Chương 123: Tương Lai Mai Sau Của Nhân Loại
Trần An xoay nhẹ ly bạc xỉu trong tay, ánh mắt thoáng suy tư. Hắn nghiêng đầu nhìn Victoria, cất giọng đề nghị.
“Cô có muốn thử một chút cà phê không? Dù sao nó cũng là một nét đặc trưng của Việt Nam. Tôi thấy nhiều du khách nước ngoài lần đầu trải nghiệm đều trầm trồ vì hương vị đặc biệt của nó.”
Victoria khẽ mỉm cười, nhưng không phải vì hứng thú với lời đề nghị. Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng đặt tách trà đen xuống, ánh mắt thoáng qua một tia do dự.
“Trước đây tôi cũng rất thích cà phê.” Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng mang theo một chút gì đó tiếc nuối.
“Nhưng dạo gần đây, tôi không thể dùng nó nữa.”
Trần An hơi nhíu mày. “Không thể dùng?”
Victoria khẽ thở ra, ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng xuyên qua hàng cây, đổ bóng xuống con đường lát đá.
“Khoảng thời gian gần đây, tôi hay bị ảo giác và gặp ác mộng.”
Câu nói của cô khiến Trần An bất giác dừng lại.
“Khi dùng cà phê, hệ thần kinh của tôi bị kích thích quá mức, khiến tình trạng càng tệ hơn.”
“Ngay cả khi đã sử dụng ProtoVita, sức khỏe của tôi có cải thiện nhưng bác sĩ vẫn khuyên tôi không nên dùng đến cà phê hoặc bất kỳ chất kích thích thần kinh nào khác.”
ProtoVita mà vẫn không thể giúp cô hoàn toàn ổn định?
Ánh mắt Trần An thoáng tối lại. Nếu ProtoVita đã tối ưu hóa gần như mọi chức năng sinh học trong cơ thể, nhưng vẫn không thể chữa dứt điểm tình trạng của Victoria, thì vấn đề rõ ràng không nằm ở thể chất, mà là tâm lý.
Hắn im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi.
“Những ảo giác và ác mộng đó… có thể kể cho tôi nghe không? Biết đâu tôi có thể giúp cô phần nào.”
Victoria khẽ nhướng mày, có chút bất ngờ.
Trần An tiếp tục, giọng nói trầm thấp nhưng chân thành.
“Tôi cũng từng gặp trường hợp tương tự.”
Victoria hơi nghiêng đầu. “Anh sao?”
Hắn gật đầu, đặt ly cà phê xuống, ánh mắt hắn không còn đáng vẻ tự nhiên như mọi khi, mà thay vào đó là một sự điềm tĩnh pha lẫn chút hoài niệm.
Trần An sắp xếp lại câu từ một chút rồi nói ra.
“Tôi được chẩn đoán mắc hội chứng bác học thiên tài.”
“Khả năng ghi nhớ của tôi… rất khác với người bình thường.”
Hắn nhẹ nhàng xoay chiếc muỗng trong tay, giọng nói vẫn đều đều nhưng lại mang theo một nỗi nặng nề vô hình.
“Ban đầu, tôi nghĩ đó là một lợi thế, nhưng dần dần, tôi nhận ra nó cũng là một gánh nặng. Những chi tiết nhỏ nhặt nhất vẫn in sâu trong đầu tôi, cả những điều tốt lẫn xấu.”
“Như thể bộ não tôi không có cơ chế sàng lọc hay loại bỏ. Tôi không thể chọn thứ mình muốn nhớ hay muốn quên.”
Victoria im lặng lắng nghe, rồi hình dung ra dáng vẻ của Trần An lúc đó.
“Những thứ mà người khác có thể bỏ qua, tôi không thể. Những chuyện đáng lẽ phải phai nhạt theo thời gian, với tôi, lại luôn rõ ràng như thể mới xảy ra hôm qua.”
Hắn khẽ cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ.
“Cuối cùng, thay vì cố gắng chống chọi, tôi học cách chấp nhận. Tôi học cách sống cùng với nó, để nó trở thành một phần của tôi, thay vì để nó kiểm soát tôi.”
Hắn ngước mắt nhìn Victoria, ánh nhìn bình thản nhưng sâu thẳm.
“Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô tìm ra cách của riêng mình.”
Dù khoác lên nó một lớp vỏ dễ hiểu, những gì hắn đang ám chỉ thực chất chính là thời điểm hắn thức tỉnh năng lực.
Khi bộ não hắn buộc phải tiếp nhận và lưu trữ tất cả mọi ký ức, không cách nào quên đi.
Victoria khẽ nhìn hắn, ánh mắt xanh biếc lóe lên một tia suy tư.
Không có sự giả dối. Không có sự thương hại.
Chỉ có một sự chân thành hiếm hoi.
Cô không chắc có phải tất cả người Việt Nam đều như vậy không. Thân thiện, cởi mở, chẳng hề xem cô là một người ngoại quốc xa lạ.
Nhưng ở Trần An, cô cảm nhận được một sự chân thành hiếm có, không phải kiểu khách sáo xã giao, mà là sự quan tâm thực sự.
Không phải vì lợi ích hay vì địa vị của cô, mà chỉ đơn giản là vì… muốn giúp.
Điều đó khiến cô bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sự đề phòng vốn có trong lòng cũng dần nới lỏng. Có lẽ, đất nước này không chỉ ấm áp vì khí hậu, mà còn vì con người nơi đây.
Và có lẽ, Trần An không chỉ là một người đối thoại thú vị, mà còn là một người đáng để cô thử tin tưởng.
Victoria bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Tôi có thể kể cho anh nghe. Nhưng anh phải hứa là không được cười.”
Trần An bật cười, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.
“Tôi hứa.”
“Nói thật đi, anh có chắc là mình sẽ giữ được không?” Victoria nghiêng đầu, nheo mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Hắn nhướng mày, đặt tay lên ngực, làm bộ nghiêm túc.
“Thưa tiểu thư, tôi xin lấy danh dự của tôi cam đoan, tôi sẽ không cười!”
Victoria nhìn vẻ mặt thành khẩn nhưng đầy châm chọc của hắn, không nhịn được bật cười.
“Tốt thôi.” Cô khẽ thở ra, ánh mắt thoáng một tia hồi hộp nhưng cũng đầy kiên định. “Vậy tôi sẽ kể.”
Trần An im lặng, nghiêng người về phía trước một chút, chờ đợi câu chuyện của cô.
Victoria đặt tách trà xuống, đầu ngón tay khẽ siết nhẹ lấy thành sứ như muốn giữ cho mình một điểm tựa. Cô ngước mắt nhìn Trần An, sự điềm tĩnh của cô lúc trước đã dần nhường chỗ cho một tia căng thẳng mơ hồ.
“Những cơn ác mộng của tôi… chúng bắt đầu từ một năm trước.”
Giọng cô chậm rãi, có phần ngập ngừng, như thể từng từ một đều nặng nề khi thốt ra.
Trần An dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, ánh mắt chăm chú dõi theo từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô.
Victoria tiếp tục.
“Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là do làm việc quá sức, hay đơn giản là một cơn ác mộng bình thường. Nhưng rồi nó cứ lặp đi lặp lại… mỗi đêm, không hề thay đổi. Càng về sau, những giấc mơ đó lại càng rõ ràng, như thể tôi thật sự đã từng sống trong thế giới đó.”
Cô khẽ rùng mình, hai tay vô thức siết chặt vào nhau.
“Thế giới trong mơ… bị bao phủ bởi một bầu trời xám tro nặng nề. Không ánh mặt trời, không mây trắng, chỉ có một màu u ám kéo dài vô tận.”
Victoria dừng lại, ánh mắt mơ hồ như thể cô đang nhìn xuyên qua Trần An, nhìn về một nơi chỉ riêng cô có thể thấy.
“Mọi thứ hoang tàn, đổ nát. Không còn thành phố nào nguyên vẹn, chỉ còn những tòa nhà bị phá hủy, những con đường vỡ vụn, và những khu vực đầy rẫy dấu tích của sự hủy diệt.”
Nghe đến đây, Trần An khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Đây là một thói quen vô thức khi hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ truyện gì đó.
Victoria không để ý đến phản ứng của Trần An, cô vẫn tiếp tục nói, giọng càng lúc càng nhỏ, như thể mỗi câu chữ thốt ra đều mang theo một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Và con người… họ không còn sống trên mặt đất nữa.”
Cô vô thức siết chặt ngón tay lại.
“Họ trốn dưới lòng đất, trong những hầm trú ẩn tạm bợ, chỉ để tránh khỏi những thứ đang săn lùng họ.”
Trần An vẫn im lặng, nhưng ánh mắt hắn đã thay đổi.
Nếu lúc đầu hắn chỉ đơn thuần lắng nghe, thì giờ đây, ánh mắt ấy đã trở nên sắc bén và sâu thẳm, như thể đang muốn nhìn thấu tận cùng sự thật ẩn giấu sau từng lời Victoria nói.
Hắn nhẹ giọng hỏi, nhưng từng từ đều mang theo trọng lượng nặng nề.
“Thứ đang săn lùng họ là gì?”
Victoria lắc đầu, đôi mắt xanh biếc thoáng qua một tia sợ hãi.
“Tôi không biết chúng là gì… Chỉ biết rằng chúng không phải con người. Chúng có hình dạng giống như… như những sinh vật đến từ cơn ác mộng tồi tệ nhất của nhân loại.”
Cô khẽ thở gấp một chút, như thể những ký ức đó đang siết lấy lồng ngực cô, buộc cô phải nhớ lại tất cả những gì mình từng thấy.
“Chúng không có mắt. Nhưng chúng có thể cảm nhận được chúng ta.”
Cô đặt tay lên ngực, như thể vẫn còn cảm giác được sự sợ hãi khi bị những sinh vật đó bám theo trong mơ.
“Chúng di chuyển nhanh hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Chúng có móng vuốt dài, hàm răng sắc bén, và cách chúng giết người thì…”
Victoria siết chặt tay đến mức run rẩy.
“Quá tàn nhẫn.”
Không gian xung quanh như chìm vào tĩnh lặng.
Những ngọn đèn vàng trong quán cà phê hắt xuống bàn, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ nhưng không thể xua đi bầu không khí căng thẳng đang dần bao trùm.
Victoria hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh.
“Tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi của những con người trong những giấc mơ đó. Nó quá thật, quá rõ ràng. Cứ như thể… tôi đã từng ở đó.”
Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Trần An, như thể mong chờ một câu trả lời.
“Anh nghĩ tôi đang mắc bệnh tâm lý sao?”
Trần An không trả lời ngay lập tức.
Hắn nhìn Victoria, ánh mắt trầm ngâm lướt qua gương mặt cô.
Đôi mắt cô nàng chứa đầy bất an, lo lắng, nhưng sâu trong đó lại có một sự kiên định không thể lay chuyển.
Cảm xúc ấy khiến hắn thoáng suy nghĩ…liệu cô có giống hắn, một người đã từng bước qua tương lai và quay trở lại hay không?
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã bác bỏ khả năng này. Một người trở về từ tương lai sẽ không có dáng vẻ bối rối như vậy. Nếu Victoria thực sự đã biết trước điều gì, cô ta hẳn phải có sự chắc chắn, thậm chí còn có thể lợi dụng lợi thế đó.
Nhưng biểu hiện của cô… giống một người vừa mới bước chân vào một thế giới xa lạ, đang cố gắng hiểu chuyện hơn là người đã từng chứng kiến tất cả.
Người thức tỉnh! Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu hắn.
Trung Quốc từng ghi nhận trường hợp một cá nhân có dấu hiệu thức tỉnh năng lực. dù tin tức đó còn chưa thể xác nhận hoàn toàn, nhưng không thể loại trừ khả năng thế giới đang thật sự thay đổi.
Nếu Victoria cũng là một trong những người đầu tiên thức tỉnh, điều này có thể mang ý nghĩa lớn hơn hắn tưởng.
Hắn im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng nhấc ly bạc xỉu lên, uống một ngụm, để vị đắng xen lẫn chút ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi. Đặt ly xuống bàn, hắn nghiêm túc nói.
“Cô có tin không?” Giọng hắn trầm thấp, nhưng lại mang theo một sức nặng đặc biệt.
“Những gì cô thấy… có thể không chỉ là một giấc mơ.”
Victoria hơi sững người khi nghe Trần An nói.
Khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế nhưng rõ ràng từ con người Trần An.
Nếu như trước đó, hắn chỉ là một người bạn đồng hành điềm tĩnh, kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của cô, thì giờ đây, khí chất hắn lại trở nên hoàn toàn khác biệt.
Trần An chậm rãi tựa người ra sau, dáng vẻ ung dung nhưng lại mang theo một áp lực vô hình, tựa như một kẻ đã trải qua muôn vàn biến cố, nhìn thấu mọi thứ bằng ánh mắt của kẻ nắm giữ vận mệnh nhân loại trên vai.
Đôi mắt hắn, sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng bên trong dường như ẩn chứa bão tố…một sự từng trải đến đáng sợ.
Hắn cất giọng, chậm rãi nhưng từng chữ đều mang theo sức nặng không thể xem nhẹ.
“Vì thế giới mà cô thấy trong mơ…”
“Khả năng là tương lai mai sau của nhân loại.”
…
Gửi đến ba vị đại gia giấu mặt [Võ Đức Nam] [Nhật Minh] và [tran gosu]
Tôi xin cúi đầu ba cái để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến ba vị và những vị lão gia khác vì những món quà tuyệt vời mà các bạn đã dành tặng.
Trong khoảnh khắc nhận được lương thực tiếp tế, tôi đã khóc vì tấm lòng hào hiệp của các vị.
Thôi thì không biết làm gì, tôi xin được ôm tiền bỏ chạy vậy. Khửa khửa khửa.