Chương 127: Mắt Nhìn Đàn Ông
Lý An Nhiên ngồi vắt chéo chân, tay chống lên thành ghế, ánh mắt lướt một lượt đánh giá cô gái nhỏ trước mặt.
Đôi mắt tinh tế của cô chẳng bỏ sót chi tiết nào, bộ váy nhẹ nhàng nhưng tôn dáng, mái tóc được chăm chút cẩn thận, lớp trang điểm tự nhiên nhưng không che giấu được vẻ đẹp thanh tú.
Một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên môi cô.
"Cô bé à, em ăn diện xinh xắn như thế này là để chờ bạn trai sao?"
Nghe tới hai từ bạn trai, Trịnh Kỳ Thanh khẽ sững người, vẻ mặt bối rối lộ rõ. "Khô..không có..."
"Ồ?" Lý An Nhiên kéo dài giọng, nụ cười càng thêm thú vị.
Cô nghiêng đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay hờ hững nâng cằm, như thể đang nghiền ngẫm một bí mật thú vị.
"Nhưng mà này, gã bạn trai nào lại vô tâm thế chứ? Bắt một cô bé xinh xắn, ngoan ngoãn như em ngồi đợi thế này. Nếu chị là hắn, chắc chắn sẽ không để em chờ lâu như vầy."
Giọng nói trầm thấp nhưng đầy chắc chắn, mang theo chút trách cứ nhẹ nhàng, như thể thực sự tiếc nuối thay cho ai đó đã không biết trân trọng điều quý giá.
Trịnh Kỳ Thanh chớp mắt, vội lắc đầu.
"Không phải bạn trai gì đâu. Chỉ là một tiền bối trong công ty thôi."
Lý An Nhiên nhướng mày.
"Tiền bối?"
"Vâng..."
"Thật không?"
"Thật mà."
Câu khẳng định của Trịnh Kỳ Thanh không hề có sức thuyết phục, nhất là khi đôi tai cô đã đỏ bừng từ lúc nào.
Lý An Nhiên nhìn chằm chằm vào biểu cảm bối rối kia, bỗng bật cười.
"Trời ạ." Cô lắc đầu, tiếng cười giòn tan vang lên.
"Lần đầu thích ai đó, có phải cảm giác như thế này không?"
Trịnh Kỳ Thanh sững sờ, đôi mắt mở lớn.
"Chị nói linh tinh gì thế?"
"Linh tinh?" Lý An Nhiên chậm rãi nghiêng người tới gần, áp sát đến mức cô có thể nhìn thấy rõ từng phản ứng nhỏ của đối phương.
"Vậy sao mặt em lại đỏ lên như này?"
Trịnh Kỳ Thanh lập tức quay mặt đi, không dám đối diện.
"Không có."
"Không có?"
Lý An Nhiên nhếch môi, cố tình vươn tay gạt nhẹ một lọn tóc vương trên má đối phương. Cử chỉ như có như không, nhưng lại khiến người ta không thể không để tâm.
"Không biết tên đàn ông nào lại tốt số đến vậy." Cô cười khẽ, giọng điệu pha chút trêu đùa nhưng lại mang theo sự chắc chắn của người có con mắt nhìn đời sắc bén.
Trịnh Kỳ Thanh không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể cắn môi, cúi đầu.
Lý An Nhiên khẽ cười, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên băng ghế.
"Nhìn em thế này, chắc vừa ra trường đúng không?"
Trịnh Kỳ Thanh gật đầu, có chút cảnh giác nhưng vẫn nhẹ giọng đáp. "Vâng... em vừa tốt nghiệp."
"Chị cũng vậy." Lý An Nhiên cong môi, giọng điệu mang theo chút tự hào.
"Nhưng chị học chính trị và luật quốc tế ở Nga, vừa mới về nước không lâu."
Trịnh Kỳ Thanh hơi ngạc nhiên, mắt mở lớn.
Nga? Chính trị và luật quốc tế?
Chẳng trách cô gái này có phong thái tự tin đến vậy.
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi. Nếu không tin em có thể kiểm tr.a hồ sơ du học của chị." Lý An Nhiên cười khẽ, tựa như nửa đùa nửa thật.
Trịnh Kỳ Thanh có chút ấn tượng hơn với người phụ nữ trước mặt. Một người học luật quốc tế hẳn phải có tư duy sắc bén và khả năng quan sát cực kỳ nhạy bén.
Điều này cũng giải thích vì sao cô ấy lại có thể nhanh chóng đánh giá người khác chỉ qua vài ánh mắt.
Lý An Nhiên chống cằm nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt ánh lên sự hứng thú.
"Nhưng mà, nãy giờ nói chuyện mãi mà chị vẫn chưa biết tên em nhỉ?"
"Em..." Trịnh Kỳ Thanh hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng khẽ đáp.
"Em là Trịnh Kỳ Thanh."
Lý An Nhiên nhếch môi, lặp lại cái tên trong miệng như đang thưởng thức một món ăn ngon.
"Trịnh Kỳ Thanh... Ừm, tên rất đẹp."
Cô dừng lại một chút, rồi khẽ nghiêng người, đôi mắt mang theo một tia trêu chọc nhưng cũng đầy chân thành.
"Như chính chủ nhân của nó vậy."
Lời khen thốt ra nhẹ nhàng nhưng lại như một cơn gió ấm áp lướt qua.
Trịnh Kỳ Thanh hơi giật mình, vành tai có chút nóng lên.
"Chị..."
"Chị sao?" Lý An Nhiên cong môi, ánh mắt mang theo chút tinh quái.
"Chị nói thật mà. Cả tên lẫn người đều dễ nghe, dễ nhìn."
Trịnh Kỳ Thanh mím môi, không biết phải đáp lại thế nào.
Cô chưa từng gặp ai thoải mái như thế này. Lời nói ngọt như mật, nhưng lại không có vẻ gì là giả tạo hay trêu đùa hời hợt.
Cảm giác như... người phụ nữ này thật sự đang khen cô một cách nghiêm túc vậy.
Lý An Nhiên nhìn biểu cảm có chút ngại ngùng của cô gái nhỏ, khóe môi càng cong lên.
"Xem ra chị đoán không sai. Em là kiểu người ngây thơ, ít va chạm chuyện tình cảm đúng không?"
"Em…"
"Cũng đúng thôi." Lý An Nhiên không để cô kịp phản bác, đã thản nhiên dựa lưng vào ghế, khoanh tay đầy tự tin.
"Nhìn phản ứng của em là chị biết ngay. Chị đã gặp qua không ít người rồi, cứ tin chị đi, mắt nhìn đàn ông của chị rất chuẩn. Em muốn học hỏi chút kinh nghiệm không?"
Trịnh Kỳ Thanh thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn bị sự tự tin và phong thái cuốn hút của Lý An Nhiên lôi kéo.
"...Chị nói thử xem."
Lý An Nhiên bật cười, ánh mắt sáng lên đầy tinh quái.
"Được, vậy chị sẽ giúp em mở mang tầm mắt."
Nói rồi, cô quét mắt nhìn quanh, chuẩn bị chọn mục tiêu tiếp theo để phân tích.
Và thế là một bài giảng tình trường "thực chiến" chính thức bắt đầu.
“Lấy tên kia đi.”
Trịnh Kỳ Thanh nhìn theo hướng chỉ, thấy một chàng trai mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây phẳng phiu, tóc tai gọn gàng nhưng lại liên tục nhìn vào điện thoại, như thể đang đợi tin nhắn của ai đó.
“Người đó thì sao?” Trịnh Kỳ Thanh hỏi, bắt đầu nhập tâm vào chủ đề.
“Hừm…” Lý An Nhiên nhếch môi.
“Đây là dạng có chút điều kiện, biết chăm chút bề ngoài, nhưng rất có thể là kiểu đàn ông thích chơi trò ‘mập mờ’.”
“Em thấy hắn không?”
“Rõ ràng đang chờ ai đó, nhưng vẫn không ngừng liếc mắt nhìn xung quanh, xem có cô nào khác lọt vào tầm mắt hay không.”
Trịnh Kỳ Thanh quan sát một chút, rồi bật cười. Đúng là người đàn ông kia cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh, trông có vẻ hơi sốt ruột nhưng cũng không quên đánh giá vài cô gái đi ngang.
“Loại này yêu vào sẽ khiến em mệt óc lắm.” Lý An Nhiên lắc đầu.
Cô tiếp tục đảo mắt, rồi ánh nhìn dừng lại ở một chàng trai khác, người mà cô vừa trông thấy đã cảm thấy buồn cười.
Một anh chàng hơi mập, tóc rối bời như vừa ngủ dậy, đeo kính cận, bộ quần áo đơn giản đến mức gần như xuề xòa.
Quan trọng hơn, hắn ta đứng trong góc, tay cầm chai nước suối, ánh mắt cứ dán chặt vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại cười khúc khích một mình.
“Rồi, đến tên kia.” Lý An Nhiên chỉ cằm về phía chàng trai này.
Trịnh Kỳ Thanh nheo mắt nhìn theo, vẻ mặt thoáng khó hiểu. “Anh ta thì sao?”
“Loại này… chỉ cần liếc qua là biết fan cứng của anime, game hẹn hò, kiểu người có bạn gái ảo chứ không có thật.”
Trịnh Kỳ Thanh bất giác bật cười. “Sao chị biết?”
“Nhìn kìa, dáng đứng có chút cứng nhắc, biểu cảm hơi ngốc nghếch khi xem điện thoại. Chắc chắn đang chơi game waifu hoặc xem ảnh gái 2D.” Lý An Nhiên cười khẩy.
“Hơn nữa, em để ý tay hắn không? Ngón trỏ và ngón cái hay chau lại, chứng tỏ hay vuốt màn hình điện thoại. Dạng này chắc chắn là kiểu thích vuốt ve bạn gái ảo hơn là cầm tay con gái thật.”
Trịnh Kỳ Thanh che miệng cười khúc khích, nhưng vẫn cố biện hộ thay cho anh chàng đáng thương kia.
“Chẳng lẽ thích anime hay chơi game là không được sao?”
“Không phải không được, nhưng em thử tưởng tượng đi, nếu em là bạn gái hắn, mỗi ngày em phải cạnh tranh với một đống gái ảo trên màn hình điện thoại, em chịu nổi không?”
“…Ừm…”
“Với lại, loại này còn có một điểm yếu.”
“Gì cơ?”
“Nhát gái.”
Lý An Nhiên nhướng mày, khóe môi cong lên đầy trêu chọc.
“Dám cá với em, nếu chị đến gần và hỏi hắn một câu thôi, hắn sẽ đỏ mặt ngay lập tức.”
Trịnh Kỳ Thanh bật cười, nhưng trong lòng cũng dâng lên một chút tò mò.
“Chị thử đi.”
“Ồ?” Lý An Nhiên nhướng mày, đầy hứng thú. “Em đang thách chị à?”
Trịnh Kỳ Thanh khẽ gật đầu, khóe mắt long lanh như đang mong chờ một màn kịch hay.
“Được thôi.” Lý An Nhiên đứng dậy, vén lại mái tóc dài của mình, vẻ mặt đầy tự tin.
“Học hỏi cho kỹ đây, bé con. Chị sẽ cho em thấy thế nào là nghệ thuật ‘đánh nhanh thắng nhanh’.”
Nói rồi, cô ung dung tiến về phía chàng trai đáng thương kia, trong khi Trịnh Kỳ Thanh ngồi lại trên ghế, không kìm được sự háo hức chờ đợi phản ứng tiếp theo.
Lý An Nhiên sải bước tự tin về phía chàng trai đáng thương đang chìm đắm trong thế giới riêng của hắn. Gương mặt cô vẫn giữ nguyên nét điềm nhiên, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái.
La Duy Minh lúc này hoàn toàn không để ý đến thế giới xung quanh. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Liệu công nghệ AI lần này có đủ tiên tiến để tạo ra một bạn gái ảo chân thực đến mức không thể phân biệt với con người không?
Nếu kết hợp với công nghệ Hologram, hắn sẽ không còn phải nhìn các nhân vật waifu qua màn hình nữa, mà có thể ngắm nhìn họ trong không gian thực tế!
Hắn phấn khích đến mức không nhận ra có một "báo săn" đang chậm rãi tiếp cận.
Lý An Nhiên bước đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nở một nụ cười quyến rũ.
“Chàng trai, em đứng đây từ nãy mà không để ý đến chị sao?”
Giọng nói mềm mại, trầm thấp, lại mang theo chút thách thức, khiến người ta không thể không chú ý.
La Duy Minh giật mình, ngón tay đang vuốt màn hình cũng cứng lại, đầu ngẩng phắt lên như một con nai nhỏ bị ánh đèn pha chiếu vào giữa đường.
Một… một cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt hắn?!
Trong vài giây, bộ não thiên tài của La Duy Minh rơi vào trạng thái “treo máy”.
Hôm nay, Lý An Nhiên không mặc đồng phục như thường ngày. Trên người cô là một chiếc váy đen ôm sát, tà váy xẻ cao lộ ra đôi chân thon dài.
Chiếc váy được thiết kế với phần cổ rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế và làn da trắng mịn như sứ, kết hợp với mái tóc đen xoăn nhẹ thả hờ hững, càng tôn lên vẻ đẹp vừa sắc sảo vừa quyến rũ.
Ánh đèn Led phía sau phản chiếu lên làn váy đen tuyền khiến cô trông như một bóng hồng đầy mê hoặc bước ra từ màn đêm.
“Ơ… A… Tôi…” Hắn lắp bắp, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói.
Lý An Nhiên nheo mắt, khóe môi cong lên đầy thích thú. “Gì thế? Mới nói một câu đã nghẹn lời rồi sao?”
La Duy Minh há miệng định phản bác, nhưng khi ánh mắt hắn vô tình lướt qua bờ vai trần cùng đường cong mềm mại của cô, toàn thân hắn như bị đóng băng.
Trái tim đập mạnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng vọng trong lồng ngực mình.
Cảm thấy hơi nóng bốc lên tận đỉnh đầu, hắn vội vàng quay đi chỗ khác, mắt cố nhắm lại để tránh nhìn thẳng vào cô, nhưng lại vô tình để lộ đôi tai đỏ ửng.
Lý An Nhiên nhướn mày, đôi mắt sáng lấp lánh như vừa phát hiện ra một điều thú vị.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người, cúi xuống gần hắn hơn, mùi hương thoang thoảng từ mái tóc len lỏi vào từng hơi thở của La Duy Minh.
“Tay run thế kia, đang làm gì mà căng thẳng vậy?”
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng lại như một dòng điện khiến hắn cứng đờ.
Hắn vô thức giấu điện thoại ra sau lưng, nhưng động tác lóng ngóng ấy chỉ càng khiến cô cảm thấy buồn cười.
Lý An Nhiên liếc qua màn hình điện thoại trong thoáng chốc, rồi nhướng mày, nụ cười càng sâu hơn.
“Ohhh…” Cô kéo dài giọng. “Là game waifu sao?”
La Duy Minh nuốt nước bọt. "Không… không phải…”
“Không phải?” Lý An Nhiên tặc lưỡi, điệu bộ như thể đang rất thất vọng.
“Thế chẳng lẽ em đang nhắn tin với bạn gái?”
La Duy Minh lập tức ho khan dữ dội, tai đỏ đến mức như có thể nướng chín một quả trứng.
Cả người hắn cứng đờ, bộ não thì hoảng loạn tìm cách đối phó với tình huống này.
Lý An Nhiên nheo mắt quan sát hắn, cảm thấy tình huống này còn thú vị hơn cô tưởng. Cô hất cằm, chậm rãi hỏi.
“Thế nào? Chị nói có sai không? Em đích thực là một con chiên ngoan đạo của hội bạn gái ảo đúng không?”
La Duy Minh cứng họng.
Đúng lúc này, từ phía xa, Trịnh Kỳ Thanh ngồi trên băng ghế, hai tay che miệng, cố gắng nhịn cười đến mức vai run lên.
Cô vốn tưởng Lý An Nhiên chỉ đang phóng đại cho vui, nhưng không ngờ… chị gái đó thật sự dám làm!
Lý An Nhiên thấy thế thì càng thêm đắc ý.
Cô cười khẽ, vỗ nhẹ lên vai La Duy Minh, bàn tay mềm mại lướt qua lớp áo hắn như một cơn gió, nhưng lại để lại dư âm khó tả.
“Được rồi, không trêu em nữa. Chơi game tiếp đi, chị đi đây.”
Cô quay người, tà váy xẻ cao khẽ lay động theo từng bước chân, để lại hương thơm nhàn nhạt thoáng qua trong không khí.
Nhưng La Duy Minh vẫn đứng đơ ra như một khúc gỗ. Hắn không dám cử động. Không dám thở mạnh. Không dám nghĩ xem vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cảm thấy sợ.
Không phải là nỗi sợ thông thường. Không phải sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm. Mà là sự bất lực khi đứng trước một điều mà hắn hoàn toàn không thể kiểm soát.
Từ nhỏ đến lớn, La Duy Minh luôn là kiểu người trầm lặng.
Hắn sống trong thế giới của riêng mình, thế giới của những con số, của logic và những quy luật không thay đổi.
Những dòng mã, những thuật toán trong game, những nhân vật 2D hoàn hảo, tất cả đều đơn giản và dễ hiểu hơn rất nhiều so với con người thật ngoài đời.
Nhưng Lý An Nhiên không giống vậy.
Cô ả là một cơn bão.
Sự xuất hiện của cô phá vỡ toàn bộ logic mà hắn từng tin tưởng.
Khiến hắn bối rối. Khiến hắn mất kiểm soát. Khiến hắn cảm thấy mình như một con mồi nhỏ bé đứng trước một kẻ săn mồi đầy kinh nghiệm.
Và điều đáng sợ nhất là… hắn không ghét cảm giác này.
Chính vì vậy, hắn sợ hãi.
Hắn sợ bản thân sẽ không thể chống lại được sức hút kỳ lạ từ người con gái này. Sợ rằng mỗi lần gặp cô, hắn lại rơi vào trạng thái rối loạn như hôm nay.
Kể từ hôm đó, La Duy Minh hình thành một nổi sợ vô thức đối với Lý An Nhiên.
Mỗi khi nghe thấy giọng nói của cô, hắn lập tức tìm cớ rời đi. Nếu tình cờ chạm mặt, hắn sẽ quay người bước thật nhanh.
Hắn không dám đối diện với ánh mắt sắc bén, với nụ cười có phần tinh nghịch nhưng cũng đầy quyến rũ của cô.
Trong thâm tâm, hắn tự nhủ.
‘Người yêu có thể phản bội, nhưng waifu thì luôn trung thành! Chân ái đích thực chỉ có thể là waifu’
Những cô gái trong game sẽ không đột ngột áp sát hắn, không trêu chọc hắn, không khiến nhịp tim hắn đập loạn.
Họ dễ thương. Dễ hiểu. Không có những ánh nhìn bí hiểm hay những nụ cười khiến người ta phải mất ngủ cả đêm vì suy nghĩ.
Chỉ có ở thế giới đó, hắn mới cảm thấy an toàn.
Trịnh Kỳ Thanh thấy Lý An Nhiên quay lại, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Chị đúng là… lợi hại.”
“Chị đã nói rồi mà, kinh nghiệm nhìn người của chị chưa bao giờ sai.”
Lý An Nhiên nháy mắt tinh quái, rồi cười lớn.
“Thế nào? Giờ đã tin chưa?”
...
:)) Về sau chỉ thấy tội La Duy Minh, tạo ra thứ gì đều bị Lý An Nhiên đến đạp cửa cướp bóc. Người gì đâu ngang ngược.