Chương 125: Trần An Thất Thủ

Trần An chậm rãi lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng, như thể đang đặt từng mảnh ghép vào một bức tranh mà Victoria chưa thể nhìn thấy toàn bộ.
“Cơ thể cô đang ở trạng thái thức tỉnh không hoàn toàn.”
Hắn dừng lại một chút, để những lời này có đủ thời gian thấm vào suy nghĩ của cô.


“Nói cách dễ hiểu là cơ thể cô đang trong quá trình tự điều chỉnh, để thích nghi với năng lực của chính mình.”
Victoria hơi khựng lại. Cô không ngay lập tức phản bác, nhưng ánh mắt lộ rõ sự hoài nghi. Thức tỉnh? Thích nghi? Nghe như một giả thuyết hoang đường.


Nhưng nếu đây là sự thật sự, thì cũng lý giải tại sao cô lại luôn cảm thấy mệt mỏi và bất ổn.
Cô khẽ uống một ít trà, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được chút dao động.


“Ý anh là… tình trạng hiện tại của tôi không phải là bệnh tật, mà là do cơ thể tôi chưa thích nghi hoàn toàn với năng lực của chính mình?”
Trần An không lập tức trả lời. Hắn nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư, như đang đánh giá lại tình trạng của cô một lần nữa.


“Chính xác.” Hắn gật đầu, bắt đầu đưa ra các phỏng đoán của bản thân.


“Cô đang trong quá trình thức tỉnh, nhưng có một số yếu tố nào đó chưa hoàn thiện. Điều này khiến năng lực chưa thể bộc lộ hoàn toàn, mà ngược lại, còn phản tác dụng, gây ảnh hưởng trực tiếp đến cả tinh thần lẫn thể chất của cô.”
Hắn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc.


“Nếu không tìm ra cách khắc phục, tình trạng này sẽ còn kéo dài, thậm chí có thể trở nên tệ hơn.
Victoria cau mày. “Vậy có cách nào để giải quyết không?”


Cô tự biết bản thân không thể chịu đựng tình trạng này thêm nữa. Đó cũng chính là lý do cô đến Việt Nam—để tìm ra nguyên nhân và cách chấm dứt những giấc mơ ám ảnh kia.
Trần An gật đầu. “May mắn là cô đã dùng ProtoVita kịp thời.”


Hắn hơi ngả người ra sau ghế bắt đầu bình tĩnh phân tích cho cô nàng.
“ProtoVita thực chất là một hợp chất chưa được hoàn thiện, được thiết kế để hỗ trợ người thức tỉnh.”


“Nó giúp cơ thể cải thiện thể chất, thích nghi với năng lực mới. Nếu quá trình này bị trì hoãn quá lâu, năng lực sẽ ‘tự hao ch.ết’ chủ nhân của chúng.”
Victoria khẽ lo lắng khi nhớ đến bản thân khi chưa dùng đến hợp chất ProtoVita.
Trần An tiếp tục.


“Tôi đã chứng kiến không ít trường hợp bị chính năng lực của mình giết ch.ết. Đặc biệt là những người có năng lực hệ tinh thần hoặc hệ tự nhiên.”
“Nếu cơ thể và não bộ không thể thích nghi kịp với tốc độ biến đổi, thì kết quả chỉ có một.”
“Tự hủy diệt.”


“Phải biết não bộ là cơ quan đốt nhiều năng lượng nhất cơ thể.”
Hắn ngừng một chút, nhìn thẳng vào cô.
“Cô có cảm thấy những giấc mơ của mình ngày càng trở nên chân thực và rõ ràng hơn không?”
Victoria im lặng một lúc, sau đó nhẹ gật đầu. “Đúng vậy.”


“Đó chính là dấu hiệu.”
Hắn tiếp tục, giọng trầm thấp hơn.
“Năng lực thức tỉnh được chia thành nhiều loại, bậc hệ và tiềm năng khác nhau. Cô…”
“… Có khả năng là một thức tỉnh giả hệ tinh thần, loại bị động, bậc S.”
Victoria nhướn mày. “Bậc S?”


Trần An gật đầu. “Nếu phỏng đoán của tôi là đúng, năng lực của cô chính là ‘tiên tri’—hoặc ít nhất là một dạng dự đoán tương lai gần.”
Victoria hơi ngả người ra sau, ánh mắt xa xăm.
Một năng lực có thể tiên đoán tương lai sao?


Nếu là trước đây, cô sẽ cảm thấy điều này thật hoang đường, giống như một bộ phim viễn tưởng với những siêu anh hùng sở hữu sức mạnh đặc biệt.
Nhưng giờ phút này, khi chính cô là người trải nghiệm tất cả những điều kỳ lạ này, thì mọi thứ lại hợp lý đến đáng sợ.


Cô nhìn Trần An. Hắn cũng có một loại năng lực đặc biệt sao.
Cô chợt nhớ đến điều hắn từng nói, khả năng ghi nhớ siêu việt.
Victoria nheo mắt, chậm rãi hỏi.
“Trần An, anh cũng là một người thức tỉnh đúng không?”
Trần An thoáng khựng lại. Hắn không ngờ cô nàng lại để ý đến điều này.


Một người bình thường khi nghe đến nguy hiểm của quá trình thức tỉnh sẽ chỉ nghĩ đến việc làm sao để cứu bản thân trước.
Nhưng Victoria không chỉ tiếp nhận thông tin một cách bình tĩnh, mà còn lập tức liên kết nó với những chi tiết xung quanh, đặt ra câu hỏi sắc bén.


Trần An thở dài, khóe môi hơi nhếch lên. “Đúng vậy.”
Victoria nghiêng đầu, nở nụ cười thú vị. “Năng lực của anh là gì?”
Hắn nhún vai như thể năng lực của bản thân không đáng được chú ý.
“Trí nhớ siêu phàm. Hệ tinh thần, loại bị động, bậc B+.”


Victoria chớp mắt, sau đó bật cười. “Nghe có vẻ như anh không đánh giá cao năng lực của mình lắm nhỉ?”
Nếu mà đem so sánh vơi người con gái trước mặt này, thì đúng là hắn đánh giá không cao lắm.
Victoria khoanh tay rồi đưa ra cảm nhận của bản thân.


“Anh đừng như vậy, theo tôi thấy trí nhớ siêu phàm cũng là một năng lực vô cùng giá trị, đặc biệt là với một nhà khoa học như anh.”
“Nhưng sao anh lại chỉ gọi nó là ‘bậc B’ có tiêu chí đánh giá gì sao?”


Trần An suy nghĩ một lát, thấy vấn đề này cũng không quá quan trọng nên cũng tiết lộ cho cô nàng luôn.
“Bậc của năng lực không cố định.”


“Nó chỉ dùng để đánh giá mức độ ảnh hưởng đến xã hội và cộng đồng. Nếu năng lực của cô thật sự là tiên tri, thì khi được khai thác đúng cách, nó có thể tác động đến cả thế giới.”


“Lúc đó, bậc S sẽ không đủ để đánh giá nữa, nó có thể lên đến S+ SS, thậm chí SSS.”
“Nhưng theo một quy luật, năng lực bậc càng cao. Thì độ nguy hiểm trong quá trình thức tỉnh cũng sẽ càng lớn.”
Victoria cảm thấy thú vị.
Nhưng sau khi nghe đến câu cuối, cô lại tinh ý nhận ra một điều.


Từ nãy đến giờ, Trần An liên tục nhấn mạnh vào quá trình thức tỉnh, sự khó khăn và nguy hiểm của nó.
Cô cảm thấy anh chàng này như đang cố dẫn dắt cô đến một vấn đề nào đó.


Không mất quá lâu để xâu chuỗi các vấn đề, Victoria lúc nàyche miệng cười khúc khích, ánh mắt đầy tinh nghịch nhìn về phía Trần An.
“Anh Trần, sao anh không nói thẳng ra luôn đi? Anh cần Viên Đá Hiền Triết của tôi, hay nói đúng hơn là Biến Dị Thạch, đúng không?”
Trần An hơi sững lại.


Bị vạch trần quá nhanh khiến hắn có chút ngượng ngùng, chỉ có thể đưa tay gãi đầu, cười khổ. “Cô đúng là tinh ý hơn tôi nghĩ.”
Victoria chống cằm, giọng trêu chọc,
“Nếu anh muốn thứ đó, ít nhất anh cũng nên đưa ra một lý do hợp lý và một lời đề nghị có giá trị chứ.”


Hắn thừa nhận rằng ban đầu hắn đã đánh giá thấp Victoria. Hắn vốn nghĩ cô chỉ là một thiên kim tiểu thư có đầu óc sắc bén hơn người bình thường một chút, nhưng không ngờ cô lại đủ nhạy bén để nắm bắt thế cục nhanh đến vậy.
Hắn đặt ly nước xuống bàn, chậm rãi nói.


“Đúng thật là chúng tôi đang cần Biến Dị Thạch để làm vài nghiên cứu.”
“Nhưng nếu cô đồng ý giao viên đá đó cho chúng tôi, chúng tôi cam đoan sẽ chế tạo ra thuốc bổ trợ giúp cô thức tỉnh hoàn toàn, đồng thời cũng cử người hỗ trợ trong quá trình rèn luyện năng lực.”


Hắn nhìn thẳng vào Victoria, chờ phản ứng của cô.
Nhưng trái với mong đợi, cô không vội đáp lại.
Victoria dựa lưng vào ghế, chậm rãi xoay nhẹ tách trà trong tay, ánh mắt thâm trầm như đang cân nhắc.


Khi cô mở miệng, giọng điệu của cô đã thay đổi. Không còn là một quý cô đàm thoại bình thường với bạn, mà là một chuyên gia trên bàn đàm phán.
“Trần tiên sinh.” Cô gọi tên hắn theo cách trang trọng hơn.


“Tôi không phủ nhận rằng viên đá có thể mang lại lợi ích lớn nếu được nghiên cứu đúng cách. Nhưng vấn đề là, ai sẽ kiểm soát nghiên cứu đó?”
Trần An chớp mắt. “Ý cô là gì?”
Victoria đặt ly rượu xuống, chống khuỷu tay lên bàn, khẽ nghiêng đầu.


“Chẳng hạn, tôi có thể giao viên đá cho anh, nhưng làm sao tôi biết được kết quả nghiên cứu đó sẽ thực sự quay trở lại giúp tôi? Ai có thể đảm bảo rằng tôi không chỉ là một con chuột bạch trong kế hoạch của Nova Sanctum?”
Cô nhướng mày, nét mặt vẫn giữ sự điềm nhiên quý phái.


Trần An im lặng vài giây, sau đó cười khẽ. “Cô không tin tưởng tôi?”
Victoria mỉm cười đầy ẩn ý. “Tôi không tin tưởng bất kỳ ai mà tôi chưa hiểu rõ.”
Hắn bật cười thành tiếng. “Vậy cô muốn gì?”


Victoria nhẹ nhàng đặt hai tay lên bàn, ánh mắt sắc bén, từng cử chỉ đều toát lên sự tự tin của một kẻ đã quen với những cuộc đàm phán mang tính quyết định.
“Một thỏa thuận chính thức.”
Cô ngẩng đầu, giọng điệu không hề có chút do dự.


“Nếu Nova Sanctum muốn viên đá này, tôi có thể giao nó ra. Nhưng đổi lại, gia tộc Lancaster sẽ có quyền tham gia vào nghiên cứu, hoặc ít nhất là được tiếp cận một phần kết quả nghiên cứu.”
Trần An chớp mắt, hơi bất ngờ trước điều kiện của cô.


Victoria tiếp tục, giọng điệu vững vàng, không để hắn có cơ hội phản bác ngay lập tức.
“Chúng ta đều hiểu rõ tình hình hiện tại. Nếu sự kiện Đại Tuyệt Diệt thực sự sắp xảy ra, thời gian để gia tộc tôi chuẩn bị không còn nhiều.”


“Giữ viên đá trong tay mà không có công nghệ để khai thác thì chẳng khác gì ôm một viên ngọc thô mà không thể cắt giũa.”
Cô dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng từ.
“Thay vì vậy, tôi muốn dùng nó để giành lấy một vị thế trong tập đoàn Nova Sanctum.”


Trần An vẫn im lặng, nhưng Victoria có thể nhận thấy ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn, như thể đang đánh giá lại đối tác trước mặt.
Cô khẽ nghiêng người về phía trước, đôi mắt màu xanh băng giá ánh lên một tia sắc sảo.
“Anh biết rõ gia tộc Lancaster rồi đúng không!”


“Chúng tôi không chỉ là một dòng họ lâu đời tại Anh quốc, mà còn nắm trong tay những nguồn lực to lớn, cả về tài chính lẫn quyền lực.”
“Một khi gia tộc Lancaster gia nhập vào Nova Sanctum, điều đó sẽ không khác gì hổ mọc thêm cánh.”


“Sự hậu thuẫn từ chúng tôi có thể giúp Nova mở rộng tầm ảnh hưởng, có thêm nguồn tài trợ khổng lồ, cùng với những mối quan hệ mà ít tổ chức nào có thể chạm tới.”
“Nhưng…” Cô dừng lại, để lại một chút khoảng trống trong cuộc đối thoại.


“… chúng tôi cũng không phải những kẻ làm từ thiện.”
Victoria đặt ly rượu xuống, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ.
“Nếu chúng tôi bước vào Nova Sanctum, chúng tôi muốn có những ưu đãi và quyền hạn xứng đáng với những gì mình bỏ ra.”


“Chúng tôi không đến để làm kẻ ngoài cuộc. Chúng tôi đến để ngồi vào bàn cờ.”
Cô nói xong, lặng lẽ quan sát phản ứng của Trần An.
Hắn im lặng vài giây, rồi chậm rãi xoa cằm. Victoria có thể thấy rõ sự phân vân trong mắt hắn. Hắn không phản bác, nhưng cũng không lập tức đồng ý.


Điều đó chứng tỏ điều kiện của cô không phải là thứ hắn có thể tự mình quyết định.
Victoria khoan thai nhất tách trà lên, thưởng thức hương trà, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, Trần An thở dài, dựa lưng vào ghế, giơ hai tay lên như thể đầu hàng.


“Được rồi, tôi thừa nhận là mình không có quyền quyết định chuyện này.”
Hắn cười khổ, lắc đầu.
“Tôi sẽ liên hệ với người có thẩm quyền để bàn bạc thêm.”
Victoria nhướn mày, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Ồ? Anh đang trốn chạy sao, Trần tiên sinh?”


Trần An cười bất đắc dĩ. “Không phải trốn chạy, mà là… tôi không muốn tự làm khó mình.”
Hắn nhún vai. “Cô đàm phán quá giỏi, tôi lại không có chuyên môn và thẩm quyền để quyết định.”
Victoria bật cười nhẹ nhàng, ánh mắt càng thêm thú vị.
“Vậy tôi chờ tin tức từ anh.”


Cô không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô đã có một kết luận.
Trần An không phải chỉ là một nhà nghiên cứu đơn thuần.
Hắn có kiến thức sâu rộng về năng lực thức tỉnh, về những bí ẩn của thế giới này. Hắn biết quá nhiều thứ mà một nhân viên nghiên cứu bình thường không thể nào biết.


Hắn không phủ nhận cũng không xác nhận, nhưng qua cách hắn nói chuyện, Victoria có thể cảm nhận được, hắn có một vai trò quan trọng hơn nhiều trong tập đoàn Nova Sanctum.
Và điều đó… càng làm cô hứng thú với anh chàng này hơn.
Vừa lúc này.


Thanh Vân bước vào với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng giọng nói lại mang theo sự thúc giục.
“Cậu Trần, đã đến giờ tham gia triển lãm.”
Trần An như trút được gánh nặng. Hắn không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng thầm thở phào.


Hắn thực sự cần một lối thoát ngay lúc này. Nếu tiếp tục đàm phán với Victoria, ai biết cô nàng đó sẽ còn bày ra điều kiện gì nữa?
Hắn cười nhẹ. “Cảm ơn cô, Thanh Vân.”
Ánh mắt hắn hàm chứa ý tán thưởng.


Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp nói lời từ biệt, Victoria đã nghiêng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Anh sắp đến triển lãm đúng không? Tôi cũng có mặt ở đó. Nếu được, tôi có thể đi quá giang cùng anh không?”


Trần An lập tức định từ chối theo phản xạ. Hắn biết kiểu người như Victoria, một khi đã lên cùng một con thuyền, cô nhất định sẽ tiếp tục khai thác thông tin.
Nhưng trước khi hắn có cơ hội mở miệng, Thanh Vân đã nhanh chóng cướp lời.
“Được chứ, chúng tôi rất hân hạnh được tiếp đón tiểu thư.”




Trần An quay phắt sang nhìn Thanh Vân, ánh mắt vừa bất lực vừa trách cứ. Nhưng cô nàng chỉ nhún vai, đôi mắt lóe lên vẻ tinh quái.
Victoria mỉm cười đầy hứng thú. “Xem ra tôi được chào đón hơn tôi nghĩ.”


Cô không đợi Trần An có ý kiến, liền tiến ra ngoài dặn dò thư ký cùng nhân viên của mình, giao lại công việc, sau đó bước theo họ ra xe.
Trần An bất đắc dĩ nhìn cô lên xe trước mình, rồi quay sang Thanh Vân với ánh mắt trách cứ.
“Chị làm gì vậy?”


Thanh Vân cười nhẹ, cúi đầu ghé tai hắn, giọng nói nhỏ nhưng mang theo hàm ý sâu xa.
“Em trai, đây là một cơ hội đấy.”
Cô nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không lẽ em sợ con bé?”


Trần An không đáp, nhưng trong lòng hắn có một dự cảm rằng cuộc trò chuyện trên xe sẽ không hề dễ chịu với hắn chút nào.

“Rén rồi thì nói đi cưng.” :)) Nhân viên đa cấp Trần An gặp khắc chế cứng rồi.


Cảm ơn đại lão gia [tran gosu] đã một lần, lại một lần tiếp tế lương thực, góp gạch xây chương.






Truyện liên quan