Chương 151: Hắc Ảnh Đội

Không khí buổi đêm trong khu nghiên cứu vẫn còn vương chút ấm áp và thư thái sau bữa ăn khuya.
Victoria chậm rãi bước bên cạnh Trần An, đôi mắt xanh biếc của cô ánh lên vẻ thích thú.
"Ẩm thực Việt Nam đúng là một điều kỳ diệu," cô cười nhẹ, gương mặt vẫn còn hứng khởi sau bữa ăn.


"Nhất là món bánh xèo kia, rau thì tươi, lại có đủ loại hương vị hòa quyện… Tôi hiểu vì sao người Việt hiếm ai bị béo phì rồi."
Trần An đi bên cạnh, vẻ mặt không có gì đặc biệt.
Hắn lơ đễnh nhìn cô một cái, giọng pha chút mệt mỏi.


"Cô ăn xong rồi còn chưa chịu về à? Tính ở đây cả đêm hay sao?”
“Lát nữa tôi còn bận việc, không có thời gian đi theo giải thích cho cô cả đêm đâu."
Victoria phì cười, không để tâm đến thái độ của hắn.
"Nơi này nhiều thứ thú vị quá, khiến tôi quên mất thời gian."


Cô nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch.
"Với cả, đã khuya như vậy rồi, anh lại để một cô gái như tôi đi về một mình sao? Không lo lắng à?"
Nghe vậy, khóe môi Trần An khẽ giật giật.
Lo lắng? Lo cái chùy…
Người khác có thể không biết, nhưng hắn thì lại không quá rõ sao.


Đại tiểu thư của gia tộc Lancaster, đi đâu cũng có vệ sĩ theo sau không dưới mười người, chưa kể đến những hệ thống an ninh và phương tiện bảo vệ tối tân.
Cái gọi là "cô gái yếu đuối" chỉ là một cái cớ.


Hắn hừ nhẹ, đang tính mở miệng nói thẳng thì màn hình trên chiếc đồng hồ trên tay chợt sáng lên, phát ra một tín hiệu cảnh báo màu đỏ.
Vuốt nhẹ màn hình. Một thông báo tuyệt mật hiện ra.
[Cảnh báo cấp độ 2]
Đoàn vận chuyển tù nhân tham gia thí nghiệm đã mất liên lạc.


Không có tín hiệu phản hồi. Tình huống có thể liên quan đến một cuộc phục kích.
Trần An lập tức dừng bước, ánh mắt trở nên trầm hơn.
Tuy hắn đã lường trước sẽ có ngày tập đoàn Nova bị nhắm đến, nhưng không ngờ bọn chúng lại ra tay sớm đến vậy.


Đoàn vận chuyển lần này có sự tham gia của quân đội, được trang bị vũ khí hạng nặng. Nếu vẫn có kẻ dám ra tay, điều đó có nghĩa là thế lực đứng sau không hề đơn giản.
Bên cạnh, Victoria nhận thấy biểu cảm của hắn thay đổi thì nghiêm túc hẳn lên.


"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi, giọng không còn chút đùa cợt nào.
Trần An trầm giọng, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình trên đồng hồ.
"Đoàn vận chuyển gặp vấn đề. Không liên lạc được."
Victoria cau mày. "Ý anh là… có kẻ đã đánh chặn?"


Hắn không trả lời ngay, mà nhanh chóng thao tác trên màn hình.
Những dòng mã lệnh chạy dọc trên giao diện, kết nối trực tiếp đến hệ thống an ninh của khu nghiên cứu.
Rồi hắn quay sang nhìn Victoria, giọng nghiêm túc.


"Hôm nay cô tạm thời ở lại đây. Dù gì nơi này cũng có quân đội bảo vệ, so với bên ngoài thì an toàn hơn."
Victoria nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Tập đoàn Nova đã hợp tác với nhiều chính phủ, chưa kể đến gia tộc Lancaster. Vậy mà vẫn có kẻ dám ra tay mạnh bạo như vậy?"
Trần An nhún vai.


"Bọn chúng đã dám ra tay, nghĩa là chúng đã có kế hoạch kỹ lưỡng. Nhưng tạm thời chưa thể kết luận điều gì. Giờ tôi sẽ cử đội đi kiểm tra."
Cô nhìn hắn, ánh mắt lộ ra chút lo lắng. "Có cần tôi giúp gì không?"
Hắn lắc đầu, giọng kiên quyết.


"Không cần. Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình, tốt nhất đừng manh động. Tôi sẽ tự xử lý."
Nói rồi, hắn chạm tay lên màn hình đồng hồ, phát lệnh đến các đội an ninh và lực lượng đặc nhiệm trong khu nghiên cứu.
Tại các trạm gác xung quanh khu thí nghiệm, không khí đã thay đổi hẳn.


Nếu như lúc nãy, binh sĩ và nhân viên an ninh còn đang trò chuyện thoải mái, thì giờ đây tất cả đã trở nên căng thẳng.
Những đèn cảnh báo màu cam bật sáng dọc theo hành lang và các tháp canh. Hệ thống máy quét sinh học được kích hoạt, rà soát từng mét vuông khu vực xung quanh.


Lính gác không còn đứng một chỗ, mà bắt đầu tuần tr.a liên tục, vũ khí đã lên nòng.
Tại trung tâm giám sát, các màn hình lớn liên tục hiển thị hình ảnh từ hàng trăm camera an ninh.
Một số nhân viên đang kiểm tr.a lại tín hiệu của đoàn vận chuyển, nhưng không có phản hồi.


Bên ngoài khu vực cổng chính, một đội lính được vũ trang đầy đủ đang chuẩn bị xuất phát, hướng đến tuyến đường mà đoàn vận chuyển đã mất tích.
Trong không khí lặng im của màn đêm, một luồng căng thẳng vô hình đang bao trùm lên toàn bộ khu nghiên cứu.


Trần An đứng trước một bảng điều khiển trung tâm, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn vào thông tin trên màn hình.
Victoria đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt sắc bén đang chăm chú theo dõi những hình ảnh trên màn hình.


Trong không khí yên lặng, chỉ có âm thanh của bàn phím gõ liên tục và những tiếng "bíp" phát ra từ hệ thống máy tính.
Cuối cùng, một hình ảnh hiện lên trên màn hình radar.
Một đốm sáng đỏ, dấu hiệu của một chiếc xe vận chuyển, nằm bất động trên bản đồ.
Hắn nheo mắt.


Chuyện này… không đơn giản.

Khu nhà ăn – Khu thí nghiệm Nova
Không khí trong khu nhà ăn vẫn còn khá đông, dù là đã giữa đêm.


Vì đây là nơi duy nhất trong khu nghiên cứu mà các nhà khoa học, kỹ thuật viên và nhân viên có thể tạm quên đi công việc căng thẳng, tận hưởng một chút thư giãn trong suốt những ngày nghiên cứu mệt mỏi.


Những dãy bàn inox sáng bóng được xếp ngay ngắn, từng nhóm người ngồi rải rác khắp nơi, trò chuyện về những chủ đề không liên quan đến nghiên cứu, một cách nhẹ nhàng để đầu óc được giải tỏa.


Mùi thơm của súp nóng, của thịt nướng, hòa cùng tiếng xì xèo từ bếp ăn, tạo ra một bầu không khí thoải mái và dễ chịu.
Ở khu vực phục vụ, một nhân viên bếp đang nhanh tay múc một phần cơm thịt kho tiêu vào khay, đưa cho một nhà nghiên cứu đang chờ.
Nhưng đúng lúc đó…
"Bíp—!"


Chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn khẽ rung lên, một thông báo tuyệt mật vừa hiện ra.
Ánh mắt hắn lướt qua màn hình.
Chỉ một giây sau, sắc mặt hắn biến đổi hẳn.
Đội vận chuyển mất liên lạc. Cảnh báo cấp độ 2.
Tay hắn siết chặt lấy khay đồ ăn, nhưng rồi nhanh chóng buông lỏng.


Không một chút do dự, hắn đặt vội cái muỗng xuống, giật tấm tạp dề ra khỏi cổ và xoay người.
“Ê, cậu đi đâu vậy?” Quản lý bếp nhíu mày, ngạc nhiên khi thấy nhân viên của mình bỏ ngang công việc.
“À… Tôi thấy không khỏe, chắc phải đi nghỉ một lát.”


Hắn lắp bắp một cái cớ đơn giản rồi vội vàng bước ra khỏi khu bếp, bóng lưng biến mất nhanh chóng qua lối hành lang.
Người quản lý vẫn còn đứng nhìn theo, nét mặt đầy thắc mắc. Nhưng rồi hắn chỉ lắc đầu, tiếp tục công việc, không nghĩ ngợi quá nhiều.


Không chỉ tại khu nhà ăn, mà ở nhiều khu vực khác, cùng một cảnh tượng tương tự đang diễn ra.
Trong khu bảo trì thiết bị, một kỹ thuật viên vừa kiểm tr.a hệ thống năng lượng thì đồng hồ trên tay rung lên tích tắc một tiếng nhỏ.


Hắn ta chỉ cần lướt qua thông báo chưa đến ba giây, gương mặt đã trở nên nghiêm trọng.
Không để đồng nghiệp kịp hỏi han gì, hắn ta đã đóng bảng điều khiển, vớ lấy áo khoác và rời đi ngay lập tức.
Ở khu sảnh chính, một lao công đang lau chùi sàn nhà.


Tiếng cây lau nhà lạch cạch giữa không gian rộng lớn, bỗng “Bíp” một cái, lát sau đã không thấy hắn đâu.
Những biểu hiện kỳ lạ này không thể nào tránh khỏi ánh mắt của các nhà nghiên cứu và kỹ thuật viên.
Một số người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó không ổn.


Những người vừa rời đi không phải nhân viên bình thường.
Họ là binh chủng đặc biệt của tập đoàn Nova, những con người được huấn luyện từ khi còn rất trẻ, tinh nhuệ hơn bất kỳ lực lượng nào.


Họ không chỉ là vệ sĩ, mà còn là những con dao sắc bén, chỉ chờ lệnh là sẵn sàng hành động trong bóng tối.
Và hiện tại, họ vừa nhận được lệnh từ Trần An.
Dò xét. Điều tra. Xác định chuyện gì đã xảy ra.


Bầu không khí trong khu nghiên cứu bắt đầu có một sự thay đổi nhỏ, nhưng chưa ai nhận ra nó sẽ dẫn đến điều gì.
Ở một góc tối của khu hành lang, những bóng người lặng lẽ lướt qua, hòa vào màn đêm như những chiếc bóng không một tiếng động.


Bóng tối phủ trùm lên chiến trường như một tấm màn tang khóc vô tận.
Khói lửa cuộn trào trong không khí, nhuộm bầu trời một màu đỏ sẫm tựa như địa ngục vừa mở ra trước mắt nhân gian.


Tiếng súng nổ đanh gọn, tiếng kim loại va chạm, tiếng gào thét đau đớn hòa vào nhau thành một bản giao hưởng ch.ết chóc không hồi kết.
Nhưng… trong cơn hỗn loạn ấy, có thứ gì đó đang hiện diện.


Nơi góc khuất của chiến trường, ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, một đội ngũ bí ẩn lặng lẽ quan sát tất cả.
Không một ai nhận ra họ. Không một ai cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo như tử thần đang âm thầm theo dõi từng diễn biến của trận chiến.


Những bóng đen hòa lẫn vào đêm tối, không để lại một dấu vết nào.
Trên người họ là những bộ chiến phục tối màu, thiết kế như thể dành riêng cho những sát thủ ẩn mình.
Những lớp giáp bảo vệ được chế tạo tinh vi, nhẹ nhàng nhưng lại đủ sức cản phá một nhát dao trí mạng.


Dù vậy, sự linh hoạt của họ vẫn là ưu tiên hàng đầu. Không một cử động dư thừa. Không một tiếng động thừa thãi.
Dù cho có sở hữu đôi mắt sắc bén nhất cùng những trang bị hiện đại nhất, cũng không thể phát hiện ra họ.
Bởi lẽ, họ không phải con người bình thường.


Dưới lớp mặt nạ tối đen, ánh mắt của từng thành viên đều sắc bén như lưỡi dao.
Đôi mắt ấy không mang theo sự dao động, cũng không có lấy một tia cảm xúc nào.
Bình tĩnh. Lạnh lùng. Vô cảm.
Một trong số họ nhẹ nhàng lật cổ tay, một màn hình quang học trong suốt bật mở ngay trước mắt hắn.


Bản đồ chiến trường hiện ra, những ký hiệu phức tạp nhấp nháy liên tục, mô phỏng từng chuyển động của các mục tiêu.
"Bọn họ đã bắt đầu phản công."
Giọng nói khàn khàn, nhưng không lớn hơn một tiếng thì thầm.
"Chúng ta có cần hành động không?" Một giọng khác vang lên, thấp và trầm ổn.


Không có câu trả lời ngay lập tức. Chỉ có sự im lặng bao trùm. Một sự im lặng đáng sợ.
Sau vài giây, kẻ cầm đầu chậm rãi quay đầu, đôi mắt lạnh như băng quét qua từng thành viên.
"Chờ."
Một mệnh lệnh ngắn gọn, nhưng như thể mang theo uy quyền tuyệt đối.
Hắc Ảnh Đội.


Đội quân trong bóng tối của gia tộc Kiryuu, những sát thủ vô danh không tồn tại trên bất kỳ hồ sơ nào.
Bọn họ sinh ra để giết chóc, để làm những điều mà ánh sáng không thể dung chứa.


Sáu đội trưởng, sáu mặt nạ quỷ với hình thù và màu sắc khác nhau, mỗi người là một cỗ máy ám sát hoàn mỹ.
Đứng đầu nhóm quan sát hôm nay là Hoang Quỷ.
Chiếc mặt nạ quỷ đen tuyền với họa tiết vàng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ chiến trường.


Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn xuống cuộc giao tranh đang diễn ra.
Cảnh tượng hỗn loạn hiện rõ trong tầm mắt, từng tên lính tập kích lần lượt bị xé nát bởi những kẻ vừa được thả ra.


Một tên tù nhân vung rìu hạ gục kẻ địch chỉ trong một nhát chém, một kẻ khác dùng dây xích nghiền nát xương cốt, còn một tên khổng lồ như xe tăng xông thẳng vào hàng ngũ địch, tàn phá mọi thứ trên đường đi của hắn.
Hoang Quỷ chỉ lắc đầu.
Hắn không cần thêm bất kỳ dữ kiện nào nữa.


Là một chuyên gia chiến thuật, hắn nhìn ra kết cục ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.
Phe tập kích đã thất bại. Không chỉ đơn thuần là thua trận, mà còn là một thất bại tuyệt đối.
"Đã là thất bại rồi, thì những tên kia cũng không cần giữ lại nữa."
Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy quyền.


Những Hắc Ảnh đứng phía sau không hề chần chừ, họ nhẹ nhàng biến mất vào bóng đêm như thể chưa từng tồn tại.
Không một tiếng động, không một dấu vết, chỉ còn lại Hoang Quỷ và Bạch Quỷ.


Người đồng đội của hắn vẫn đang ngồi yên một chỗ, dường như đang chìm trong suy tư. Chiếc mặt nạ trắng của y phản chiếu ánh sáng lờ mờ, tĩnh lặng đến kỳ dị.
Hoang Quỷ híp mắt quan sát.


Những động thái kỳ lạ của mấy tên lính khi nãy, cùng với sự hỗn loạn bất thường trong đội hình phe phòng thủ... Dù cho hắn có ngu thì cũng có thể lờ mờ đoán ra được.
Bạch Quỷ có năng lực thao túng người khác hoặc điều khiển tâm trí.
Một khả năng đáng sợ.




Hoang Quỷ không biết rõ về những Đội trưởng khác của Hắc Ảnh.
Trước đây, tất cả các đội đều hoạt động độc lập, không ai biết danh tính hay năng lực của nhau. Nay có dịp tiếp xúc, hắn cũng nên tìm hiểu một chút.


Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ quỷ trắng của đối phương. Tĩnh lặng. Bí ẩn. Nguy hiểm.
Hắn chợt có một suy nghĩ táo bạo, liệu hắn có thể kéo chiếc mặt nạ đó xuống không?


Bạch Quỷ không có vẻ gì là đang phòng bị. Nếu hắn ra tay nhanh, có lẽ có thể nhìn thấy gương mặt ẩn giấu sau lớp mặt nạ kia.
Nhưng Hoang Quỷ không ngu đến mức làm vậy.


Ai biết tên này sẽ phản ứng ra sao? Dù không đến mức bị giết ch.ết ngay tại chỗ, nhưng chỉ cần một lời báo lên cấp trên, hắn cũng sẽ bị trách phạt nặng nề.
Hoang Quỷ không thích gây rắc rối không cần thiết.
Hắn khẽ nhún vai, gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.


Bên dưới, trận chiến vẫn tiếp diễn. Tiếng thét, tiếng gào rú của những kẻ sắp ch.ết hòa vào không gian.

Quầy, lão Diệp Hạ Châu suy đoán ghê thật. Đúng thật bọn Kiryuu là tác giả, nhưng ai trong tộc Kiryuu là tác giả. Là tộc trưởng cùng các trưởng lão, hay là của hai chị em.






Truyện liên quan