Chương 124: Viên Đá Hiền Triết
Victoria không nói gì trong vài giây. Đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào Trần An, trong đó ánh lên sự bối rối xen lẫn chấn động.
Nếu những gì hắn nói là thật…
Thế giới mà cô nhìn thấy trong giấc mơ không phải là những ảo giác ngẫu nhiên, mà là một mảnh tương lai của nhân loại sao?
“Anh… đang đùa sao?” Cô hỏi, nhưng giọng không hề mang theo ý cười.
Trần An chống khuỷu tay lên bàn, đan hai tay lại, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như trước.
“Cô nghĩ tôi có vẻ là người hay đùa không?”
Victoria ngập ngừng, rồi lắc đầu. Không.
Người đàn ông trước mặt cô từ đầu đến cuối luôn mang theo một phong thái bình tĩnh, suy xét cẩn thận trong từng câu chữ. Không hề có dấu hiệu nào của việc hắn đang bịa chuyện để trêu đùa cô cả.
Nhưng… điều đó không có nghĩa là cô có thể dễ dàng chấp nhận sự thật này.
“Nếu những gì tôi thấy thật sự là tương lai của nhân loại…” Cô khẽ thở ra một hơi dài.
“… Thì nó quá mức tàn khốc.”
Trần An không đáp. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát cô.
“Tôi không phải không tin anh.” Victoria nhìn hắn, ánh mắt cô kiên định. “Tôi chỉ khó chấp nhận một viễn cảnh như vậy.”
Cô cười nhạt, có chút cay đắng.
“Con người chúng ta là một giống loài thống trị hành tinh này. Chúng ta có trí tuệ, có khoa học, có nền văn minh phát triển.”
“Tại sao lại có thứ gì đó có thể khiến nhân loại suy tàn đến mức phải trốn dưới lòng đất, như những sinh vật yếu thế nhất trong chuỗi thức ăn?”
Trần An nhìn cô, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười mang theo chút trầm tư.
“Cô nghĩ con người bất bại sao?”
Victoria khẽ nhíu mày. “Không, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ luôn tìm ra cách để vượt qua khó khăn.”
“Đúng, đó chính là ưu thế của nhân loại.” Trần An gật đầu.
“Trí tuệ, khả năng thích nghi, sức sáng tạo không giới hạn. Nhưng chỉ khi có đủ thời gian.”
Hắn dừng một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp.
“Và điều đáng sợ nhất là… lần này, con người không có thời gian.”
Victoria ngẩn người.
Một viễn cảnh thảm khốc đối với nhân loại.
Trần An hiểu được suy nghĩ của Victoria. Nếu là hắn, có lẽ hắn cũng khó mà chấp nhận.
Một nền văn minh từng rực rỡ đến thế, những thành phố sáng rực trong màn đêm, những công trình kỳ vĩ vươn cao giữa bầu trời, tất cả lại bị hủy diệt chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Quá nhanh, quá tàn nhẫn.
Nhưng mọi thứ đều có nguyên do của nó.
Loài người từng là bá chủ hành tinh này vì có lợi thế dân số áp đảo, trí tuệ vượt trội, khả năng thích nghi và sáng tạo vô hạn.
Chỉ cần có thời gian, con người có thể thuần hóa thiên nhiên, chinh phục môi trường khắc nghiệt nhất, biến điều không thể thành có thể.
Nhưng lần này, nhân loại không có thời gian.
Tận thế không đến từ một sự kiện đơn lẻ, mà là một chuỗi thảm họa liên hoàn, liên tục giáng xuống như những nhát búa nghiền nát mọi hy vọng sinh tồn.
Một thiên thạch va chạm với Trái Đất, phá hủy thành phố phồn hoa và cả mạng lưới giao thông trọng yếu.
Tưởng chừng đó đã là đòn chí mạng, nhưng chưa dừng lại ở đó. Những loài vi sinh vật đột biến xuất hiện, sinh sôi và tiến hóa với tốc độ kinh hoàng, gieo rắc cái ch.ết và khiến dân số thế giới sụt giảm một cách chóng mặt.
Rồi những hệ lụy tất yếu kéo đến.
Va chạm gây ra sóng thần, động đất, núi lửa phun trào. Tro bụi che phủ bầu trời, ánh mặt trời không thể xuyên qua, thực vật ch.ết dần, nhiệt độ sụt giảm, và Trái Đất chìm trong một mùa đông vô tận.
Tất cả diễn ra nhanh như thể thế giới này đang cố gắng vứt bỏ loài người.
Không có thời gian chuẩn bị, không có thời gian thích nghi, ưu thế về dân số mất đi, và đó chính là lúc những giống loài tiến hóa mới trỗi dậy, thống trị mảnh đất mà con người từng xem là nhà.
Hắn đã tận mắt chứng kiến, đã bước qua những ngày tháng ấy.
Và hắn biết… đó không phải là một cơn ác mộng hư ảo. Đó là tương lai. Một tương lai tăm tối và vô vọng, nơi nhân loại lao thẳng xuống vực sâu diệt vong.
Nhưng tất nhiên, Trần An không nói cho Victoria tất cả những điều này. Không phải bây giờ.
Hắn không nói thêm nữa. Những gì hắn biết… không phải điều mà Victoria có thể chấp nhận ngay lúc này.
Thay vào đó, Trần An lấy điện thoại ra, mở một trang thông tin, rồi đặt nó trước mặt Victoria.
“Giới thiệu một chút về tôi.”
Victoria chớp mắt, hơi bối rối, nhưng vẫn cúi đầu nhìn xuống màn hình.
Tên: Trần An
Chức vụ: Phó bộ phận nghiên cứu công nghệ sinh học – Tập đoàn Nova
Lĩnh vực chuyên môn: Hóa sinh, di truyền học, công nghệ sinh học tiên tiến
Thành tựu nổi bật: Đồng sáng chế hợp chất ProtoVita – cùng Tiến sĩ Viktor
Victoria mở to mắt, ngón tay vô thức che miệng vì kinh ngạc.
“Khoan đã…” Cô lướt nhanh thông tin trên màn hình, sau đó ngẩng phắt lên nhìn Trần An.
“Anh là… người đồng sáng chế ProtoVita?”
Trần An nhún vai. “Không tin sao?”
Victoria vẫn chưa hết sốc. “Nhưng anh còn trẻ như vậy…”
Trần An nhếch môi cười nhẹ. “Tôi cũng không tự nhiên mà có vị trí này đâu. Nói cách khác…”
Hắn ngả người ra sau, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
“… tôi là người hiểu rõ nhất ProtoVita có thể làm được gì.”
“Và với cương vị nhân viên cấp cao, tôi cũng biết được một số thông tin mật nội bộ của tập đoàn.”
Victoria nhìn hắn, đầu óc vẫn chưa hết xoay vòng.
Cô không ngờ, người trước mặt mình không chỉ là một nhà nghiên cứu bình thường, mà còn là một trong những nhân vật quan trọng đứng sau một trong những phát minh vĩ đại nhất thế kỷ.
“Bữa tiệc ngày hôm qua…” Trần An chống khuỷu tay lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
“Gia tộc Lancaster của cô hẳn cũng đã nhận được lời mời tham gia vào tập đoàn, đúng không?”
Victoria hơi khựng lại, rồi khẽ gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng cha tôi vẫn đang cân nhắc.”
“Vậy thì cô nên khuyên ông ấy sớm đưa ra quyết định.”
Giọng Trần An trầm thấp, không mang theo ý ép buộc, nhưng lại có một trọng lượng không thể coi thường.
“Tại sao?” Victoria nhíu mày. “Nova Sanctum mạnh đến mức có thể bảo vệ được gia tộc tôi sao?”
Trần An khẽ cười. “Câu hỏi hay đấy. Nhưng không phải chỉ bảo vệ gia tộc cô. Mà là cả nhân loại.”
Victoria thoáng sững người.
“Cô nghĩ tại sao Nova Sanctum lại xuất hiện vào thời điểm này?” Hắn dựa người vào ghế, ánh mắt sắc sảo như nhìn thấu tâm trí cô.
“Tập đoàn Nova không phải đơn thuần chỉ là một tập đoàn công nghệ, y dược hay năng lượng. Chúng tôi đang chuẩn bị cho một viễn cảnh… mà phần lớn nhân loại không thể nào chấp nhận được.”
Hắn hơi ngừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp.
“Cô nghĩ rằng thế giới hiện tại vẫn đang ổn định? Không đâu. Thế giới này đang đứng ngay bên bờ vực sụp đổ. Chỉ là mọi người chưa nhận ra mà thôi.”
Bàn tay Victoria vô thức siết chặt ly nước. “Anh đang nói về điều gì?”
Trần An không trả lời ngay. Hắn chậm rãi lấy điện thoại, mở một tập tài liệu, rồi lật màn hình về phía cô.
Dòng tiêu đề khiến cô lập tức chú ý.
“Thuyết Dị Biến Khởi Nguyên” (Genesis Mutation Theory)
Victoria cau mày, nhanh chóng đọc lướt nội dung. Nhưng chỉ vài giây sau, cô kinh ngạc nhìn Trần An. “Đây là…?”
“Một giả thuyết khoa học, hoặc cũng có thể là sự thật mà nhân loại chưa từng chạm đến.” Trần An nhẹ giọng.
“Cô có từng nghe đến Biến Dị Thạch chưa?”
Victoria lắc đầu.
“Không ngạc nhiên.” Trần An thở ra một hơi.
“Bởi vì thông tin về nó chưa bao giờ được công bố rộng rãi. Chỉ có những tổ chức lâu đời, những gia tộc có lịch sử hàng trăm năm… hoặc những kẻ như tôi, mới biết đến sự tồn tại của nó.”
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cô.
“Mà tôi nghĩ, gia tộc Lancaster của cô khả năng cũng có một viên.”
Victoria cố suy nghĩ coi lời Trần An nói có thật không, nếu là để đùa giỡn và cho vui thì không cả khả năng chi tiết như vầy.
Trần An quan sát phản ứng của cô, khóe môi nhếch lên như xác nhận suy đoán của mình.
“Biến Dị Thạch là một vật chất kỳ lạ. Chúng không đến từ Trái Đất, hoặc có thể là tàn dư của một sự kiện vật lý vĩ mô như vụ nổ siêu tân tinh.”
“Chúng phát tán một loại hạt năng lượng đặc biệt có khả năng tái cấu trúc sinh học, thúc đẩy tiến hóa theo những hướng không thể tưởng tượng nổi.”
Victoria cau mày, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ này. “Ý anh là… Biến Dị Thạch có thể khiến sinh vật tiến hóa?”
“Không chỉ đơn thuần là tiến hóa. Mà là tạo ra một bước nhảy vọt.”
Trần An chậm rãi nói. “Nếu cô để ý đến lịch sử Trái Đất, cô sẽ thấy rằng hành tinh này đã từng trải qua ít nhất năm lần đại tuyệt diệt.”
Hắn giơ một ngón tay lên.
“Lần thứ nhất – kỷ Ordovician-Silurian. Khoảng 85% sự sống bị xóa sổ.”
Thêm một ngón tay nữa.
“Lần thứ hai – kỷ Devonian. 75% sinh vật biến mất.”
Rồi một ngón tay khác.
“Lần thứ ba – kỷ Permian-Triassic. Đây là lần tàn khốc nhất, với 96% sinh vật biển và 70% sinh vật trên cạn tuyệt chủng.”
Victoria nuốt khan.
“Lần thứ tư – kỷ Triassic-Jurassic. Và lần thứ năm – kỷ Cretaceous-Paleogene, nơi loài khủng long bị xóa sổ.”
Hắn siết nhẹ bàn tay, ánh mắt tối lại.
“Cô có bao giờ nghĩ rằng, những lần tuyệt chủng đó… không chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên?”
Victoria nín thở.
“Mà có thể… đó là một cơ chế sàng lọc?”
“Một phương thức thanh tẩy dành cho giống loài thống trị trái đất.”
“Thượng đế đang chơi đùa với các tạo vật của ngài ấy.”
Tất nhiên Trần An không tin vào thượng đế hay thần, hắn chỉ đang nói theo một cách đầy mỉa mai, đầy châm biến đến số phận loài người.
Victoria cảm giác toàn bộ lưng áo của mình trở nên lạnh toát.
Trần An tiếp tục.
“Theo Thuyết Dị Biến Khởi Nguyên, Biến Dị Thạch xuất hiện trong mỗi kỷ nguyên. Khi một chủng loài thống trị hành tinh, Biến Dị Thạch sẽ kích hoạt chu kỳ tiến hóa tiếp theo.”
“Nó thúc đẩy sự phát triển của những sinh vật mới – mạnh hơn, thông minh hơn, thích nghi tốt hơn với môi trường mới.”
“Và cùng lúc đó, những thảm họa tự nhiên xảy ra – như một cuộc thanh trừng, xóa sổ chủng tộc bá chủ cũ để nhường chỗ cho kẻ mới.”
Victoria không thể thốt nên lời.
Trần An dựa người vào ghế, thở ra một hơi dài. “Nếu đúng như vậy, thì… nhân loại chúng ta…”
Hắn dừng lại một chút, rồi lạnh nhạt nói.
“… chỉ là một loài trong danh sách.”
“… Và thời điểm thanh tẩy tiếp theo… đã đến.”
Victoria nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cô cố gắng liên kết từng mảnh ghép mà Trần An vừa cung cấp, cố tìm ra một sợi dây logic giữa những giấc mơ của cô, Biến Dị Thạch và viễn cảnh diệt vong mà hắn nhắc đến.
Và rồi, cuối cùng, cô cũng nhận ra…
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh ánh lên vẻ nghiêm trọng. “Một sự kiện đại tuyệt diệt sắp diễn ra, đúng không?”
Trần An lặng lẽ gật đầu. Không có chút do dự nào trong ánh mắt hắn.
Victoria vô thức siết chặt tay, giọng nói có chút run rẩy.
“Nhưng… làm sao anh có thể chắc chắn?”
Trần An chống tay lên bàn, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt kính.
Hắn tất nhiên không thể nói bản thân là người từ tương lai trở về được, nên phải nghĩ cách giải thích sao cho hợp lý.
“Hiện tại, tổ chức của tôi vẫn đang dò tìm mảnh thiên thạch kia. Nếu có thể phát hiện nó sớm, chúng tôi sẽ cố gắng phá hủy nó từ xa trước khi nó va chạm với Trái Đất.”
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp.
“Nhưng vấn đề là… hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm thấy nó.”
Victoria nhíu mày.
“Nếu chưa tìm thấy… thì làm sao anh có thể chứng minh rằng sự kiện tuyệt diệt tiếp theo sắp xảy ra?”
Câu hỏi của cô sắc bén và chính xác. Một người bình thường có thể bị những thông tin kia làm cho hoang mang, nhưng Victoria là con gái của một gia tộc quyền lực. Cô đã được rèn luyện để không dễ dàng tin vào bất cứ điều gì mà không có chứng cứ rõ ràng.
Trần An khẽ cười. Hắn biết cô sẽ hỏi như vậy.
Hắn ngả người về phía trước nói. “Bởi vì sự cộng hưởng.”
“Cộng hưởng?”
“Những viên Biến Dị Thạch mà tôi nói đến.” Giọng Trần An trầm ổn.
“Chúng đang bắt đầu cộng hưởng với nhau. Mức năng lượng mà chúng phát ra ngày càng lớn hơn, và điều đó có thể là dấu hiệu của một hiện tượng rối lượng tử.”
Victoria cau mày.
“Ý anh là… chúng đang phản ứng với một thứ gì đó?”
Trần An gật đầu.
“Đúng vậy. Và chúng tôi tin rằng thứ đó chính là mảnh thiên thạch sắp va chạm với Trái Đất.”
Hắn nhìn thẳng vào cô.
“Nhưng quan trọng hơn… chính cô là minh chứng cho điều đó.”
Victoria giật mình. “Tôi?”
“Đúng vậy.” Trần An gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sắc bén. “Cô là một người thức tỉnh.”
Victoria tròn mắt, môi hơi mím lại.
“Người thức tỉnh?”
Trần An khẽ gật đầu.
“Người thức tỉnh chính là những người đã chịu ảnh hưởng từ Biến Dị Thạch. Một số người, một số loài vốn dĩ đã có sẵn những đặc điểm tiềm năng, nhưng chỉ khi tiếp xúc với Biến Dị Thạch, những đặc điểm này mới được kích hoạt.”
Hắn dừng lại một chút để cô có thời gian tiêu hóa thông tin, rồi tiếp tục.
“Và khả năng cao… cô đang trong giai đoạn thức tỉnh năng lực hệ tinh thần.”
Victoria cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn.
“Năng lực hệ tinh thần?” Cô thì thào.
“Đúng vậy.” Trần An trầm giọng.
“Nó cho phép cô nhìn thấy những hình ảnh từ tương lai… giống như một dạng tiên tri.”
Victoria bỗng rùng mình. Những cơn ác mộng liên tục đeo bám cô suốt một năm qua. Những hình ảnh về một thế giới hoang tàn, con người bị săn đuổi, những sinh vật khủng khiếp xuất hiện trong bóng tối…
Chúng không phải là những giấc mơ bình thường.
Mà là một lời cảnh báo.
Cô siết chặt tay, không thể che giấu được vẻ hoảng hốt. “Vậy… nếu những gì tôi thấy là thật… thì…”
Trần An gật đầu. “Thì thế giới này sắp đối mặt với một cơn ác mộng thực sự.”
Cả hai im lặng một lúc.
Sau vài giây, Trần An đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh nhưng có chút sắc bén.
“Victoria, hãy nói cho tôi biết…”
“Cô đã từng tiếp xúc hoặc nhận được một viên đá nào đó phát ra ánh sáng màu xanh lam chưa?”
Victoria chớp mắt, cố lục lọi trong trí nhớ xem gia tộc Lancaster có sở hữu một viên đá phát sáng màu xanh lam nào hay không. Cô nhớ rằng gia tộc mình đã sưu tầm không ít vật phẩm kỳ lạ qua nhiều thế hệ, nhưng một viên đá có đặc điểm như vậy…
Không chần chừ, cô rút điện thoại ra và gọi thẳng cho cha mình.
Tiếng chuông đổ vài hồi trước khi một giọng nói trầm ổn vang lên.
“Victoria? Con gọi cha có chuyện gì thế?”
“Cha, gia tộc mình có một viên đá nào phát sáng màu xanh lam không?”Cô hỏi ngay, không vòng vo.
Ở đầu dây bên kia, Charles Lancaster hơi khựng lại. Ông có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của con gái.
“Viên đá phát sáng? Ừm… để cha nghĩ xem…”
Giọng ông có chút trầm ngâm. Gia tộc Lancaster là một trong những gia tộc lâu đời nhất ở Anh, sở hữu rất nhiều cổ vật bí ẩn qua nhiều thế hệ. Một viên đá phát sáng xanh lam không phải là thứ gì quá bất thường.
Sau vài giây, Charles chợt bật cười.
“A, cha nhớ rồi. Nếu cha không nhầm, con đang nói đến Viên Đá Hiền Triết của phù thủy Merlin, đúng không?”
Victoria khẽ giật mình. “Viên Đá Hiền Triết?”
“Ừ.”
“Theo như cha của ta, tức ông của con kể lại, đó là viên đá của Merlin, người cố vấn và là pháp sư vĩ đại của Vua Arthur.”
Charles giải thích, giọng ông pha chút hoài niệm.
“Nó đã được gia tộc ta cất giữ hàng trăm năm qua, nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì ngoài việc phát sáng.”
“Nên nó được dùng như vật tượng trưng, với làm màu là chính.”
Ông cười nhẹ rồi trêu chọc.
“Không phải chính con là người đã nằng nặc, đòi dùng viên đá đó làm đèn ngủ trang trí phòng hồi còn nhỏ sao?”
Victoria đờ người.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh ký ức ngày bé ùa về.
Cô bé Victoria ngày nào với đôi mắt tròn xoe, ngồi trên đùi cha, say sưa nghe ông kể những truyền thuyết về Vua Arthur, về Merlin, về thanh kiếm Excalibur và những phép thuật kỳ diệu.
Khi nghe đến viên đá phát sáng của Merlin, cô bé ngay lập tức bị hấp dẫn và nhất quyết đòi được giữ viên đá ấy trong phòng.
“Cha, con muốn viên đá đó!”
“Hửm? Nhưng nó là báu vật đấy.”
“Nhưng nó đẹp lắm! Con muốn nó làm đèn ngủ!”
Dưới ánh mắt mong chờ của con gái cưng, Charles chỉ biết bật cười, bất lực đồng ý.
Và thế là viên đá ấy, một vật có thể đã ẩn giấu sức mạnh nào đó từ thời xa xưa, đã trở thành một món đồ trang trí trong phòng cô suốt bao năm qua.
Trở lại hiện tại, Victoria nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô cố giữ giọng bình thường để che đi sự bối rối của mình. Cô cứ nghĩ khi xưa cha cô chỉ vì muốn chiều theo ý cô, mà cho người làm một viên đá phát sáng.
“Cảm ơn cha, con có việc bận, con cúp máy đây ạ.”
Không đợi Charles kịp nói thêm câu nào, cô liền vội vàng cúp máy.
Cô không thể để ông tiếp tục kể những chuyện hồi nhỏ của mình, nhất là khi có một người khác đang ngồi nghe!
Victoria chậm rãi quay lại, ánh mắt liếc sang Trần An.
Hắn vẫn ngồi đó, bình tĩnh nhấp một ngụm nước, khóe môi hơi nhếch lên như thể vừa nghe được một câu chuyện thú vị.
Không nói gì cả, nhưng ánh mắt hắn dường như đang trêu chọc cô.
Victoria giả vờ ho nhẹ một tiếng, vờ như không có gì xảy ra, rồi ngồi thẳng lưng lên.
Trần An đặt ly nước xuống, ánh mắt sắc bén hơn một chút.
“Vậy là gia tộc cô thật sự có một viên đá phát sáng màu xanh lam.”
Victoria gật đầu, giọng có chút gượng gạo.
“Ừ… nhưng từ trước đến nay nó chẳng làm gì cả ngoài phát sáng.”
Trần An cười nhạt. “Cô chắc chứ?”
Victoria khựng lại.
Cô nghĩ đến những giấc mơ kỳ lạ mà mình đã trải qua suốt một năm qua. Những cơn ác mộng mà không ai có thể giải thích được…
Cô chợt hiểu ra mọi chuyện.
Nếu viên đá đó thật sự là Biến Dị Thạch, thì có thể nào…
Trần An thấy biểu hiện của cô nàng thì mừng thầm trong lòng, nếu có thể đạt được viên đá đó thì hắn không cần chờ đội alpha và Trương Hoa Thịnh nữa.
Tất nhiên, kế hoạch ăn trộm ở Trung Quốc vẫn sẽ phải được tiến hành.
Nhưng giờ đây tổ chức đã có thêm con đường đi mới, kế hoạch được xúc tiến nhanh hơn.