Nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua, Lâm Chấn Vương cứng người.


“Đừng nói là bà điên đó đã trộm thẻ của mình…”
Khoảnh khắc nhận ra sự thật, gương mặt hắn tối sầm lại. Một cảm giác bất lực, mệt mỏi khó tả.


Lâm Chấn Vương vẫn còn chưa hết sốc vì vừa bị trừ mất 320 nghìn một cách khó hiểu thì một nhân viên gõ cửa, cẩn thận bước vào, trên tay là một tập tài liệu dày cộp.


“Sếp, đây là danh sách dự chi cho quá trình tuyển nhân sự mà Hà Tịnh vừa đề trình. Có lời dặn của ngài Trần, yêu cầu ưu tiên và xét duyệt sớm.”
Lâm Chấn Vương nhíu mày, giật lấy tập hồ sơ.
Hắn vừa mở ra, đọc lướt qua vài con số… rồi lập tức đứng hình.
Một giây.
Hai giây.


Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nhân viên với ánh mắt trống rỗng.
“… Tuyển nhân sự thôi mà, có cần tới cái số tiền này không?”
Nhân viên chớp mắt giải thích. “… Tôi chỉ chuyển tài liệu, không có quyền phát biểu.”


Lâm Chấn Vương hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng hắn như đang chảy máu.
Hắn lật qua danh sách, mắt quét qua những cái tên. Ban đầu, hắn còn định kiếm cớ cắt giảm bớt, nhưng rồi ánh mắt dừng lại ở một số người.
Chuyên gia năng lượng hạt nhân, kỹ sư vũ khí cấp cao, chuyên gia chiến lược…


Tất cả đều là những nhân vật khủng bố trong ngành.
Hắn cau mày, dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Trần An có lý khi chọn những người này.
Hắn thở dài, lầm bầm.
“Mẹ nó… tiền nhiều quá cũng là một loại đau khổ.”
Rồi bụp!—hắn đóng dấu phê duyệt.


Nhân viên thầm lau mồ hôi, cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trước khi sếp đổi ý.
Lâm Chấn Vương ngả người ra ghế, xoa trán như thể mình vừa đánh mất một phần linh hồn.
Rồi hắn đứng dậy, chậm rãi tiến tới cửa sổ, phóng tầm mắt xuống thành phố bên dưới.


Ánh mắt hắn dừng lại ở khu triển lãm đấu giá, nơi sắp diễn ra cuộc chiến giữa những kẻ giàu có nhất thế giới để tranh giành công thức ProtoVita.
Hắn khẽ lẩm bẩm.


“Hy vọng lần đấu giá này sẽ kiếm lại được chút vốn, chứ không thì chẳng biết lấy đâu ra tiền mà nuôi tiếp cái sở thích ‘chơi lớn’ của Trần An.”
Rồi hắn nhíu mày.
“Khoan đã… nếu cuộc đấu giá mà không thành công… có phải là sẽ lại bị thâm hụt?”


Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không được! Lần này phải kiếm một khoản thật lớn! Không thể để tập đoàn vừa ra mắt đã phá sản được.”
Hắn xoay người, vươn tay bấm số gọi cho ban tổ chức.
“Alo, nghe đây! Đẩy giá lên! Tôi muốn đợt đấu giá này… phải PHÁ KỶ LỤC!”



Buổi sáng muộn, ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính lớn của quán cà phê, phản chiếu lên mặt bàn gỗ sẫm màu, tạo thành những mảng sáng lốm đốm đẹp mắt.


Không gian nơi đây mang phong cách cổ điển nhưng không kém phần sang trọng, những chiếc đèn chùm nhỏ tỏa ánh sáng dịu nhẹ, tường treo đầy tranh nghệ thuật trừu tượng, còn những bản nhạc Jazz nhẹ nhàng len lỏi khắp không gian, khiến bất kỳ ai bước vào cũng cảm thấy thư thái.


Quán cà phê này vốn không dành cho số đông. Giá của một ly cà phê ở đây đủ để nhiều người phải đắn đo trước khi bước vào. Khách hàng thường là những doanh nhân, nghệ sĩ nổi tiếng hoặc những nhân vật có địa vị.
Dù vậy, ngày hôm nay, bầu không khí trong quán lại có chút khác thường.


Một cô thư ký ăn mặc chỉnh tề bước vào trước, theo sau là hai nhân viên khác. Cô nhìn quanh quán một lượt rồi lịch sự yêu cầu được gặp quản lý.
Quản lý quán nhanh chóng xuất hiện, một người đàn ông trung niên với bộ vest gọn gàng, ánh mắt sắc sảo nhưng đầy chuyên nghiệp.


Khi nghe thư ký trình bày về việc đặt một khu vực riêng tư, ông vẫn giữ thái độ bình tĩnh như thường lệ, nhưng khi ánh mắt lướt qua tấm danh thiếp thư ký đưa ra, đồng tử ông co lại một chút.
“Xin chờ một chút, tôi sẽ thu xếp ngay.” Giọng ông trở nên trịnh trọng hơn.


Không mất nhiều thời gian, một khu vực sang trọng nhất của quán ngay lập tức được dọn dẹp gọn gàng, rèm che nhẹ nhàng buông xuống tạo không gian kín đáo nhưng không ngột ngạt. Nhân viên nhanh chóng sắp xếp bàn ghế, lau dọn cẩn thận từng chi tiết.
Sự việc này không thể qua mắt được những nhân viên còn lại trong quán.


“Ai mà chơi sang vậy? Thuê luôn một góc quán thế này?” Một nữ nhân viên thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
“Không biết, nhưng chắc chắn không phải người thường. Quản lý mà còn phải đích thân tiếp đón thế kia.”


“Nhìn vẻ mặt ông ấy kìa, cứ như sắp tiếp khách VIP tầm cỡ quốc tế vậy.”
Cơn tò mò chưa kịp lắng xuống thì họ lại tiếp tục sửng sốt hơn khi quản lý sau khi sắp xếp xong còn cẩn thận gọi điện báo cho chủ quán.
Sự xuất hiện của chủ quán càng làm không khí trở nên căng thẳng hơn.


Bà là một người phụ nữ chững chạc, mái tóc búi gọn, dáng vẻ quý phái toát lên phong thái của một doanh nhân thành đạt.
Mặc dù quán cà phê này chỉ là một trong những sở thích cá nhân của bà, nhưng khi nghe tin về vị khách sắp đến, bà vẫn đích thân xuất hiện.


Khi bước vào quán, bà không nói gì nhiều, chỉ đưa mắt quét qua khu vực đã được chuẩn bị và nhẹ gật đầu, thể hiện sự hài lòng.
Lúc này, toàn bộ nhân viên đều hiểu rằng vị khách này không phải nhân vật bình thường.


Họ nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ, giữ đúng tác phong chuyên nghiệp, sẵn sàng phục vụ vị khách đặc biệt này.
Và rồi, cửa quán nhẹ nhàng mở ra.


Victoria Lancaster, trong chiếc váy thanh lịch màu kem nhạt, bước vào với phong thái tao nhã của một tiểu thư quý tộc. Đi bên cạnh cô là Trần An, diện một bộ áo sơ mi đơn giản nhưng không hề che lấp khí chất điềm tĩnh và sắc bén của hắn.


Những cái liếc mắt đầy tò mò từ nhân viên trong quán lập tức đổ dồn về phía họ. Nhưng chẳng ai dám bàn tán gì thêm, vì ngay khi chủ quán vừa nhìn thấy Victoria, bà đã tự mình bước lên chào đón, nở một nụ cười trịnh trọng nhưng đầy thân thiện.
“Hân hạnh chào đón quý tiểu thư Lancaster.”


Không khí trong quán dường như lặng đi một giây.
Và rồi, có ai đó thì thầm khe khẽ.
“… Lancaster? Chẳng phải là gia tộc quyền lực hàng đầu của Anh Quốc sao?”
Một cơn chấn động nhẹ lan truyền trong lòng những người có mặt, nhưng họ vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, tiếp tục công việc của mình.


Victoria chỉ mỉm cười lịch thiệp, gật đầu nhẹ.
Trần An đứng bên cạnh, khóe môi hơi nhếch lên, tỏ vẻ thích thú trước sự đón tiếp trịnh trọng này.
Hắn liếc nhìn Victoria, rồi cười khẽ trêu đùa.
“Thật vinh hạnh khi tôi được tiểu thư Lancaster mời một ly cà phê sáng nay.”


Victoria nén cười, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. Cô biết hắn đang cố ý trêu chọc mình.
Cô khẽ nghiêng đầu, giọng điệu lịch sự nhưng ẩn chứa sự đáp trả đầy khéo léo.


“Ngài thật biết cách đùa, thưa ngài Trần. Nhưng xin đừng khách sáo, chúng ta chỉ là bạn bè dùng một bữa cà phê mà thôi.”
Quản lý và chủ quán đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cuộc đối thoại tinh tế giữa hai người, trong lòng không khỏi dấy lên sự hứng thú, xen lẫn tò mò.


Ánh mắt họ lướt qua tiểu thư nhà Lancaster, rồi dừng lại ở chàng trai trẻ bên cạnh. Một người như cô ấy, thân phận cao quý, phong thái ung dung, lời nói lại sắc sảo ẩn ý. Kẻ có thể ngang hàng trò chuyện cùng hẳn cũng không phải hạng tầm thường.


Trần An cùng Victoria ngồi vào bàn, Trần An vẫn như cũ hắn gọi một ly bạc xỉu thông thường, đây là thức uống mà hắn hay gọi khi vào một quán cafe nào đó để nói chuyện.


Sau khi gọi món xong, Trần An tựa lưng vào ghế, ánh mắt lướt nhẹ qua không gian quán cà phê. Từng bản nhạc Jazz du dương chảy trôi trong không khí, hòa cùng ánh nắng buổi sáng len lỏi qua ô cửa kính, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ.


Trước mặt hắn, ly bạc xỉu vừa được phục vụ, lớp sữa đặc trắng đục hòa quyện cùng sắc nâu nhạt của cà phê, tạo thành những đường vân đẹp mắt. Trần An khẽ nhấc ly lên, nhìn nó bằng một ánh mắt xa xăm.
Hắn chợt cười nhẹ.


Victoria ngồi đối diện, tay đặt hờ trên tách trà đen, ánh mắt xanh biếc khẽ lay động khi nhìn thấy nụ cười vô thức của hắn.
Cô nghiêng đầu, giọng nói mềm mại cất lên.
“Anh đang nghĩ đến chuyện gì vui sao?”
Trần An đặt ly xuống, ánh mắt thoáng chút suy tư rồi mới đáp.


“Không hẳn là vui. Chỉ là nhìn ly bạc xỉu này, tôi chợt nhớ về một số chuyện hồi còn làm sinh viên.”
Victoria khẽ nhướng mày.


Là con gái duy nhất của gia tộc Lancaster, xung quanh cô không thiếu người quen, nhưng những người thực sự thân thiết thì chẳng được bao nhiêu. Vì quyền lực và địa vị của cô, người ta hoặc giữ khoảng cách, hoặc tiếp cận với mục đích riêng.


Thế nên, khi nghe Trần An nói về những kỷ niệm cá nhân, Victoria cảm thấy hứng thú hiếm hoi. Cô vẫn giữ phong thái thanh lịch như mọi khi, nhưng ánh mắt không giấu được sự tò mò.
“Anh có thể kể cho tôi nghe một chút không?” Cô hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự mong chờ chân thật.


“Tại sao một ly cà phê lại khiến anh nhớ đến chuyện cũ?”
Trần An khẽ nhếch môi, ngón tay chạm vào thành ly bạc xỉu, xoay nhẹ trong tay như một thói quen. Hắn không vội trả lời ngay, mà đưa mắt nhìn vào ly cà phê trước mặt.
“Bạc xỉu là thức uống của kẻ nặng tình.”


Victoria hơi sững lại, không ngờ câu trả lời lại có phần trầm lắng như vậy.
Trần An tiếp tục, giọng nói chậm rãi nhưng đầy cuốn hút.
“Nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi từng nghe một người bạn nói rằng bạc xỉu là sự giao thoa giữa hai thái cực đối lập.”


“Bên trên tuy là cà phê đắng, nhưng tận sâu dưới đáy vẫn là lớp sữa ngọt.”
Hắn đưa tay khuấy nhẹ ly bạc xỉu, lớp sữa mịn màng xoay tròn theo chuyển động của chiếc muỗng bạc.
“Những kẻ nặng tình cũng giống như ly bạc xỉu này. Họ không thể chỉ uống cà phê đen thuần túy.”


“Đắng đót, nồng nàn nhưng quá gay gắt.”
“Nhưng cũng không thể hoàn toàn đắm mình trong vị ngọt thuần khiết của sữa.”
“Họ chọn một thứ ở giữa, nơi vị đắng của cà phê vẫn còn, nhưng được bao bọc bởi sự dịu dàng của sữa.”


Victoria không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt chăm chú như bị cuốn vào từng lời của hắn.
“Họ yêu cuồng nhiệt nhưng không dám buông mình hoàn toàn. Họ đau lòng nhưng không nỡ từ bỏ. Mãi mãi lửng lơ giữa những hoài niệm và thực tại.”


Giọng nói của Trần An trầm thấp, đầy cảm xúc. Bàn tay hắn vô thức tiếp tục khuấy ly bạc xỉu, như thể đang khuấy động những ký ức ngủ quên.
“Bạc xỉu cũng là thức uống của những kẻ sống bằng ký ức.”


“Nó không phải cà phê, cũng chẳng hoàn toàn là sữa. Nó là một thứ lưng chừng, một thức quà của Sài Gòn xưa, của những buổi sáng se lạnh với mùi cà phê lẫn trong hơi thở của những kẻ trầm tư.”
Victoria hơi nghiêng người về phía trước, bị cuốn vào câu chuyện.


“Và rồi, những kẻ đó lại ngồi một góc quán quen, tay cầm ly bạc xỉu, lặng lẽ khuấy đều lớp sữa đã hòa tan trong cà phê… như thể đang cố khuấy động một mảnh ký ức cũ kỹ nào đó.”


Nói đến đây, Trần An dừng lại, ánh mắt đọng lại một tia hoài niệm. Hắn nhấp một ngụm bạc xỉu, để vị đắng và ngọt tan chậm trong miệng, rồi mới cười nhẹ.
“Vậy nên, khi tôi buồn rầu chuyện tình cảm, tôi lại chọn uống bạc xỉu. Dần dần, nó trở thành một thói quen.”


Hắn nói xong, vẫn tiếp tục khuấy nhẹ ly cà phê, dáng vẻ trầm tư nhưng không kém phần cuốn hút.
Victoria nhìn hắn, đôi mắt ánh lên một tia suy tư.
Hắn nói về kẻ nặng tình, về những ký ức ngủ quên, về những thứ không thể níu giữ…
Dường như, hắn không chỉ nói về bạc xỉu.


Một cảm giác khó diễn tả khẽ dâng lên trong lòng Victoria.
Rồi, như không kiềm được, cô nhẹ nhàng thốt lên một câu hỏi.
“Vậy anh là một kẻ nặng tình sao?”
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến Trần An bật cười.
Hắn khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên đầy ý vị.


“Tôi à? Có lẽ vậy. Hoặc cũng có lẽ không.”
Victoria nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự thích thú.
“Nghe cứ như một câu trả lời lửng lơ vậy.”
Trần An nhún vai, nụ cười có chút bí ẩn.
“Bạc xỉu vốn không hoàn toàn là cà phê, cũng chẳng hoàn toàn là sữa mà.”


Victoria bật cười nhẹ, cảm thấy câu trả lời này thật giống với phong cách của hắn.

Mở mắt ra cái thấy đã 3h chiều :)) cảm giác thật là vãi ò, một ngày nghỉ. Chưa gì chiều mịa luôn






Truyện liên quan