Chương 143: Lý Trấn Thiên
Rừng sâu khẽ hát bản tình ca,
Sương sớm vương mềm cành lá ngà.
Gió cuốn hương rừng trong tĩnh lặng,
Ngàn cây xanh thẳm bóng chan hòa.
Mạch suối reo vui theo năm tháng,
Đá rêu phủ kín những đường xa.
Đàn chim cất tiếng ngân trời rộng,
Vạn vật giao hòa giữa sắc hoa.
Màn sương mỏng bảng lảng vắt qua những tán cổ thụ, như một dải lụa huyền ảo vương trên cánh rừng già Vân Nam.
Ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá, vẽ nên những vệt sáng lung linh trên thảm rêu xanh mượt, nơi những giọt sương còn đọng lại lấp lánh như những viên ngọc nhỏ.
Dòng suối len lỏi qua khe đá, nước trong vắt phản chiếu bầu trời, hòa cùng bản hòa ca của thiên nhiên.
Tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng chim hót vang vọng như những khúc nhạc ngân nga giữa núi rừng.
Không khí ẩm ướt thấm đẫm hương vị của đất, mùi gỗ mục trộn lẫn với hương phấn hoa nhè nhẹ, tạo nên một mùi thơm nguyên sơ, thuần khiết như chính hơi thở của rừng.
Một cánh bướm xanh biếc khẽ đậu trên nhành cây, vỗ nhẹ đôi cánh như một vũ công đang trình diễn điệu múa mộng mơ.
Xa xa, đàn khỉ đu mình thoăn thoắt qua từng tán lá, đôi mắt tinh anh dõi theo đàn vẹt sặc sỡ đang bay lượn, để lại trong không trung những tiếng kêu vang vọng như lời gọi của đại ngàn.
Giữa không gian tĩnh lặng ấy, một thân ảnh cao lớn di chuyển như một bóng ma, len lỏi qua từng bụi cây, từng mô đất gồ ghề mà không để lại chút dấu vết nào.
Lý Trấn Thiên, gã thợ săn lão luyện, người đàn ông bước sang tuổi bốn mươi với vóc dáng vạm vỡ và cơ bắp rắn chắc như thép nguội.
Làn da rám nắng hằn sâu những dấu vết của thời gian và cuộc sống hoang dã.
Ánh mắt ông sắc bén, lạnh lùng, mang theo sự kiên định tuyệt đối của kẻ không chấp nhận sai sót.
Từ sau một gốc cây lớn, ông chậm rãi hạ thấp người, từng cử động chính xác đến tuyệt đối như thể được đo đạc cẩn thận. Cách đó ba mươi mét, một con heo rừng to lớn đang cặm cụi bới đất tìm thức ăn.
Đôi tai nó vểnh lên theo bản năng cảnh giác, nhưng chưa đủ để nhận ra cái ch.ết đang rình rập.
Lý Trấn Thiên khẽ hít một hơi thật sâu. Hơi thở ông chậm rãi, có kiểm soát, từng thớ cơ căng ra sẵn sàng như một cỗ máy được mài giũa đến mức hoàn hảo.
Gió nhẹ thổi từ hướng đông nam, mang theo hơi ẩm từ con suối gần đó một dấu hiệu tốt.
Ông không bao giờ chấp nhận sự may rủi, nhưng nếu có thể tận dụng thiên nhiên, ông sẽ không do dự.
Siết chặt dây cung.
Từng ngón tay ông trượt dọc theo thân cung bằng gỗ lim cứng cáp, một vũ khí được ông tự tay chế tác với độ chính xác tuyệt đối.
Dây cung căng ra, không hề rung động dù chỉ một chút, bởi vì ông không cho phép điều đó xảy ra.
Một thợ săn giỏi không chỉ cần kỹ năng, mà còn cần sự tỉ mỉ đến mức khắc nghiệt.
Một sợi dây cung dao động có thể khiến mũi tên lệch đi vài phân và đối với ông, đó là sự thất bại.
Ánh mắt ông tập trung, hơi nheo lại, nhắm thẳng vào vùng cổ con heo rừng.
Ông có thể bắn vào đầu nó, nhưng như thế là quá đơn giản.
Một cú bắn vào động mạch cổ sẽ khiến con thú gục ngay tức khắc mà không vùng vẫy.
Không đau đớn, không phí phạm một chút sức lực nào.
Vút!
Mũi tên rời khỏi dây cung với một lực kinh hoàng, xé toạc không gian trong một tích tắc.
Con heo rừng chỉ kịp giật mình, đôi mắt trợn trừng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì máu đã phun thành một vòi nhỏ từ cổ nó.
Nó lảo đảo vài bước, cố gắng chạy nhưng chỉ sau hai giây ngắn ngủi, đôi chân nó khuỵu xuống.
Một cái ch.ết sạch sẽ, nhanh gọn.
Lý Trấn Thiên đứng dậy, bước về phía con mồi với gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
Không có sự phấn khích, cũng chẳng có sự hài lòng vì đây là điều ông phải làm, và ông đã làm đúng như mong đợi.
Khi có ai đó khen ngợi, rằng ông là thợ săn giỏi nhất, ông chỉ cau mày, gằn giọng.
"Giỏi cái gì? Đây chỉ là chuyện bình thường."
Nhưng sự thật là ông không ghét những lời khen. Ông chỉ ghét những lời khen chưa xứng đáng.
Nếu có ai đó tâng bốc ông một cách qua loa, ông sẽ lập tức nổi nóng.
Nhưng nếu một người thực sự hiểu được sự hoàn hảo trong mỗi cú bắn của ông, có lẽ ông sẽ im lặng, khẽ gật đầu một sự thừa nhận ít ỏi, nhưng chân thành.
Ông cúi xuống, kiểm tr.a vết thương của con heo rừng. Không có sai sót. Như mọi lần.
Ở một nơi khác...
Mặt trời chưa đứng bóng, vậy mà nhóm tuyển dụng của tập đoàn Nova đã mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem bùn đất, gương mặt ai nấy đều hằn rõ vẻ chán nản.
Họ không thể tin nổi rằng trong khi các nhóm khác đang ngồi máy bay hạng thương gia, đến những thành phố hiện đại để tuyển dụng nhân tài trong những tòa nhà chọc trời.
Thì họ...những chuyên viên tuyển dụng danh giá lại phải lọ mọ băng rừng lội suối, ngụp lặn trong bùn đất như dân khai thác than thời xưa.
"Má ơi, tôi tưởng mình đi tuyển dụng, ai dè đi cắm trại sinh tồn luôn rồi!" Một nhân viên thở dài, cố gắng nhấc đôi chân nặng trịch vì bùn ra khỏi vũng lầy.
"Chưa đâu, phía bên kia còn đoạn dốc phải leo nữa kìa!" Một người khác kêu lên đầy thê lương, nhìn con đường đất đỏ phía trước mà như muốn bật khóc.
Chiếc xe máy bám đầy bùn, bánh xe kẹt cứng trong hố nước, động cơ rền rĩ yếu ớt như muốn giãy ch.ết.
Trưởng nhóm, một người đàn ông trung niên với gương mặt khắc khổ vì công việc.
Đứng chống nạnh nhìn cả đội mà chỉ biết lắc đầu.
Ông đã động viên hết sức, thậm chí còn hứa sẽ có thưởng nếu việc tuyển dụng thuận lợi, nhưng nhìn tình hình hiện tại, ngay cả một cái bánh chưng ăn Tết cũng chẳng thể kéo tinh thần cả nhóm lên nổi.
"Rồi sao đây? Xe này mà không lôi ra thì tụi mình ở luôn trong rừng à?"
Ngay lúc ấy, một tiếng "hừm" trầm đục vang lên.
Từ xa, một người nông dân thong thả bước tới, tay dắt theo một con trâu béo tròn, bộ lông đen bóng phản chiếu ánh nắng buổi sáng.
Ông dừng lại bên đường, chống tay lên hông, ánh mắt đầy thú vị lướt qua cảnh tượng trước mặt.
Một nhóm đàn ông mặc vest lấm lem bùn đất từ đầu đến chân, mặt mày nhễ nhại mồ hôi, đang loay hoay bên chiếc xe máy mắc kẹt trong vũng bùn sâu hoắm.
Ông bật cười sảng khoái.
"Các chú, các bác làm gì mà khổ sở thế?"
Một người trong nhóm nhanh nhảu ngẩng lên, ánh mắt như bắt được vàng.
"Xe kẹt bùn, bác ơi! Kéo mãi không ra!"
Người nông dân không nói nhiều, chỉ gật gù một cái rồi vỗ nhẹ vào lưng con trâu. Hiểu ý chủ, con vật chậm rãi tiến lên, đôi mắt hiền lành nhưng thân hình vững chãi như một khối cơ bắp di động.
Sau một lát thao tác, sợi dây thừng được buộc chắc vào khung xe, từng vòng nút thắt siết chặt.
Ông nông dân khẽ huýt sáo, bàn tay thô ráp kéo nhẹ dây cương. Con trâu hơi lùi lại lấy đà, đôi chân cắm chặt xuống nền đất. Một giây… hai giây…
Rột!
Chiếc xe máy bỗng như bị một bàn tay khổng lồ nhấc bổng, trượt khỏi vũng bùn một cách nhẹ nhàng. Cả nhóm đứng sững, mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng trước mặt, trái ngược hoàn toàn với cảnh lăn lê bò toài suốt nửa tiếng đồng hồ trước đó.
Người nông dân cười hề hề, vỗ về con trâu một cái.
"Thế mới biết, nhiều khi không cần sức người, cứ nhờ sức trâu là xong!"
Cả nhóm bật cười theo, vừa ngượng vừa khâm phục. Một người hào hứng chạy tới, vỗ mạnh lên vai ông nông dân.
"Bác đúng là cứu tinh! Mà trâu bác khỏe thật đấy!"
Ông xua tay, cười khà khà.
"Khỏe đâu mà khỏe, con này nó chỉ bình thường thôi!"
Mọi người nhanh chóng cảm ơn người nông dân, tiện thể hỏi thăm đường về làng. Khi nghe đến cái tên "Lý Trấn Thiên," ông nông dân nhíu mày suy nghĩ.
"Lý Trấn Thiên? Trong làng này đâu có ai tên vậy?"
Cả đội ch.ết lặng. Một người hoảng hốt.
"Không lẽ đi sai làng?"
"Bình tĩnh, bình tĩnh. Để tôi nói hết đã." Người nông dân phì cười.
"Tên này thì không có, nhưng người có cái tướng như mấy chú tả thì có đấy. Một gã thợ rèn to xác, mặt mũi lúc nào cũng cau có như vừa mất tiền ấy."
Trưởng nhóm thở phào, gật đầu cảm ơn rồi cùng cả đội theo ông nông dân về làng. Khi đến nơi, trước mặt họ là một ngôi nhà đơn sơ nhưng chắc chắn, xung quanh bày đầy dụng cụ rèn và mấy thanh sắt nặng trịch.
Nhưng có một vấn đề: Chủ nhân của ngôi nhà không có ở đây.
Cả nhóm nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang trưởng nhóm.
"Giờ sao sếp?"
Ông hít một hơi dài, mắt nhìn lên trời xanh, miệng lẩm bẩm như đang cầu nguyện.
"Lý Trấn Thiên ơi, ngài đang ở cái xó xỉnh nào trong cái rừng quỷ quái này thế?"
Đúng lúc đó thì từ con đường mòn dẫn vào làng, một thân hình cao lớn xuất hiện, vác trên vai xác một con heo rừng đen tuyền, lông vẫn còn bết bùn đất.
Cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo vải cũ, mồ hôi còn vương trên trán, đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông quét một lượt đám người lạ mặt đang đứng trước nhà mình.
Người nông dân dẫn đường chỉ tay về phía người đàn ông kia, giọng phấn khởi.
“Đây, Nghi! Chủ căn nhà này, cũng là thợ rèn và thợ săn giỏi nhất làng.”
Những nhân viên tuyển dụng vốn đã mệt mỏi sau chặng đường gian nan, nay như được tiếp thêm hy vọng khi nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng này.
Họ nhanh chóng lấy lại tinh thần, quần áo dù lấm lem bùn đất nhưng tư thế đứng thẳng hơn, ánh mắt mong đợi hơn.
Thế nhưng, ngay khi đặt con heo rừng xuống đất với một tiếng bịch nặng nề, người đàn ông tên Nghi không hề tỏ ra vui vẻ hay thân thiện.
Ngược lại, ông nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
“Mấy người là ai? Đứng trước nhà tôi làm gì?”
Giọng nói khàn khàn, pha chút âm sắc miền núi, mang theo sự cảnh giác lẫn bực dọc rõ ràng.
Trưởng nhóm hít sâu một hơi, cố gắng lấy phong thái chuyên nghiệp nhất có thể giữa hoàn cảnh lấm lem này, bước lên một bước và cúi đầu lịch sự.
“Xin chào ông Nghi, chúng tôi là đội ngũ tuyển dụng của tập đoàn Nova. Hôm nay đến đây là để tìm một người tên là… Lý Trấn Thiên.”
Như một cơn gió lạnh quét qua, ánh mắt của Nghi khẽ tối lại.
Dù chỉ là một cái nhíu mày rất nhẹ, nhưng cả nhóm nhân sự Nova đều tinh ý nhận ra.
Người đàn ông này biết cái tên đó.
Nghi im lặng trong giây lát, ánh mắt thoáng lướt qua từng người trong nhóm, đánh giá cẩn thận từ biểu cảm đến thái độ của họ.
Cuối cùng, ông trầm giọng hỏi.
“Tìm hắn làm gì?”
Trưởng nhóm càng thêm chắc chắn giả thuyết của mình, càng cẩn trọng hơn. Hắn hít một hơi sâu, cúi đầu một lần nữa, lần này giọng nói thêm phần trang trọng.
“Thật xin lỗi vì sự đường đột và không chỉnh chu này. Chúng tôi đến đây theo yêu cầu của một cổ đông trong tập đoàn, với mong muốn tuyển dụng ông Lý Trấn Thiên.”
Im lặng.
Dưới ánh nắng nhạt dần của buổi sáng, khuôn mặt của người đàn ông tên Nghi trở nên khó đoán.
Dù ông không nói gì ngay lập tức, nhưng cả nhóm Nova có thể cảm nhận được bầu không khí như đặc quánh lại.
Tập đoàn Nova.
Dù ông sống ẩn dật trong ngôi làng này đã nhiều năm, nhưng những tin tức về thế giới ngoài kia vẫn lọt vào tai.
Nova là tập đoàn khuynh đảo thế giới với những phát minh chấn động, là nơi mà những con người thiên tài nhất đang tụ hội.
Nhưng điều gì khiến họ tìm đến tận đây, tận rừng sâu này, để tìm ông?
“Không biết.” Lý Trấn Thiên nhún vai, giọng điệu dửng dưng, rồi xoay người định bước vào nhà.
“Khoan đã!”
Giọng của trưởng nhóm vang lên đầy gấp gáp.
Nghi khựng lại, nhưng không quay đầu.
Trưởng nhóm biết mình không thể để ông rời đi như thế, bèn nhanh chóng nói ra một câu một câu duy nhất.
Một câu khiến người đàn ông cao lớn kia bỗng đứng chôn chân tại chỗ.
Mặt trời dần lên cao, bóng của Nghi dần kéo dài trên nền đất. Cả đội Nova nín thở, dõi theo từng cử động của ông.
Bàn tay đang nắm lấy cánh cửa gỗ khẽ siết chặt.
Bả vai rắn rỏi khẽ run lên.
Lý Trấn Thiên người đàn ông từng dạn dày sương gió, chưa từng nao núng trước bất kỳ điều gì.
Giờ đây lại đứng yên, như thể có thứ gì đó đã xuyên thẳng vào tâm trí ông, khiến ông không thể bước tiếp.
...
Sau chương này thì quá trình đẩy nhanh tiến độ sẽ được diễn ra. Mọi người cũng đừng thắc mắc quá tại sao tác lại đẩy nhanh.
Cơ bản là để kịp tiến độ mà thôi.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.