Chương 126: Lý An Nhiên

Bên trong khoang xe rộng rãi, ánh sáng dịu nhẹ từ hệ thống đèn nội thất phản chiếu lên lớp da cao cấp, tạo ra một không gian sang trọng nhưng yên tĩnh đến lạ.
Trần An ngồi một góc, ánh mắt dán chặt vào màn hình laptop, những ngón tay thon dài linh hoạt lướt trên bàn phím. Thực tế, hắn chẳng tập trung làm gì cả.


Màn hình trước mặt chỉ là một loạt báo cáo kỹ thuật mà hắn đã đọc qua từ lâu. Nhưng ít nhất, nó giúp hắn có cớ để tránh ánh mắt quan sát của cô gái ngồi bên cạnh.
Victoria Lancaster, tiểu thư của gia tộc Lancaster danh giá.


Hắn đã đánh giá cao sự sắc sảo của cô trong đàm phán, nhưng không ngờ rằng cô nàng này lại còn có hứng thú trêu chọc người khác.


Victoria ngồi bắt chéo chân, điềm tĩnh nhìn Trần An. Từ lúc lên xe, anh ta gần như không nói câu nào, chỉ chăm chú vào laptop như thể đang xử lý một vấn đề trọng đại lắm.
Nhưng qua những lần tiếp xúc ngắn ngủi, cô có thể nhận ra đây không phải là dáng vẻ khi anh ta thực sự làm việc.


Chàng trai này đang cố tránh né cô.
Victoria khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua dáng vẻ có phần cứng nhắc của Trần An.


Rõ ràng, anh chàng này có một bộ óc đáng nể cùng khả năng xử lý thông tin phi thường, nhưng khi đối diện với những tình huống không thể phân tích được bằng logic, như bây giờ, thì anh ấy lại trở nên lúng túng một cách đáng yêu.


Một kẻ thông minh, trí tuệ, nhưng lại vụng về khi bị đối phương áp sát.
Cô thấy thú vị.
Không vội vã, Victoria dịch người lại gần hơn, rồi bất ngờ ghé sát vào hắn, hơi thở nhẹ phả lên vai áo sơ mi của Trần An.
“Anh đang làm gì mà chăm chú vậy?”


Cô hỏi, giọng điệu nhẹ bẫng, mang theo chút bông đùa.
Trần An vốn đang chìm trong dòng suy nghĩ, không ngờ cô lại bất ngờ áp sát. Hắn khẽ giật mình.
Hơi ấm của cô chạm nhẹ vào khoảng không quanh hắn, khiến nhịp tim của hắn bất giác lỡ mất một nhịp.


Chỉ trong khoảnh khắc đó, mọi giác quan của hắn bị đẩy lên một cách quá mức rõ ràng.
Với giác quan đã được cường hoá nhờ hợp chất ProtoVita, Trần An cảm nhận được từng chi tiết trên khuôn mặt Victoria.


Cô nàng mang một vẻ đẹp đầy sắc sảo và bí ẩn, với gương mặt thanh tú nhưng không kém phần lạnh lùng.
Đôi mắt xanh thẳm, sâu như vực thẳm đêm đen, ánh lên tia sáng đầy mê hoặc.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại với sắc đỏ dịu, khẽ mím như giữ lại một lời chưa nói.


Gò má cao thoáng nét kiêu kỳ, làm nổi bật làn da trắng mịn không tì vết.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén những lọn tóc bạch kim gợn sóng ra sau tai, để lộ đôi khuyên tai tinh xảo lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.


Một mùi hương bí ẩn thoảng qua, nồng nàn của hoa nhài, quyến rũ của hổ phách và chút cay nồng từ cam bergamot, một sự kết hợp đầy cám dỗ.
Trần An khẽ rút người lại theo phản xạ, nhưng Victoria lại tiến sát thêm một chút.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn.
Cô cố ý.
Cô đang trêu hắn.


Ánh mắt cô lấp lánh sự tinh nghịch, nhưng giọng nói thì hoàn toàn vô tội.
“Gì thế? Tôi chỉ muốn xem thử thôi mà.”
Trần An cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô thức lướt qua bờ môi mềm mại của cô, nơi vừa hé mở để cất lên những lời đầy ẩn ý.


Hắn không nói gì, lập tức quay mặt đi, hơi siết chặt tay.
‘Cô gái này đúng là nguy hiểm.’
Không phải theo cách của một kẻ thù đáng sợ hay một đối thủ khó lường, mà là theo một cách khác. Một dạng nguy hiểm mà hắn chưa từng phải đối mặt.


Victoria dường như rất hài lòng với phản ứng của Trần An.
Trong một thoáng, ánh mắt cô lóe lên sự thích thú, như một thợ săn vừa phát hiện ra điểm yếu của con mồi.
Một thiên tài, một nhà chiến lược, một nhà khoa học bậc thầy… nhưng hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với phụ nữ.


Từ lúc trở về đến nay, những kẻ đối đầu với Trần An đều thuộc dạng dễ nắm bắt.
Quân đội, chính trị gia hoặc những thứ trong tương lai sắp tới như thức tỉnh giả, dị thú. Tất cả đều là những thứ có quy luật, có dữ kiện để phân tích. Nhưng Victoria thì không.


Hắn không hiểu chính xác điều cô đang nghĩ trong đầu lúc này, và đó mới là điều khiến hắn bất an.
Từ khi quay trở về quá khứ, Trần An luôn mẫn cảm với những vấn đề mà hắn không thể lý giải hoặc kiểm soát.


Sự tự tin của hắn không đến từ thói quen kiêu ngạo, mà đến từ thực tế rằng hắn “biết”.
Hắn biết về tận thế, về những thảm họa sẽ xảy ra, về những nước đi chiến lược của những thế lực lớn, về cách từng cá nhân, từng tổ chức sẽ phản ứng trong tương lai.


Kiến thức đó là nền tảng cho sự quyết đoán và bình tĩnh của hắn.
Nhưng Victoria không thuộc vào bất kỳ hệ quy chiếu nào mà hắn từng nắm rõ.
Cô là một biến số. Một nhân tố khó đoán, không đi theo bất kỳ mô thức nào hắn có thể dự liệu.


Hắn đã gặp những kẻ thông minh, nhưng sự sắc sảo của Victoria mang theo một vẻ quyến rũ ch.ết người.
Hắn đã đối mặt với những kẻ tham vọng, nhưng Victoria lại giấu tham vọng của mình sau những nụ cười nhẹ nhàng, những lời nói tưởng như vô hại.


Và hắn đã quen đối phó với những mối nguy hiểm có thể đo lường, nhưng Victoria lại tấn công theo một hướng mà hắn chưa từng chuẩn bị, một phương diện mà hắn hoàn toàn yếu thế.


Kiếp trước, hắn cũng chỉ có một mối tình đơn phương không thành, sau đó là chuỗi ngày sống trong tận thế, chạy trốn, chiến đấu, và sinh tồn.
Những thứ như "tình yêu" "sự hấp dẫn" hay “kinh nghiệm với phụ nữ” chưa bao giờ là thứ hắn có thời gian để bận tâm.


Bây giờ, đứng trước một người như Victoria, thông minh, táo bạo, xinh đẹp, và trên hết, hiểu rõ tác động của mình đối với người khác.
Trần An lần đầu tiên cảm thấy mất đi thế chủ động.
Cảm giác đó khiến hắn khó chịu.


Hắn có thể đối đầu với một dị thú mà không chớp mắt. Hắn có thể thảo luận chiến lược với các lãnh đạo quân đội mà không chút dao động.
Nhưng một ánh mắt thoáng qua, một nụ cười ẩn ý của Victoria ngay lúc này lại đủ để khiến hắn phải dè chừng.


Không phải vì hắn không đủ thông minh để hiểu trò chơi cô đang chơi.
Mà là vì hắn chưa bao giờ biết cách chơi trò chơi đó.
Cô nàng chỉ mỉm cười khúc khích, dựa lưng vào ghế, thu lại khoảng cách, nhưng không quên để lại một câu bâng quơ.


“Tôi cứ tưởng anh là người điềm tĩnh hơn cơ đấy.”
Trần An hít một hơi sâu.
‘Cái cô nàng này... đúng là phiền phức.’

Khu triển lãm công nghệ của tập đoàn hôm nay đông đúc hơn thường lệ.


Dòng người ra vào tấp nập, không khí mang theo sự hào hứng của những người yêu công nghệ.
Ngoài sảnh lớn, trên một băng ghế đá dưới bóng cây, Trịnh Kỳ Thanh lặng lẽ ngồi đó chờ đợi Trần An. So với không khí nhộn nhịp xung quanh, cô như một nốt trầm tách biệt.


Ánh mắt cô nhìn vào khoảng không, dường như không mấy bận tâm đến thế giới bên ngoài.
Cách đó không xa, một bóng hình quyến rũ bước ra từ khu vực triển lãm, để rồi bất chợt dừng lại khi ánh mắt bắt gặp cô gái nhỏ nhắn, đang ngồi yên lặng trên băng ghế.
Lý An Nhiên.


Cô đến tham dự triển lãm cùng ông, nhưng với bản tính chóng chán, cô đã sớm mất hứng với những bài thuyết trình dài dòng. Gió mát ngoài sảnh hấp dẫn cô hơn nhiều so với những con robot hay thiết bị trưng bày kia.
Nhưng giờ phút này, thứ thu hút cô không phải gió mát mà là cô gái kia.


Một bóng dáng nhỏ nhắn với gương mặt thanh tú, toát lên vẻ trầm lặng nhưng lại mang theo chút gì đó đáng yêu khó tả.
Khóe môi Lý An Nhiên nhếch lên một nụ cười thú vị.
Cô rảo bước đến gần, từng bước chân thong thả nhưng mang theo sự tự tin ch.ết người.


“Cô bé à, ngồi đây một mình sao?”
Giọng nói trầm thấp nhưng lại ngọt ngào như rượu vang, vừa vang lên đã khiến người nghe có cảm giác như bị cuốn vào một cơn sóng mềm mại.
Trịnh Kỳ Thanh giật mình, ngước mắt lên nhìn về phía âm thanh phát ra.


Cô lập tức đối diện với một gương mặt đẹp đến mức có thể khiến người ta nín thở.
Đôi mắt sắc bén mang theo nét tinh quái, bờ môi đỏ sẫm hơi cong lên đầy khiêu khích, mái tóc dài đen tuyền buông rủ hờ hững trên bờ vai.
Quan trọng hơn hết là... bộ váy xẻ cao kia.


Một phần chân dài lấp ló sau lớp vải, cùng xương quai xanh quyến rũ thấp thoáng sau cổ áo hơi rộng.
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mặt có sức hút ch.ết người.
Nhận ra đối phương đang nhìn mình chăm chú, Lý An Nhiên khẽ nghiêng đầu, nhướng mày.


“Bị vẻ đẹp của chị mê hoặc rồi à, bé con?”
Trịnh Kỳ Thanh chớp mắt, rồi ngay lập tức quay mặt đi.
“Khôn..không có.” Cô đáp, giọng hơi nhỏ.
“Ồ?” Lý An Nhiên cong môi, ngồi xuống bên cạnh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước để rút ngắn khoảng cách.


“Vậy sao ánh mắt của em không rời chị thế?”
“Chỉ là... không ngờ có người ăn mặc thế này đến khu triển lãm.”
Nghe vậy, Lý An Nhiên bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng lại mang theo nét khiêu khích đầy nguy hiểm.


“Có luật nào cấm ăn mặc đẹp ở đây sao?” Cô hỏi, ánh mắt không giấu nổi vẻ trêu chọc.
Trịnh Kỳ Thanh không đáp.
“Hay là...” Lý An Nhiên nhấc tay lên, nhẹ nhàng vén một lọn tóc của cô gái nhỏ sang một bên, cố tình để ngón tay lướt nhẹ qua vành tai cô.
“…em đang xấu hổ.”


Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay lướt qua khiến Trịnh Kỳ Thanh giật mình.
Cô hơi rụt người lại, nhưng không quá mạnh.
Lý An Nhiên quan sát phản ứng ấy, nụ cười càng sâu.
Đây có lẽ sẽ là một ngày không quá chán như cô nghĩ.
....


Với nhân vật dựa trên CV của lão Đọc Truyện Mỗi Ngày thì tác có chỉnh sửa lại đôi chút.
Chủ yếu là độ tuổi cùng gia thế để phù hợp với tính cách, cùng với năng lực "trêu hoa ghẹo nguyệt". Một ngự tỷ lớn tuổi sẽ phù hợp hơn là 22 tuổi.


Một tiết lộ nhỏ. Cô nàng là cháu gái của thượng tướng Lý Phong. Người cháu mà ngài thượng tướng tính giới thiệu cho Trần An.






Truyện liên quan