Chương 152: Cảnh Giác Lẫn Nhau
Màn đêm như bị xé nát bởi ánh lửa và tiếng súng, bốn tù nhân như bốn con quái vật khoác da người tiếp tục càn quét chiến trường.
Tiếng la hét vang lên từ khắp nơi.
Kẻ địch, vốn còn giữ thế áp đảo, giờ chỉ còn là những con mồi tuyệt vọng giữa bầy thú săn mồi thực thụ.
Tên tù nhân 2m, với tấm khiên thép khổng lồ trong tay, lao về phía trước như một cỗ xe tăng mất kiểm soát.
Hắn gầm lên, vung cánh cửa xe bọc thép như một vũ khí.
“BÙM!!”
Chỉ một cú đập ngang, ba tên phục kích đứng gần bị nghiền nát. Xương cốt vỡ vụn dưới sức mạnh khủng khiếp, thân thể chúng bị ép thành một đống thịt nát không rõ hình hài.
Máu bắn tung tóe lên mặt những tên còn sống sót, khiến chúng mặt cắt không còn giọt máu.
“Chạy! Chạy đi!!”
Một tên hét lên, vứt bỏ vũ khí, quay đầu bỏ chạy vào màn đêm.
Nhưng chỉ trong tích tắc, một sợi xích lạnh lẽo đã vút qua bầu không khí, quấn chặt lấy cổ hắn.
“RẮC!!”
Âm thanh của cổ họng bị siết chặt đến vỡ vụn vang lên rợn người. Cơ thể hắn giật mạnh về phía sau, rồi bị kéo lê trên mặt đất như một con búp bê rách.
Tên tù nhân sử dụng dây xích cười nhạt.
“Đồ hèn.”
Hắn giật mạnh sợi xích một lần nữa, và đầu của tên kia bị vặn ngược một góc 180 độ!
“Quái vật!! Bọn chúng là quái vật!!!”
Những tên phục kích còn lại không còn ý chí chiến đấu nữa. Một số cố gắng chạy trốn, nhưng Khánh đã nhanh hơn.
Dưới ánh lửa cháy rực, hắn như một bóng ma lướt qua chiến trường.
Dao quân dụng trong tay hắn không kêu lên một tiếng nào, chỉ có những tia máu phun trào phía sau.
Một tên địch thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, đầu hắn đã rời khỏi cổ.
Những binh sĩ quân hộ tống quan sát từ xa, trái tim họ thắt lại.
Họ biết bốn kẻ này đang chiến đấu vì phe mình.
Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến họ lạnh sống lưng.
Một người lính nuốt khan, tay siết chặt cò súng.
"Đây...đây không phải chiến đấu, đây là thảm sát."
Tên tù nhân 1m8 vung rìu lần nữa, nụ cười khoái trá trên mặt hắn thậm chí còn đáng sợ hơn cả cảnh tượng giết chóc.
Hắn ném mạnh chiếc rìu...
“VỤT!!”
Chiếc rìu xoáy tròn, chém ngang qua ba tên địch trong một đường duy nhất.
Cả ba tên khựng lại, mắt mở to, miệng cố kêu lên nhưng chỉ toàn là máu tuôn trào.
Chúng ngã xuống cùng lúc, máu nhuộm đỏ cả một vùng đất.
Quân sĩ hộ tống nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Tên đội trưởng quân hộ tống, dù là một người dày dạn kinh nghiệm trên chiến trường, cũng phải thở chậm lại, để giữ bình tĩnh.
Hắn liếc nhìn xung quanh, một số binh sĩ của hắn cũng đã đứng ch.ết trân quên cả nổ súng.
Một người lẩm bẩm.
"Chúng ta thực sự đang đứng về cùng một phía với... bọn chúng sao?"
Tiếng súng của phe phục kích giờ chỉ còn lẻ tẻ.
Những kẻ sống sót quẳng vũ khí, hai tay giơ lên, mặt đầy sợ hãi.
"Đừng giết chúng tôi! Xin đừng giết..."
"RẮC!!"
Tên 2m nắm lấy một kẻ đầu hàng, bóp mạnh cổ hắn như nghiền nát một cái cốc giấy.
Tiếng gãy vỡ của xương cổ vang lên sắc lạnh.
Không ai dám thốt lên một lời nào nữa.
Binh sĩ hộ tống có người quay mặt đi, có người tay run run chĩa súng vào đồng minh mà không nhận ra.
Tất cả họ đều cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ.
Không phải với kẻ địch nữa.
Mà là với bốn kẻ quái vật này.
Một sự im lặng ch.ết chóc bao trùm chiến trường.
Những kẻ còn sống sót run rẩy quỳ xuống, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Và trong màn đêm ấy, bốn kẻ tử tù thí nghiệm đứng hiên ngang giữa đống xác ch.ết.
Ánh mắt của họ không còn giống con người nữa.
...
Dưới chiến trường, những kẻ sống sót trong đội phục kích đang gấp rút tháo chạy, hơi thở nặng nề xen lẫn tiếng bước chân dồn dập vang lên giữa bãi chiến trường hỗn loạn.
Một số kẻ ngoảnh đầu lại, thấy rằng phe bên kia không đuổi theo nữa, trong lòng mới dần dần thả lỏng.
Hắn nuốt nước bọt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Thoát rồi... sống rồi..." hắn thầm nghĩ, khóe môi vừa nhếch lên được một chút.
Nhưng trước khi hơi thở tiếp theo có thể trút ra một cách nhẹ nhõm,... tầm nhìn của hắn đột nhiên đảo ngược.
Mọi thứ xoay vòng như thể cả thế giới vừa bị lật nhào.
Trong giây phút cuối cùng, hắn bỗng nhìn thấy một cảnh tượng không tưởng.
Cơ thể hắn...vẫn còn đang chạy về phía trước mà không có đầu.
‘Cái gì... thế này... không lẽ bọn họ vẫn...’
Nhưng ý thức hắn đã vỡ vụn trước khi có thể kịp suy nghĩ gì thêm.
Những kẻ chạy cùng hắn cũng không khá hơn. Một tên vừa định hét lên, nhưng chỉ kịp cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng trước khi màn đêm nuốt chửng hắn.
Không một âm thanh, không một dấu hiệu báo trước.
Chỉ trong chớp mắt, từng thi thể biến mất khỏi chiến trường, như thể chưa từng tồn tại. Máu không kịp loang ra đất, gió cuốn qua mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Tử thần trong bóng tối đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
...
Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc. Không còn tiếng gào thét, không còn những âm thanh đau đớn vang vọng.
Chỉ còn mùi máu tanh nồng, hơi nóng từ những thi thể vừa mới ngã xuống, và sự im lặng đầy căng thẳng.
Bốn tên tù nhân đứng đó, giữa bãi chiến trường đẫm máu, như những hung thần bước ra từ cơn ác mộng.
Hơi nóng bốc lên từ cơ thể họ, tạo thành từng làn khói trắng lượn lờ dưới ánh trăng mờ ảo.
Những thớ cơ bắp cuồn cuộn khẽ co giật, như thể có thứ gì đó đang bò trườn bên dưới lớp da của họ.
Gương mặt không có lông tóc, làn da căng bóng dính đầy máu và những mảnh thịt vụn… Tất cả kết hợp lại khiến họ trông không còn giống con người nữa.
Một binh sĩ nuốt khan, bàn tay siết chặt khẩu súng đến mức khớp tay trắng bệch. Không ai nói gì, nhưng nỗi sợ hãi lặng lẽ len lỏi trong lòng tất cả.
Họ đều có chung một suy nghĩ.
‘Bọn họ có thực sự là con người không?’
‘Nếu bây giờ bọn họ nổi điên tấn công chúng ta lại thì sao?’
Cảm giác như bốn con quái vật khổng lồ này có thể xé nát cả trung đội chỉ trong vài phút.
Rồi bọn tù nhân chầm chậm bước tới.
Bước chân của họ nặng nề, không nhanh nhưng có một sức ép vô hình đè lên tâm trí tất cả binh lính.
Một binh sĩ trẻ tuổi, tâm lý kém, không chịu nổi áp lực, vội vã giơ súng lên, ngón tay đặt trên cò súng run rẩy.
“Đứng lại! Đừng có tiến thêm bước nào nữa!!”
“Hạ súng xuống! Đồ ngu!!”
Một giọng quát vang lên như tiếng sét giữa đêm đen.
Đội trưởng đội hộ tống đã kịp thời phát hiện, lao tới gạt mạnh khẩu súng của binh sĩ kia xuống, ánh mắt sắc như dao nhìn hắn.
“Ngươi đang làm cái quái gì vậy?! Định bắn vào ân nhân cứu mạng của mình à?!”
Binh sĩ kia tái mặt, mồ hôi chảy ròng ròng, không dám nói gì, chỉ run rẩy gật đầu rồi vội vã tránh sang một bên.
Những binh sĩ khác lúc này cũng siết chặt vũ khí theo phản xạ, nhưng sau lời quát của đội trưởng, không ai dám làm gì thiếu suy nghĩ nữa.
“Đừng có đứng đực ra đấy nữa!” Đội trưởng quát.
“Chia người đi bắt tù nhân còn sống, cứu chữa thương binh, thống kê thương vong! Mau lên!”
Binh sĩ ngay lập tức tản ra, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ để quên đi nỗi sợ vừa rồi.
Sau khi sắp xếp xong, đội trưởng đích thân tiến đến bốn tù nhân.
Hắn hít một hơi sâu, trấn tĩnh lại trước khi mở miệng. Nhưng chưa kịp nói gì, tên tù nhân cao 2m đã liếc nhìn hắn, giọng nói khàn đặc cất lên.
“Chúng tôi đói. Cần bổ sung năng lượng, ngay lập tức.”
Giọng nói của hắn không có chút cảm xúc nào, như một cỗ máy sinh học đang thông báo về nhu cầu của mình.
Đội trưởng khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng gật đầu.
“Được, tôi sẽ lo liệu.”
Hắn quay lại quát: “Mau chuẩn bị thanh năng lượng và vài hộp lương khô! Ngay lập tức!”
Một vài binh sĩ nhanh chóng chạy đi lấy đồ tiếp tế, dù ánh mắt họ vẫn đầy e dè khi nhìn về phía bốn tù nhân.
...
Một nhóm binh sĩ đang áp giải tù nhân, bước chân dẫm lên nền đất vương đầy máu.
Những tiếng rên rỉ yếu ớt của thương binh vang lên rải rác, hòa cùng cơn gió lạnh buốt lùa qua chiến trường đầy xác ch.ết.
Bỗng một binh sĩ trong nhóm đột nhiên run rẩy, ánh mắt hắn đảo loạn như bị thứ gì đó vô hình bám lấy.
“Cái quái gì...!?”
Đồng đội bên cạnh quay sang nhìn hắn, nhận ra cơ thể hắn đang căng cứng, bàn tay siết chặt khẩu súng đến mức các khớp trắng bệch.
Đồng tử của hắn co rút kịch liệt, hô hấp gấp gáp như một con thú hoang bị dồn đến đường cùng.
“Này! Bình tĩnh lại! Có chuyện gì...”
ĐOÀNG!
Một tiếng súng xé nát không khí.
Không nói một lời, hắn điên cuồng bóp cò, nòng súng nhả đạn liên tục về phía những tù nhân không có đường chống cự.
Máu bắn tung tóe, cơ thể những tù nhân bị đạn xé nát, té ngửa ra sau, đôi mắt trừng lớn trong nỗi kinh hoàng không lời.
“KHỐNG CHẾ HẮN NGAY!!”
Đồng đội hắn la lên, lập tức lao tới.
Một binh sĩ đánh mạnh báng súng vào gáy hắn, khiến hắn loạng choạng. Một người khác quật ngã hắn xuống đất, khóa chặt hai tay.
Nhưng hắn không phản kháng.
Cơ thể hắn giật lên một cái… rồi bất động.
“Này…! Còn sống không?!”
Một binh sĩ khẽ chạm vào cổ hắn, nhận thấy mạch đập vẫn còn, nhưng vô cùng yếu.
Hắn đã ngất.
Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhìn những cái xác la liệt dưới đất.
Không tù nhân nào sống sót.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đã bị giết sạch.
Không ai biết tại sao đồng đội của họ lại đột nhiên phát điên.
Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra trong đầu hắn.
Không ai biết liệu chuyện này có lặp lại hay không.
Không ai dám nói gì.
Không khí đặc quánh như keo dính, im lặng đến mức chỉ còn tiếng gió rít qua bãi chiến trường.
Những người lính vô thức siết chặt vũ khí của mình.
Có ai đó nuốt khan, ánh mắt đảo qua những gương mặt quen thuộc của đồng đội mình, những người lẽ ra là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.
Nhưng giờ đây, họ không còn chắc chắn nữa.
Liệu kẻ đứng cạnh mình có phải người đồng đội sẵn sàng bảo vệ mình trên chiến trường…
…hay sẽ là kẻ nổ súng vào mình ngay giây tiếp theo?
Sự ngờ vực len lỏi vào từng ánh mắt.
Bọn họ bắt đầu cảnh giác… với chính nhau.
...
Quả dị năng này bá quá, phải nerf thôi.
Vạn Vật Cân Bằng ....