Chương 150: Đồ Sát
Trong bóng tối dày đặc của khu rừng ven đường, tiếng súng nổ đanh gọn vang lên từng hồi, hòa vào tiếng gió rít qua những tán cây trơ trọi.
Lửa từ chiếc xe bọc thép bị đánh trúng vẫn cháy ngùn ngụt, hắt lên những bóng người loang lổ, méo mó trong màn khói.
Bên trong một chiếc xe bọc thép khác, không khí căng như dây đàn.
Những người lính đặc nhiệm nắm chặt vũ khí, ánh mắt đầy cảnh giác quét qua hai tù nhân trước mặt, hai gã quái vật cơ bắp khổng lồ bị xích chặt xuống sàn bằng hợp kim titan.
Một trong số đó, kẻ ngồi sát cửa sau, nhếch môi cười nhàn nhạt. Hắn hơi nghiêng đầu, liếc ra ngoài qua lớp kính chống đạn, nơi mà những người lính đang lần lượt ngã xuống dưới làn hỏa lực dày đặc.
Hắn bật cười. Một giọng cười khô khốc, pha lẫn chút thích thú và trêu chọc.
"Mấy anh có cần bọn tôi ra đó hỗ trợ không? Nhìn đồng đội của mấy anh trông có vẻ sắp thua đến nơi rồi đấy."
Lời nói của hắn như một nhát dao rạch qua bầu không khí căng thẳng.
Một người lính siết chặt nắm đấm, định bật lại, nhưng khi vừa liếc mắt ra ngoài, hắn ch.ết sững.
Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa, từng đồng đội của hắn đang gục xuống, từng người, từng người một…
Bàn tay hắn run lên.
Một tên tù nhân khác, ngồi sâu bên trong xe, trầm ổn hơn.
Hắn tên là Phan Duy Khánh, ánh mắt sắc bén nhưng không mang theo sự khiêu khích như gã bên cạnh.
Thay vì chế giễu, hắn chỉ bình thản cất giọng, trầm thấp nhưng có trọng lượng.
“Chúng tôi là đối tượng thử nghiệm.”
“Cho dù không bị xích thế này, con chip cấy sau gáy cũng đủ để trói buộc bọn tôi.”
“Thay vì ngồi chờ ch.ết, sao không thử liên hệ đội trưởng đi? Biết đâu… chúng tôi giúp gì được.”
Những người lính thoáng chần chừ.
Một trong số họ liếc nhìn đồng đội, rồi lại nhìn hai tên tù nhân trước mặt.
Ánh lửa phản chiếu trên bộ giáp của họ, hắt lên những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt.
Cuối cùng, một người gật đầu.
Hắn lao ra ngoài, chạy thẳng đến đội trưởng.
Đội trưởng Văn Huy đứng giữa đội hình phòng thủ, đôi mắt sắc bén quét nhanh chiến trường. Gương mặt hắn lạnh lùng, nhưng bên dưới lớp giáp kiên cường ấy là một dòng suy nghĩ xoay chuyển không ngừng.
Khi người lính chạy đến, báo lại tình hình trong xe bọc thép, ánh mắt Văn Huy thoáng lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Hắn im lặng một giây, rồi dứt khoát cất tiếng.
"Dẫn tôi đến đó."
Không lâu sau, cánh cửa thùng xe mở ra.
Hơi nóng từ ngọn lửa bên ngoài phả vào, mang theo mùi khói và khét lẹt của kim loại cháy.
Văn Huy bước vào, ánh mắt đảo qua từng tù nhân.
Hắn không biểu lộ chút sợ hãi nào, cũng không che giấu sự cấp bách trong ánh mắt.
"Tình thế thật sự cấp bách." Hắn cất giọng trầm ổn.
"Dù đã liên hệ được tiếp viện, nhưng họ chưa đến kịp.”
“Nếu các anh xuống giúp cầm cự đến lúc đó, tôi sẽ tự mình lãnh công, xin giảm án cho các anh."
Không có lời đe dọa. Không có uy hϊế͙p͙.
Chỉ có một sự thật rõ ràng.
Đây là một trận chiến sinh tử, và hắn cần họ.
Nhưng trong câu nói của hắn cũng có một lời cảnh báo ngầm “tiếp viện đang trên đường đến.”
Nghĩa là dù họ có ý đồ gì đi nữa, họ cũng không thể làm loạn.
Một thoáng im lặng.
Tên tù nhân cao 1m8, kẻ đã cười nhạo lúc trước, chợt bật cười thành tiếng. Hắn đứng dậy, xích sắt rung lên ken két theo từng cử động.
“Ta thích cái bộ dáng này của ngươi.” Hắn nheo mắt nhìn Văn Huy, ánh nhìn mang theo sự tán thưởng kỳ lạ.
“Nếu là trước kia, ta đã không tiếc bất cứ giá nào để bắt ngươi về làm đàn em rồi.”
Văn Huy không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.
Không chần chừ thêm, hắn tiến lên, tháo chiếc còng nghệ đeo trên cổ các tù nhân.
Một tiếng tách khô khốc vang lên, rồi từng chiếc cùm titan lần lượt mở ra.
Áp lục được giải phóng, những tên tử tù thử siết chặt bàn tay, những khối cơ bắp dần căng lên dưới lớp da căng bóng.
Những “tử tù” của thí nghiệm ProtoVita-X đứng dậy, ánh mắt sắc bén như thú hoang vừa được thả khỏi lồng giam.
Cơn ác mộng của chiến trường, giờ đã được giải phóng.
Phía ngoài tiếng súng vẫn vang dội, những vụ nổ tiếp tục xé nát không gian. Các binh sĩ của đoàn hộ tống đang dần kiệt sức, dù đã chiến đấu bằng tất cả những gì họ có.
Từng đồng đội ngã xuống, những chiếc drone bị vô hiệu hóa, tầm nhìn của họ bị rối loạn bởi một thứ gì đó khó hiểu.
Giữa tình thế ấy, bốn tên tù nhân vừa được cởi xiềng xích chậm rãi bước ra khỏi chiếc xe áp tải.
Tên tù nhân cao 1m8, kẻ vừa chọn cặp rìu chiến làm vũ khí, vặn nhẹ cổ, từng khớp xương trên người hắn phát ra những tiếng lách cách đầy đáng sợ.
Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt ánh lên tia hưng phấn khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.
"Chỉ cần cầm cự đúng không?" Hắn nhếch mép cười, giọng nói tràn đầy tự tin.
"Vậy nếu bọn ta phá giải được thế công này thì sao?"
Đội trưởng quan sát hắn, ánh mắt bình tĩnh nhưng có phần suy đoán.
Có vẻ như gã này không chỉ đơn giản muốn thủ thắng, hắn đang tìm một thứ gì đó khác…
"Nếu các anh làm được, phần thưởng sẽ cao hơn."
Đội trưởng gằn từng chữ.
"Thậm chí quân đội có thể nợ các anh một yêu cầu."
Tên tù nhân 1m8 cười khoái chí, nhận lấy vũ khí. Hăn squăng thử một chiếc rìu lên cao rồi chụp lại bằng một tay đầy điêu luyện.
"Được, ta thích cách đàm phán của ngươi!"
Hắn quay qua nhìn đồng bọn của mình.
Một gã tù nhân cao hơn 2m, thân hình khổng lồ như một con quái vật cơ bắp, đứng ngơ ngác như thể chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
"Này, tìm cái gì đó làm khiên đi." Tên 1m8 ra lệnh.
Tên khổng lồ gật gù, rồi bước đến một chiếc xe bọc thép gần đó.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi binh sĩ xung quanh, hắn nắm chặt lấy cánh cửa xe, những bó cơ trên tay gồng lên, từng thớ thịt rắn chắc cuồn cuộn hiện ra dưới lớp da trần trụi.
"Rắc!"
Âm thanh kim loại bị bẻ cong vang lên chói tai.
"RẦM!"
Một giây sau, cả cánh cửa xe bị giật phăng ra khỏi bản lề!
Không chỉ có đội trưởng, mà ngay cả những binh sĩ lâu năm cũng phải kinh hãi.
Dù biết những tên này là đối tượng thí nghiệm, nhưng sức mạnh thể chất của chúng vẫn vượt quá giới hạn con người bình thường.
Tên tù nhân 2m nắm chặt cánh cửa xe như một tấm khiên khổng lồ, hắn đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng "BÙM" trầm đục.
Tên 1m8 bật cười thích thú, hắn xoay đôi rìu trong tay như đang làm nóng người, rồi quay qua Phan Duy Khánh, tên nhóc này vẫn chưa chọn vũ khí.
"Này nhóc, chọn vũ khí đi. Đừng nói với ta là ngươi chơi hệ tay không?"
Khánh lặng im nhìn đôi dao quân sự đặt trên bàn vũ khí.
Hắn không muốn bàn tay mình nhuốm máu thêm nữa… Nhưng khi nghĩ về em gái, về phần thưởng, và cả yêu cầu có thể đổi lấy từ quân đội… hắn quả quyết bước tới, nắm chặt lấy hai con dao.
Tên 1m8 gật đầu hài lòng.
"Phải thế chứ!"
Bốn tên tử tù giờ đã được trang bị đầy đủ.
"Các anh muốn làm gì?" Đội trưởng lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh.
Tên 1m8 nheo mắt, hắn quăng một sợi xích lên vai, rồi hất đầu về phía chiến trường.
"Tổ chức yểm trợ đi, bọn ta sẽ đánh cận chiến!"
Đội trưởng nhíu mày, nhưng hắn không có thời gian để do dự.
Hắn giơ tay ra hiệu cho các binh sĩ chuẩn bị bắn yểm trợ, đồng thời bố trí lại đội hình để hỗ trợ nhóm tù nhân này tiến công.
...
Tiếng súng vẫn rền vang. Khói súng hòa lẫn với hơi nóng từ những vụ nổ nhỏ tạo thành một lớp sương mờ ảo trên chiến trường.
Đội tập kích vẫn đang duy trì thế áp đảo, từng loạt đạn từ các vị trí mai phục liên tục xé rách màn đêm.
Cho đến khi… một thứ gì đó khổng lồ bắt đầu lao về phía họ.
Ban đầu, những kẻ phục kích nghĩ đó là một chiếc xe bọc thép đang mất kiểm soát. Nhưng không...đó là một con người!?
Một hình thể đồ sộ, cao lớn như một con gấu khổng lồ, đang dùng cánh cửa xe bọc thép làm khiên chắn.
Hắn lao tới, mặc kệ mưa đạn đang trút xuống!
“Cái quái gì thế này?!?” Một tên hét lên, tay siết chặt cò súng, liên tục bắn về phía hắn.
Nhưng đạn dược, thứ vốn có thể xé nát một con người bình thường, lại chẳng mảy may xuyên thủng lớp kim loại hắn cầm trong tay.
“Phóng lựu! Phá hủy cái thứ đó ngay!!” Một tên đội viên hét lên qua kênh liên lạc.
Một binh sĩ vội vàng rút súng phóng lựu, nhanh chóng tháo chốt an toàn. Nhưng ngay khi hắn vừa nạp đạn vào nòng.
“ÙUU... VỤT”
Một chiếc rìu chiến bay thẳng từ màn đêm, xoáy tròn với vận tốc khủng khiếp, đập thẳng vào đầu hắn.
Lực va chạm khủng khiếp khiến hộp sọ vỡ nát ngay lập tức, máu cùng não bắn tung tóe lên đồng đội đứng bên cạnh.
Nhưng cơn ác mộng chưa dừng lại, chiếc rìu đó không dừng lại sau khi xuyên qua hộp sọ đầu tiên, nó tiếp tục bay thẳng về phía tên địch thứ hai, xuyên qua lồng ngực hắn trước khi cắm chặt vào một thân cây phía sau!
Hai người ch.ết trong tích tắc!
“CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA?!?”
Một tên hoảng loạn hét lên. Hắn định gọi đồng đội nhưng…
BỐP! CRACK!
Một sợi xích sắc nặng nề từ đâu vút qua trong màn đêm, quất mạnh vào người hắn.
Cảm giác đau nhói bùng lên, nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, toàn bộ phần xương tiếp xúc với dây xích đã bị nghiền nát.
Hắn nhìn xuống tay mình, chỉ thấy máu và thịt bị xé toạc như vừa bị một cỗ máy nghiền xử lý.
“QUÁI VẬT! BÊN KIA CÓ QUÁI VẬT!!!”
Những tên lính sống sót trong đội phục kích bắt đầu hoảng loạn.
Một số tên hoảng sợ đến mức quên cả bắn trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn những cái bóng ch.ết chóc đó tiến đến gần.
Trên tầng cao hơn, trong một vị trí ẩn nấp an toàn, tên đội trưởng phe tập kích đang theo dõi tình hình qua ống nhòm chiến thuật. Hắn cau mày, trừng mắt nhìn xuống chiến trường.
“Báo cáo ngay! Bên dưới đang có chuyện quái gì xảy ra?!”
Một đội viên gần đó vội vàng đáp lại, giọng nghẹn ngào đầy sợ hãi.
“Bên kia… chúng đang phản công!”
Tên đội trưởng nheo mắt nhìn xuống. Dưới chiến trường hỗn loạn, hắn mới nhận ra “cỗ xe tăng sống” kia không phải một chiếc xe thật.
Đằng sau nó… là bốn con người.
Nhưng không… chúng không giống con người chút nào.
Mỗi kẻ đều có một dáng vẻ quái dị. Một tên cao to đang đồ sát mọi thứ như thú hoang, cùng với đôi rìu trên tay, hắn chiến đấu như thể mọi thứ chỉ trò chơi.
Một kẻ khác dùng dây xích làm vũ khí, chỉ với một cú quật sợi dây đã nghiền nát thân một người.
Một tên khác lướt nhanh như bóng ma, mỗi nhát chém của hắn để lại những vệt máu đậm đặc trong không khí.
Chúng không phải người.
Chúng là quái vật đội lốt con người.
Và bây giờ, bọn quái vật đó đang tiến về phía bọn họ.
Khánh di chuyển nhanh như một cơn gió, nhanh hơn cả tóc độ ngắm bắn của những tên kia. Khiến những đường đạn khó thể trúng vào hắn.
Hai con dao trong tay hắn phản chiếu ánh lửa chiến trường, rồi xoẹt một đường chính xác, cắt phăng đầu một tên phục kích, cơ thể hắn ngã xuống ngay lập tức.
Nhóm tù nhân tiếp tục tàn sát không chút do dự.
Đội trưởng đứng từ xa quan sát, không thể tin nổi vào mắt mình.
Đây thật sự là còn trong phạm trù của một con người?
Tên tù nhân 2m kia đang nắm lấy xác người vung như vũ khí?
Thật đáng sợ!
"Tăng hỏa lực yểm trợ!" Hắn ra lệnh.
Những binh sĩ còn lại lập tức bắn áp chế, ngăn chặn các nhóm phục kích tiếp tục tiến công.
Tình thế dần xoay chiều.
Những kẻ phục kích bắt đầu hoảng sợ.
Chúng không ngờ lại có một nhóm quái vật xuất hiện giữa chiến trường này!
Nhưng… cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.