Chương 131: Mối Lương Duyên

Nhìn thấy tình huống ngôn tình đầy drama trước mặt, Lý An Nhiên quyết định "châm dầu vào lửa" một cách tinh tế nhưng đầy tai quái.
Lý An Nhiên nhấp một ngụm nước, che đi khóe môi đang nhếch lên đầy hứng thú.


Kỳ Thanh bây giờ chẳng khác nào một con cừu non bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm mà chính nó còn chưa hiểu rõ.
Lồng ngực cô như bị ai đó siết chặt.
Kỳ Thanh cứ nhìn chằm chằm vào Trần An và Victoria mà không thể dời mắt.
Họ đi bên nhau thật tự nhiên.


Trần An vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm thường thấy, nhưng thái độ của hắn với Victoria không hề xa cách.
Còn Victoria, cô ấy nở một nụ cười nhẹ, tao nhã và quyến rũ.
Tựa như một bức tranh hoàn hảo.
Ngay lúc này, giọng nói mang theo chút ngạc nhiên và hứng thú của Lý An Nhiên vang lên.


“Chà chà… Đúng là một đôi trời sinh!”
Trịnh Kỳ Thanh giật mình.
Cô quay sang nhìn Lý An Nhiên, vừa ngỡ ngàng vừa bối rối:
“Chị nói gì cơ?”
Lý An Nhiên nhún vai, chống cằm, ánh mắt đầy vẻ suy tư.
“Thì nhìn kìa. Đẹp trai, điềm tĩnh, đầy khí chất.” Cô chỉ về phía Trần An.


“Còn cô gái kia thì xinh đẹp, thanh lịch, sang trọng.”
Cô vỗ tay một cái, cười rạng rỡ.
“Đẹp đôi quá còn gì nữa!”
Lời nói ấy như một cú giáng mạnh vào tâm trạng vốn đã chẳng tốt đẹp gì của Trịnh Kỳ Thanh.
Cô muốn phản bác, nhưng mở miệng lại không biết phải nói gì.


Đẹp đôi…
Cô biết, điều đó không sai.
Nhưng nghe chính miệng người khác nói ra lại đau đến lạ kỳ.
Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu được sự mất mát.


Lý An Nhiên liếc cô một cái, khóe môi hơi cong lên, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô đã thay đổi sắc mặt, giả vờ như vừa nhận ra điều gì đó.
“Ấy ch.ết… Kỳ Thanh này.”
Cô quay sang, chớp mắt vô tội.
“Có phải em đang đợi một người không?”
Trịnh Kỳ Thanh chớp mắt, chưa kịp phản ứng.


Lý An Nhiên tiếp tục.
“Aiya, đáng lẽ chị phải nhận ra sớm hơn chứ! Cái dáng vẻ mong chờ này, ánh mắt này…”
Cô kéo dài giọng, rồi đột ngột làm bộ ngạc nhiên.
“Đừng nói với chị… người mà em chờ chính là chàng trai đó nha?”
Trịnh Kỳ Thanh sững sờ.


Cô cứng đờ trong vài giây, rồi vội vã lắc đầu.
“Chị… Chị nói bậy gì vậy chứ!”
Nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng cô mất rồi.
Lý An Nhiên khẽ cười, nhưng lại giả vờ như không nhận ra sự luống cuống của cô nàng.


Cô đổi giọng dịu dàng hơn, vỗ vai Kỳ Thanh, ánh mắt như một người chị cả thấu hiểu nỗi lòng em gái.
“Aiya, chị đùa thôi mà~”
“Nhưng mà này, nếu em thích người ta, sao không bày tỏ rõ ràng đi?”
Cô ghé sát lại, hạ giọng đầy ẩn ý.


“Chứ nếu em không nắm chắc, coi chừng bị người ta cướp mất đấy nhé.”
Trịnh Kỳ Thanh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, chưa kịp làm gì thì một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngay trước mặt.
"Em đợi lâu không?"
Trần An đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có chút áy náy.


"Xin lỗi, sáng nay anh có chút việc nên đến trễ."
Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, vội lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Không sao đâu, em biết anh bận rộn mà."


Giọng điệu như thể chẳng hề để tâm, nhưng chính bản thân cô cũng không nhận ra trong ánh mắt mình vẫn còn chút u buồn chưa thể che giấu hoàn toàn.
Trần An không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô nàng.
Một giây sau, hắn nhận ra có một cô gái đứng ngay bên cạnh Trịnh Kỳ Thanh.
Một cô gái vô cùng thu hút.


Bộ váy xẻ cao màu đen tôn lên đôi chân dài thon thả, thần thái tự tin pha chút bí ẩn, nụ cười nhẹ như thể chẳng có gì trên đời có thể làm khó cô.


Cô ấy không thuộc về kiểu sắc đẹp dịu dàng, mà mang một nét quyến rũ đầy nguy hiểm, như một con cáo thông minh đang ẩn giấu móng vuốt sau lớp lông mềm mại.
Hắn hơi nhướng mày, hỏi.
"Vị này là...?"
Trịnh Kỳ Thanh chưa kịp mở miệng thì người kia đã thản nhiên tiến lên, tự giới thiệu đầy tự nhiên.


"Lý An Nhiên, vừa từ Nga về. Hân hạnh được gặp."
"Từ Nga về?"
Lý An Nhiên chưa kịp nói thêm, Trịnh Kỳ Thanh đã nhanh chóng bổ sung.
"Đúng rồi, chị ấy vừa tốt nghiệp ngành Chính trị và Luật Quốc tế tại Nga xong."
Trần An hơi nheo mắt.
Chính trị và luật quốc tế?


Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong tâm trí hắn, như thể đã từng nghe đến cái tên này ở đâu đó.
Nhưng trước khi hắn kịp hỏi thêm, để giữ phép lịch sự, hắn giới thiệu về mình trước.


"Trần An, làm ở bộ phận nghiên cứu công nghệ sinh học của tập đoàn Nova. Bên cạnh tôi là tiểu thư Victoria của gia tộc Lancaster, Anh quốc."
Victoria mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu chào hỏi đầy thanh lịch.
"Hân hạnh được gặp mọi người."
Lúc này, Lý An Nhiên chợt sững lại.
‘Gia tộc Lancaster?!’


Nghe đến cái tên này, cô gần như mất kiểm soát mà suýt nữa đã thốt lên.
"Chị làm sao vậy?" Trịnh Kỳ Thanh thấy cô có vẻ lạ liền thắc mắc.
Lý An Nhiên trầm ngâm vài giây, rồi hạ giọng giải thích.
"Gia tộc Lancaster… là một trong những gia tộc lâu đời và quyền lực nhất ở Anh quốc."


"Họ đã từng trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh trên thế giới, tích lũy vô số tiền tài và quyền lực."
"Để mà dễ hình dung thì chỉ cần một suy nghĩ nhỏ của họ, nền kinh tế châu Âu có thể thay đổi ngay lập tức."
Nghe xong, Trịnh Kỳ Thanh không khỏi trợn tròn mắt.
"Lợi hại như vậy sao?!"
Lý An Nhiên gật đầu.


"Còn hơn thế nữa. Có thể nói, đứng trước gia tộc này, rất nhiều thế lực tài chính khác cũng phải dè chừng."
Trong khi hai người đang trao đổi, Victoria vẫn giữ vẻ bình thản.
Cô không hiểu tiếng Việt, nhưng nhìn biểu cảm của họ cũng đoán được bọn họ đang nói gì.
Cô đã quen với phản ứng này rồi.


Từ nhỏ đến lớn, danh tiếng của gia tộc Lancaster luôn đi trước cô, dù đến bất cứ đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm bàn tán.
Nhưng điều khiến Victoria chú ý hơn cả chính là ánh mắt của Trịnh Kỳ Thanh.
Từ lúc cô bước xuống xe đến giờ, ánh mắt cô gái này vẫn luôn dõi theo Trần An.


Ánh mắt ấy… rất đặc biệt.
Không đơn thuần là sự ngưỡng mộ, mà ẩn chứa một cảm xúc phức tạp hơn thế.
Bỗng nhiên, Trần An lên tiếng, phá vỡ bầu không khí.
"Mọi người vào đi. Mọi người bên trong chắc đang đợi lâu lắm rồi."


Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó quay sang, ánh mắt dừng lại một chút trên người Trịnh Kỳ Thanh.
"Đi thôi, tránh để họ chờ lâu."
Victoria vẫn giữ nụ cười dịu dàng, gật đầu đồng ý.
Trịnh Kỳ Thanh cũng vội vàng đi theo.
Chỉ có Lý An Nhiên đứng im một chút, khẽ cười đầy hứng thú.


"Hừm…"
Một thiếu nữ non nớt đang rung động trước tình đầu.
Một tiểu thư quý tộc với sự tự tin kiêu hãnh.
Một chàng trai tưởng như vô tâm nhưng thực ra lại rất nhạy bén.
Cô cầm cốc nước trên tay, chậm rãi nhấp một ngụm, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
"Aiya, thú vị rồi đây."


Các nhân viên của tập đoàn Nova nhanh chóng tiến ra, lịch sự hướng dẫn Trần An cùng đội nhóm của hắn đến khu vực chính của sự kiện.
Trong suốt quãng đường đi, không khí dường như có chút trầm lắng.
Trần An sải bước với vẻ mặt điềm tĩnh, thỉnh thoảng trò chuyện với Victoria về sự kiện hôm nay.


Trịnh Kỳ Thanh đi ngay bên cạnh, dù cố tỏ ra bình thản nhưng đôi mắt vẫn luôn lén nhìn về phía Trần An.
Còn Lý An Nhiên?
Cô nàng đang bận quan sát mọi thứ xung quanh, vẻ mặt đầy hứng thú như thể đang tìm kiếm điều gì đó thú vị để "châm dầu vào lửa."


Đột nhiên, giọng Trần An vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
"Lý tiểu thư, cô có người ông tên là Lý Phong đúng không?"
Lý An Nhiên thoáng giật mình.
Cô quay đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ bất ngờ.
"Cậu biết tên ông tôi?"
Trần An cười nhẹ, gật đầu.


"Xem ra đúng là cô rồi. Lương duyên thật đúng là thú vị."
"Trước đây, tôi từng là người đại diện tập đoàn tham gia đàm phán với phía quân đội. Khi đó, tôi có dịp ăn cơm và trò chuyện cùng ngài ấy."
Lý An Nhiên nghe vậy thì nhướng mày, nửa cười nửa không.


"Ừm? Ông tôi mà lại chịu trò chuyện lâu với một người trẻ tuổi như cậu sao? Chuyện này đúng là hiếm có đấy."
Trần An nhún vai, vẻ mặt không chút kiêu ngạo nói.
"Cũng có thể là do tôi may mắn."
"Vậy hôm nay, ngài ấy có đến tham dự sự kiện không?"


"Ông tôi không đến. Tôi là người đại diện đến để tặng quà và thay mặt chào hỏi tập đoàn Nova."
Trần An khẽ cười, ánh mắt có chút hóm hỉnh.
"Đại diện ông cô đến để tặng quà mà lại diện bộ trang phục này sao?"
"Không sợ ông cô biết được rồi đánh cô à?"


Anh cố tình liếc mắt nhìn bộ váy xẻ cao đầy quyến rũ của cô nàng.
Lý An Nhiên bật cười, giọng điệu tự tin đầy nghịch ngợm.
"Sự kiện này cũng đâu có cấm ăn mặc như thế này."
Cô nhẹ nhàng xoay một vòng, làm tà váy khẽ tung bay, tạo nên một khung cảnh quyến rũ nhưng không kém phần mạnh mẽ.


"Với lại, không ai nói thì làm sao ông tôi biết được?"
Trần An hơi nhướn mày, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
"Vậy sao? Tôi nhớ hình như có một số phóng viên quân sự cũng có mặt trong sự kiện này thì phải…"
Lý An Nhiên lập tức thu lại nụ cười, ánh mắt hơi dao động.




Cô nghiêng đầu nhìn hắn, như đang đánh giá xem lời hắn nói có bao nhiêu phần thật giả.
Một giây sau, cô bật cười, khoanh tay lại.
"Trần tiên sinh, anh cũng biết đùa ghê nhỉ."
"Dù cho có cũng chưa chắc là ông tôi đã xem, nếu không tôi chắc chắn đã được ông tôi nhắc nhở từ sớm rồi."


"Nên, anh đừng hòng dọa tôi."
Trần An không đáp, chỉ cười nhẹ.
"Cô chắc chứ?"
Sự trêu chọc trong ánh mắt hắn khiến Lý An Nhiên bỗng cảm thấy có chút bất an.
Cô lặng lẽ nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
Trịnh Kỳ Thanh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười.


"Chị An Nhiên, chị cũng có lúc bị người ta trêu đấy à?"
Lý An Nhiên lườm cô một cái rồi quay sang Trần An, ánh mắt đầy thách thức.
"Cho dù có vậy thì sao chứ?"
Cô nháy mắt, cười nhẹ.
"Đến lúc đó, tôi chỉ cần nói rằng tôi mặc thế này là để tăng tính ngoại giao với bên Nova."


"Anh xem, tập đoàn Nova cũng đâu có ai phản đối đâu, đúng không?"
Trần An bật cười, khẽ lắc đầu.
Victoria nãy giờ chỉ im lặng quan sát, lúc này cũng khẽ cười, nhẹ nhàng nói.
"Cô Lý thật vui tính."
Lý An Nhiên mỉm cười đầy tự tin, giọng điệu pha chút nghịch ngợm.
“Thật sao!"


" Cảm ơn tiểu thư đã khen. Hy vọng sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn."
Victoria vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
"Chắc chắn rồi."






Truyện liên quan