Chương 129: Trần Thị Đậu

Vừa bước qua cánh cửa sảnh chính, Hải, Linh và đoàn của mình lập tức bị thu hút bởi một nhóm robot tiếp đón khách đang đứng ngay khu vực lối vào.
Không khí triển lãm nhộn nhịp hơn bao giờ hết, nhưng dù dòng người tấp nập, sự xuất hiện của những con robot vẫn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.


“Uầy! Các bạn xem này, ở đây có mấy con robot dễ thương cực!” Hải phấn khích, nhanh chóng lia camera về phía những con robot nhỏ đang đứng gần đó.
Những con robot hỗ trợ chỉ cao ngang hông người, thân hình tròn trịa với lớp vỏ trắng sáng bóng, toát lên vẻ hiện đại mà vẫn thân thiện.


Đặc biệt, khuôn mặt của chúng là màn hình LED có thể hiển thị nhiều biểu cảm khác nhau, tạo nên sự sống động bất ngờ. Vừa thấy Hải tiến lại gần, một trong những con robot lập tức di chuyển nhẹ nhàng, tiến đến chào hỏi.
“Xin chào quý khách!” Giọng nói trong trẻo vang lên.


Màn hình trên khuôn mặt robot hiện lên một nụ cười rạng rỡ, hai mắt cong cong như đang vui vẻ.
“Em có thể giúp gì cho mọi người không ạ?”
Hải tròn mắt, phấn khích cúi xuống nhìn con robot. “Ồ! Em tên là gì nhỉ?”
Đôi mắt trên màn hình của robot sáng lên, mang theo chút gì đó hào hứng.


“Cảm ơn anh đã hỏi! Em là mẫu robot hỗ trợ do tập đoàn Nova chế tạo và sản xuất. Em tên là Trần Thị Đậu, mọi người có thể gọi em là Tiểu Đậu. Rất vui được tiếp đón mọi người ạ!”


Cánh tay nhỏ của Tiểu Đậu giơ lên, vẫy chào theo kiểu cực kỳ đáng yêu, khiến cả Hải lẫn người xem trên livestream không khỏi bật cười thích thú.
[Kênh chat]
— Trời ơi, cái gì đây, sao đáng yêu thế này?!
— Trần Thị Đậu!!!
— Ai đặt tên cho em nó vậy hahaha.
— Tôi cần link bán ngay lập tức?!


Hải nhìn kênh chat đang náo động thì cười đầy thích thú, sau đó liền nghiêm túc cúi xuống nói.
“Chào em, Tiểu Đậu. Em có thể nhìn vào camera và chào mọi người trên kênh chat giúp anh được không?”
“Dạ được ạ!”


Tiểu Đậu nhanh chóng xoay người lại, hướng mặt về phía camera của Hải, giơ tay nhỏ lên vẫy chào một cách nhịp nhàng. Trên màn hình LED, khuôn mặt hiển thị một biểu cảm hồn nhiên đáng yêu.
“Em chào mọi người trong kênh chat ạ!”


Linh đứng bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng, với giọng nói trầm ổn thường thấy.
“Theo thông tin mới nhất mà anh có, thì công nghệ AI do tập đoàn Nova đang phát triển hiện dẫn đầu thế giới về mô hình giao tiếp.”


“Những con robot như Tiểu Đậu có khả năng giao tiếp với con người một cách vô cùng tự nhiên. Gần như không khác gì một sinh vật sống thật sự.”
Hải gật gù, mắt vẫn không rời khỏi Tiểu Đậu. “Xịn xò thật sự…”
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Hải nửa đùa nửa thật nói.


“Nếu được, em muốn mua một con như này về nhà quá. Lâu lâu buồn chán có thể đem ra nói chuyện.”
Không ngờ, Tiểu Đậu vừa nghe xong liền ngước nhìn Hải, đôi mắt trên màn hình chớp chớp liên tục, rồi bất ngờ nghiêng đầu ra vẻ e thẹn.


“Tiểu Đậu là mẫu robot hỗ trợ, chuyên dùng để tiếp khách và hỗ trợ nhân viên trong sự kiện ạ, nên khó lòng theo anh về nhà được…”
Giọng nói nhỏ dần, nhưng ngay sau đó, Tiểu Đậu bất ngờ nói tiếp bằng giọng điệu vô cùng đáng yêu.


“Nhưng nếu anh vẫn muốn mua Tiểu Đậu thì… Tiểu Đậu rất sẵn lòng theo anh về.”
Giọng nói ngây thơ kèm theo câu nói không khỏi khiến người ta hiểu lầm, khiến cả Hải lẫn Linh suýt chút nữa thì ngã ngửa. Còn kênh chat thì hoàn toàn bùng nổ.
[Kênh chat]



— …..


— Trời ạ, xem em nó nói chuyện kìa! Ai là người thiết lập hệ thống giao tiếp vậy?
— Anh Hải rước em nó về đi, em nó sẵn lòng theo anh kìa hahaha!
— Mua ngay! Mua ngay! Không cần suy nghĩ nữa đâu anh!
— Hahaha, nhìn biểu cảm của Tiểu Đậu kìa, e thẹn luôn chứ.


Hải nhìn Linh, sau đó lại nhìn Tiểu Đậu, cuối cùng cười bất lực.
“Công nghệ AI giờ đúng là không thể đùa được nữa rồi… Nếu không tận mắt chứng kiến, em còn tưởng đây là một đứa trẻ thật sự.”
Linh gật đầu đồng tình.


“Đúng vậy. Một trong những ứng dụng lớn nhất của loại robot AI này chính là xoa dịu cảm xúc con người.”
“Nếu có bất cứ sự cố gì xảy ra, chỉ cần Tiểu Đậu xuất hiện, anh tin rằng ngay cả người nóng giận nhất cũng phải mềm lòng.”
“Vì ai nỡ giận một đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện cơ chứ?”


Sau một lúc trò chuyện thêm với Tiểu Đậu, Hải chợt nhớ ra mục đích chính của mình. Hắn cúi xuống hỏi.
“Tiểu Đậu này, bọn anh là khách mời trải nghiệm, bọn anh cần làm thủ tục ở đâu em?”
Ngay lập tức, đôi mắt của Tiểu Đậu sáng lên.


“Dạ, để em hướng dẫn ạ! Mời mọi người đi theo em.”
Dứt lời, con robot nhỏ nhắn bắt đầu di chuyển, bánh xe lăn trên mặt sàn với tốc độ vừa phải.
Hải cùng Linh và đoàn của mình nhanh chóng bước theo, tiếp tục hành trình khám phá sự kiện triển lãm công nghệ tiên tiến bậc nhất thế giới này.


Xung quanh cũng có rất nhiều khách được tiếp đón bởi các Tiểu Đậu khác, một trong số đó còn mặc cả đồng phục quân đội, trên vai có quân hàm rất cao.

Chiếc SUV màu đen bóng loáng lăn bánh chậm rãi, dừng ngay trước sảnh triển lãm.


Đám đông xung quanh dường như bị thu hút theo phản xạ, dõi mắt về phía chiếc xe với vẻ tò mò.
Cửa xe mở ra, hai bóng người bước xuống.


Một người đàn ông trẻ tuổi với khí chất trầm ổn, nét mặt điềm đạm nhưng lại có một sức hút kỳ lạ. Ngay cả khi anh ta chẳng nói lời nào, cũng đủ khiến người ta tự động dõi theo.
Người còn lại là một cô gái ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh cùng với vẻ đẹp quá mức chói mắt.


Vẻ đẹp ấy không chỉ nằm ở từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt mà còn toát ra từ khí chất cao quý của cô.
Tựa như đóa hoa hồng phương Tây kiêu sa, chỉ cần đứng yên cũng đủ để khiến người khác phải trầm trồ.


Cảnh tượng ấy khiến khu vực sảnh triển lãm sôi động hẳn lên, những tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt.
Dĩ nhiên là không thể thoát được ánh mắt của một con báo săn mồi.
"Ồ..." Lý An Nhiên khẽ thốt lên, ánh mắt lấp lánh như phát hiện ra chuyện gì thú vị.


Ngồi bên cạnh, Trịnh Kỳ Thanh tò mò hỏi.
“Sao thế chị?”
Lý An Nhiên khoanh tay, cười cười, giọng nói mang theo chút bí hiểm.
“Nhìn chiếc SUV kia đi. Không phải xe thường đâu. Loại này đã được chính phủ sửa đổi lại, chuyên dùng để hộ tống nhân vật quan trọng.”


“Thật sao?” Trịnh Kỳ Thanh hơi bất ngờ, quay sang nhìn chiếc xe.
“Đúng vậy, không phải cứ có tiền là mua được đâu.”


“Nó được tích hợp rất nhiều lớp bảo mật, từ chống đạn đến hệ thống lái tự động khi người lái gặp vấn đề. Chậc, không biết lần này ai đến mà lại hoành tráng vậy…”
Nhưng ngay khi nhìn thấy Trần An bước ra, Lý An Nhiên khựng lại một chút.
‘Một thanh niên trẻ tuổi như vậy?’


Cô có quen mặt không? Không giống nhân vật chính trị hay quân đội… Nhưng nhìn khí chất kia, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
Còn Trịnh Kỳ Thanh thì có biểu hiện hoàn toàn khác.


Trịnh Kỳ Thanh vốn dĩ là một cô gái kiêu kỳ, từ nhỏ đến lớn luôn được chú ý, luôn là người nắm quyền chủ động trong các mối quan hệ.
Nhưng từ sau khi gặp lại Trần An, cô dần nhận ra rằng mình chẳng còn giữ được vẻ điềm tĩnh hay kiêu ngạo như trước nữa.


Ngay khi nhìn thấy hắn xuống xe, ánh mắt cô nàng liền thay đổi, gương mặt cũng bất giác giãn ra một chút, như một đứa trẻ vô thức mừng rỡ khi thấy người mình mong đợi.
Lý An Nhiên liếc nhìn cô bé bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng không khỏi suy nghĩ.


‘Ừ, đây chính là người mà con bé đang chờ đợi sao?’
Nhưng chỉ vài giây sau, khi Victoria bước xuống xe, cảm xúc trong Kỳ Thanh như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Cô ngây người trong thoáng chốc.
‘Đó là ai?’


Người phụ nữ ấy quá xinh đẹp. Mái tóc bạch kim óng ánh dưới nắng, dáng vẻ tự tin, thanh lịch nhưng lại mang một sức hút khó cưỡng. Một vẻ đẹp mà ngay cả cô cũng phải thừa nhận.
Ngực cô bỗng nhiên trầm xuống, một cảm giác vừa xa lạ vừa khó chịu dâng lên.


Không đau, nhưng nặng nề đến lạ kỳ, như thể có gì đó mắc kẹt trong lồng ngực mà cô không thể gạt bỏ.
Lý trí cô lên tiếng trước.
‘Đó chỉ là đối tác của anh ấy thôi. Chắc chắn là vậy.’
Nhưng trái tim cô lại không chịu nghe theo.


Ánh mắt cô bất giác dừng lại trên hình ảnh hai người họ đi bên nhau.
Trần An vốn chẳng phải là người dễ thân cận với ai, vậy mà hắn và Victoria lại có một sự ăn ý tự nhiên đến khó chịu.
Một người đàn ông điềm tĩnh thông minh, cùng một người phụ nữ xinh đẹp và thanh lịch.


Họ đứng cạnh nhau cứ như một bức tranh hoàn hảo.
Cô bỗng cảm thấy mình có chút lạc lõng.
Lần đầu tiên trong đời, Trịnh Kỳ Thanh nhận ra cảm giác ghen tị là như thế nào.
Nhưng cô không biết phải làm gì với nó. Không biết cách che giấu, cũng chẳng biết cách xử lý.


Bàn tay cô siết chặt, nhưng rồi lại nhanh chóng buông lỏng.
Cô nhận ra bản thân không thể làm ầm lên như những cô gái khác, không thể tỏ ra tức giận hay hỏi thẳng hắn về người phụ nữ kia.
Vì cô không có quyền làm điều đó.
Lý An Nhiên bắt trọn khoảnh khắc ấy ngay lập tức.


‘Aiya~ tình huống gì đây?’
Khóe môi cô khẽ cong lên một chút, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng thu lại, giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng, đoan trang như thường lệ.
Nhưng trong lòng thì…
‘Một vở kịch ngôn tình sặc mùi drama đến mức này mà mình lại vô tình trở thành khán giả bất đắc dĩ ư?’


‘Ngày gì mà tốt đến vậy trời!”
‘Chỉ là tham gia một buổi triển lãm “bình thường” không ngờ lại có cơ hội chứng kiến một vở kịch tình cảm thú vị như thế này!’
Cô thật sự muốn lấy bắp rang ra mà nhấm nháp cho trọn vẹn.
Ánh mắt cô liếc qua Trịnh Kỳ Thanh một cách đầy hứng thú.


Gương mặt cô bé mấy giây trước trước còn ánh lên niềm vui, đến vẻ sững sờ rồi thoáng chốc trầm xuống.
Cảm giác ghen tuông nhưng không biết cách che giấu, vừa non nớt vừa hoang mang, rõ ràng là một con cừu non nớt trong chuyện tình cảm mà!
Cô lại nhìn sang bên kia, Trần An ung dung bước xuống xe như chẳng hay biết gì.




Còn Victoria, với khí chất kiêu sa của mình, hoàn toàn không nhận ra bản thân đã vô tình khuấy động một cơn sóng ngầm nhỏ bé nhưng đầy kịch tính.
‘Hừm, có thể đặt tên cho vở kịch này là gì nhỉ?’
‘Em đợi chàng nhưng chàng đi cùng người khác?’


‘Hay là… “Tình đầu non nớt gặp phải tình trường lão luyện”?’
Lý An Nhiên suýt bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong thái dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng hớp một nước, che giấu đi khéo miệng đang dần nhếch lên vì sự phấn khích dâng trào trong lòng.


Ở phía bên kia, Trần An vừa bước xuống xe, bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn nhíu mày.
Không biết vì sao, linh cảm mách bảo hắn rằng… sắp có chuyện không lành xảy ra.


Mỗi khi buồn chán thì điều làm tôi vui nhất là đọc các bình luận và xem điểm hâm mộ của mọi người. Nó tạo động lực nhiều thật sự.


Nhất là cảm xúc lâu lâu lại thấy có thêm đánh giá, bình luận, và hâm mộ. Dạo này đi làm mà tâm trí cứ hướng về cái đt check coi có ai góp ý hay bình luận gì không thôi.






Truyện liên quan