Chương 128: Trần Kiệt Tới Chơi

“Yo, xin chào tất cả các bạn!”
Giọng Hải vang lên rõ ràng, tràn đầy năng lượng khi anh hướng camera về phía mình.
“Hiện tại, tôi đang có mặt tại triển lãm công nghệ của tập đoàn Nova, một trong những sự kiện hoành tráng nhất trong năm nay!”


Hắn nhanh chóng lia máy quay sang một góc khác, nơi một đám đông đông đúc đang tụ tập, nhộn nhịp nhưng không kém phần trật tự.
“Cuộc triển lãm này còn có sự hợp tác của phía quân đội, và tôi phải nói, sự hiện diện của họ càng làm không khí thêm phần đặc biệt.”


Từng câu chữ của Hải mang theo sự hứng thú rõ rệt, trong khi anh quay lại khung cảnh xung quanh.
Khu triển lãm rộng lớn, với trần kính trong suốt cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập không gian, hòa quyện cùng ánh sáng lạnh từ đèn LED, tạo ra một bầu không khí hiện đại, như thể bạn đang bước vào một thế giới tương lai.


Những màn hình hologram khổng lồ chiếu những cảnh giới thiệu sản phẩm mới, rực rỡ sắc màu và sống động, lướt qua như một phần không thể thiếu của không gian.
Các robot tự hành lặng lẽ di chuyển giữa đám đông, hỗ trợ khách tham quan với sự nhanh nhẹn và chính xác, không hề gây cản trở cho dòng người đông đúc.


Cảnh tượng xung quanh càng thêm sinh động khi hàng loạt streamer, nhà báo, và các chuyên gia công nghệ đứng khắp nơi, vừa quay phim, vừa phát sóng trực tiếp.


Những chiếc máy quay lướt qua nhanh chóng, còn các micro đươc cắm vào thiết bị phát sóng không ngừng ghi lại từng khoảnh khắc, biến triển lãm này trở thành tâm điểm truyền thông toàn cầu.
Từng tiếng trò chuyện, tiếng máy quay kêu "tách tách" như một phần của nhịp điệu không ngừng nghỉ.


“Theo các bạn thấy, nơi này rất lớn và rất đông.”
“Nên có lẽ đầu tiên, tôi sẽ trải nghiệm khu vực triển lãm công nghệ hologram.” Hải tiếp tục với sự hào hứng không giấu giếm.
“Đây chính là công nghệ đã tạo nên hình ảnh con rồng vàng mà các bạn thấy hôm qua.”


Anh nhìn sang bên cạnh, nơi một người đàn ông với dáng vẻ trầm ổn đang đứng, mắt anh sáng lên vì sự tò mò.
“Trước tiên, để tôi giới thiệu!” Hải nói, quay máy quay sang người đàn ông.


“Đồng hành cùng tôi hôm nay là là anh Linh, admin của kênh ‘Kiến thức Quân sự’. Nếu anh em quan tâm đến tình hình quân sự, chiến tranh thế giới và các công nghệ quốc phòng, thì chắc chắn đã nghe qua cái tên này rồi!”
“Chào anh Linh.” Hải mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự trân trọng.


“Vâng, chào anh.” Người đàn ông tên Linh khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. Anh có mái tóc cắt sát, gương mặt góc cạnh đầy nghiêm túc, khoác trên mình chiếc áo khoác quân đội với những chiếc túi đeo đơn giản nhưng rất sắc sảo.


Mặc dù không nói nhiều, ánh mắt anh tỏ rõ sự tập trung và khả năng quan sát sắc bén.
“Chào tất cả mọi người,” anh Linh nói, giọng trầm và điềm tĩnh, đúng chất quân nhân.
“Giới thiệu một chút về bản thân đi anh Linh,” Hải cười, tạo không khí thoải mái hơn.


“Vâng, tôi là Linh, làm việc trong quân đội và là admin kênh ‘Kiến thức Quân sự’ nơi cung cấp thông tin về chiến lược quân sự, vũ khí hiện đại và các xung đột trên thế giới.”
“Nghe thật thú vị!” Hải gật đầu hào hứng. “Hôm nay chúng ta sẽ trải nghiệm những gì ở đây nhỉ?”


“Thực ra, theo tôi, chúng ta nên vào khu vực đăng ký thông tin trước đã, người hướng dẫn có bảo là sẽ cho chúng ta trải nghiệm thử công nghệ AI bên họ.” Anh Linh trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi các khu vực xung quanh, như thể luôn trong trạng thái sẵn sàng quan sát mọi chi tiết.


“Ồ!” Hải hưng phấn. “Vậy chúng ta đi thôi chứ anh nhà!”
Ngay khi hai người bước đi, không khí xung quanh lại càng trở nên đặc biệt hơn. Nhân viên của tập đoàn Nova, mặc đồng phục chuyên nghiệp, luôn tỏ ra cực kỳ nhanh nhẹn và chuyên nghiệp trong công việc.


Họ di chuyển một cách đều đặn, đưa khách tham quan từ khu vực này sang khu vực khác, giải thích chi tiết từng công nghệ với thái độ niềm nở nhưng đầy tập trung.
Phía quân đội, với vẻ nghiêm cẩn và tác phong kỷ luật, luôn theo sát từng góc cạnh của triển lãm, bảo đảm mọi thứ diễn ra suôn sẻ và an toàn.


Những cặp mắt cảnh giác của họ không hề rời khỏi từng góc nhỏ của sự kiện.
Trong khi đó, các phóng viên và nhà báo lại tập trung vào từng công nghệ, máy móc mới nhất, không ngừng trao đổi thông tin và chia sẻ những ấn tượng của mình.


Sự kỳ vọng trong không khí như thể mọi người đều đang chờ đợi một bước đột phá lớn tiếp theo trong ngành công nghệ.
Tại nhà...
Trần Kiệt nằm phịch trên ghế sofa, chân vắt lên tay vịn, tay cầm điều khiển tivi mà bấm qua bấm lại.


Nhưng bất kể kênh nào hắn lướt qua, cũng đều tràn ngập tin tức về sự kiện "Rồng Vàng" hologram trên nóc nhà hát tối qua hoặc buổi triển lãm công nghệ của Nova.
Hắn chán nản hừ một tiếng, ném điều khiển sang một bên.


"Chỗ đó chắc vui lắm đây…" Hắn lẩm bẩm, nhưng chẳng ai trong nhà quan tâm đến suy nghĩ của hắn lúc này.
Lý Nguyệt từ bếp bước ra, trên tay là một dĩa trái cây đã được cắt sẵn. Đặt nó xuống bàn, cô ngồi xuống bên cạnh con trai, ánh mắt mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.


"Sao thế? Bình thường nói nhiều lắm mà, sao nay lại nằm ườn ra thế này à?"
Trần Kiệt nhìn mẹ một cái, nhưng chẳng thèm trả lời.
Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ bị mắng một trận vì cái tội lười biếng.


Nhưng hôm nay, hắn mới thi xong, mẹ hắn lại rộng lượng bất thường. Cô không thúc ép, chỉ bình tĩnh nhìn hắn một hồi, rồi nhàn nhạt cười một tiếng.
"Con muốn đến buổi triển lãm công nghệ đó, đúng không?"
Trần Kiệt hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn mẹ.
"Hả? Sao mẹ biết?"


Lý Nguyệt cầm miếng trái cây lên, điệu bộ thản nhiên.
"Nhìn cái mặt con thì ai mà không biết."
Trần Kiệt chớp mắt vài cái, rồi gãi đầu cười hề hề. Đúng thật, hắn trưng cái bộ dạng ỉu xìu này chẳng phải vì ngứa chân ngứa tay muốn đi xem triển lãm sao?


"Được rồi, để mẹ gọi hỏi anh hai xem có thể đưa con đi không?"
Vừa nghe đến đây, hai mắt Trần Kiệt sáng rực như đèn pha ô tô.
"Thật á?!"
"Ừ, nhưng mà không đảm bảo đâu, còn tùy nó có rảnh không."


Dù mẹ nói vậy, nhưng Trần Kiệt đã tự động xem như chuyện này chắc chắn thành công. Hắn ngay lập tức bật dậy, tràn đầy mong chờ nhìn mẹ.
Lý Nguyệt bất lực lắc đầu, nhưng vẫn cầm điện thoại lên, lướt xuống danh bạ tìm đến cái tên "Con trai cưng" rồi bấm gọi.


Trần An đang ngồi trên xe, xem qua lịch trình buổi chiều thì điện thoại rung lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình, mẫu thân đại nhân gọi.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói của mẹ hắn nhanh chóng truyền đến.
"An, con đang làm gì thế?"
Hắn chỉnh lại tư thế ngồi, giọng điềm đạm.


"Con đang trên đường đến triển lãm. Có chuyện gì không mẹ?"
Lý Nguyệt thở dài.
"Thằng Kiệt ở nhà nó cứ lăn qua lăn lại, nhìn là biết muốn đến đó rồi. Nó mới thi xong, mẹ nghĩ để nó đi chơi giải tỏa một chút cũng tốt. Con có thể dẫn em nó theo không?"


Trần An hơi ngừng lại một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
"Được thôi. Lát nữa con bảo người đến đón nó."
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, thì ở đầu dây bên kia, một giọng nói phấn khởi vang lên đầy phấn khích.


"KHÔNG CẦN ĐÂU ANH! EM BIẾT ĐƯỜNG ĐẾN ĐÓ! EM ĐI THAY ĐỒ ĐÂY, GẶP ANH SAU!"
Sau đó là một loạt tiếng bước chân chạy thình thịch vang vọng.
Trần An im lặng vài giây, rồi chỉ có thể cười bất lực.
Ở phía đối diện, Victoria đang ngồi cạnh hắn, quan sát biểu cảm hiếm thấy trên mặt Trần An.


"Chuyện gì thế?"
Trần An lắc đầu, khóe môi cong lên một chút.
"Không có gì, chỉ là em trai tôi vừa thi xong, giờ lại muốn chạy đến triển lãm."
Victoria bật cười. "Nhìn anh như thể đang bất lực với em trai anh vậy."


"Ừ. Nó luôn năng động như vậy, đôi lúc tôi cũng không hiểu nổi sao nó lại khác mọi người trong gia đình đến thế."
Cả cha lẫn mẹ và kể cả hắn cũng rất trầm ổn, ông bà nội ngoại thì cũng không khác là bao. Sao tự dưng lại tòi ra một đứa nhiều năng lượng như thế này.


Trần An nói, nhưng trong giọng điệu không hề có chút bực bội nào. Ngược lại, có một sự cưng chiều nhàn nhạt trong đó.
Nhưng trước khi hắn kịp nói thêm gì, một giọng nói khác vang lên từ điện thoại, là Lý Nguyệt, giọng điệu tràn đầy sự nhạy bén của một người mẹ.


"Khoan đã, An… mẹ nghe giọng nữ bên đấy. Có ai cạnh con à?"
Trần An khựng lại, nhận ra chưa tắt điện thoại.
Mẹ hắn dù không rành tiếng Anh, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, giọng nói của Victoria sao có thể qua mắt bà được?
Victoria nhướng mày, nhìn hắn đầy hứng thú.


Lý Nguyệt tiếp tục tr.a hỏi. "Là bạn con à?"
Cảm giác chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng Trần An. Hắn không phải kiểu người dễ bị tác động, nhưng trước mặt mẹ thì vẫn có chút do dự.
Hắn thở dài một hơi, quyết định trả lời thành thật.


"Một người bạn nước ngoài. Cô ấy cũng đến triển lãm, tiện đường nên con chở cô ấy đi cùng."
Bên kia điện thoại, Lý Nguyệt im lặng vài giây.
Vài giây đó trôi qua chậm đến mức Trần An có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ hắn đang híp mắt đầy nghi ngờ.


Rồi giọng nói của bà vang lên, mang theo ý cười nhưng cũng xen lẫn chút tò mò rõ rệt.
"Ohhh… Vậy à? Không có gì đâu, gặp con sau."
Trần An đỡ trán.
Bên cạnh, Victoria dù không hiểu hoàn toàn đoạn đối thoại, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của Trần An, cô cũng phần nào đoán ra được tình hình.


Cô nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu mang theo chút thích thú.
“Anh gặp rắc rối à?”
Trần An lướt mắt nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì to tát. Hắn hờ hững đáp.
“Không. Chỉ là mẹ tôi vừa mới thêm một việc vào danh sách cần điều tr.a thôi.”


Victoria khẽ chớp mắt, nhưng khi hiểu ra ẩn ý sau câu nói của Trần An thì cô lại che miệng cười rất thích thú.
Biểu hiện của Trần An với cuộc điện thoại kia, khiến Victoria càng hứng thú hơn với anh chàng này.


Một người sắc bén và lý trí như Trần An, vậy mà khi nói đến mẹ, anh ta lại mang theo một sự tôn trọng, yêu thương và yếu mềm hiếm thấy.
Điều này có nghĩa là, nếu muốn xây dựng mối quan hệ hợp tác vững chắc với Trần An, thì việc tiếp cận mẹ của anh ấy có thể là một con đường quan trọng.


Victoria khẽ cười, trong lòng thầm ghi nhớ thông tin này.
Có vẻ như cô vừa tìm được một phương án mới để tiếp cận Trần An.






Truyện liên quan