Chương 149: Sự Bất Thường

Mọi thứ đều diễn ra bình thường, các binh sĩ bên trong duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, mắt quét liên tục qua các hệ thống theo dõi, súng sẵn sàng trên tay.
Chiếc xe radar ở trung tâm đoàn xe liên tục quét xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.


Lớp sóng quét vô hình bao trùm cả khu vực, rà soát từng gốc cây, từng mô đất. Nhưng dù công nghệ có tiên tiến đến đâu, đôi khi vẫn có những thứ mà con người không thể kiểm soát được…
ẦM!
Một tiếng nổ long trời lở đất xé toạc không khí, chiếc xe đi đầu bỗng chốc bị hất tung lên cao.


Từ bên trong, những tấm thép bọc giáp bị bẻ cong, kính chống đạn vỡ vụn thành từng mảnh, ngọn lửa rực lên như một cơn thịnh nộ hung bạo.
Chiếc xe bọc thép bay giữa không trung trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi đổ ập xuống mặt đất với một tiếng rầm chát chúa.


Một cột lửa bùng lên dữ dội, ngọn lửa đỏ rực ɭϊếʍƈ lấy thân xe, hun nóng lớp kim loại dày, biến nó thành một khối sắt rực cháy trong màn đêm lạnh lẽo.
Ngay lập tức, đoàn xe hộ tống phanh gấp, lốp xe rít mạnh trên mặt đường. Một giọng hét vang dội trong hệ thống nội bộ.


“Phục kích! Toàn đội vào vị trí chiến đấu!”
Không cần mệnh lệnh thứ hai, các binh sĩ lập tức tràn ra khỏi xe. Súng giương cao, những đôi mắt sắc bén quét nhanh qua hai bên đường, sẵn sàng khai hỏa vào bất kỳ kẻ địch nào lộ diện.


Làn sương mù loãng phủ trên mặt đường bỗng chốc trở thành tấm màn che phủ đầy nguy hiểm.
Những chiếc xe bọc thép lập tức tạo thành đội hình phòng ngự.
"Liên lạc với chỉ huy ngay!" Một binh sĩ vội vàng mở kênh liên lạc.


Nhưng thay vì giọng nói từ tổng chỉ huy, tất cả những gì anh ta nhận được chỉ là âm thanh rè rè chói tai. Một nỗi bất an chợt tràn lên như sóng dữ.
“ch.ết tiệt! Hệ thống liên lạc bị chặn rồi!” Người lính nghiến răng, đập mạnh vào tai nghe, nhưng tín hiệu vẫn chỉ là tiếng nhiễu.


Lúc này, đội trưởng một người đàn ông với tấm giáp sậm màu, ánh mắt sắc lạnh sau lớp kính bảo hộ lạnh lùng ra lệnh.
“Tổ ba, kiểm tr.a chiếc xe bị tấn công! Tìm người sống sót và báo cáo ngay!”


Các binh sĩ nhanh di chuyển, những đội viên mang khiên chống đạn lập tức tạo thành đội hình phòng ngự, chậm rãi tiến về phía chiếc xe bốc cháy để kiểm tr.a tình hình.
Xung quanh, những người lính còn lại không ai dám di chuyển quá nhiều.


Họ biết, bất cứ bước đi bất cẩn nào cũng có thể kích hoạt thêm một cái bẫy khác.
Mìn, hoặc tệ hơn, một cuộc phục kích còn lớn hơn đang chờ sẵn trong bóng tối.
"Kiểm tr.a thương vong!"
Đội tiên phong tiếp cận chiếc xe bị nổ, mở cửa ra trong làn khói đen.


Một cảnh tượng tang thương hiện ra: Một binh sĩ đã tử vong, ba người khác bị thương nặng, cơ thể họ bê bết máu với những vết thương bỏng cháy, một người còn lại bất tỉnh.
"Cố lên! Quân y đang đến!"
Một binh sĩ không chần chừ, ném ra một quả lựu đạn trông có vẻ đặc biệt.


Nhưng thay vì phát nổ thành mảnh vỡ sát thương, nó lại phát ra một luồng sáng chói lóa, rồi nhanh chóng hình thành một bức tường băng lạnh lẽo. Tấm chắn tỏa ra luồng khí lạnh, tạo thành một lá chắn hữu hiệu ngăn chặn tầm nhìn của kẻ địch.


Bất kể kẻ phục kích có sử dụng kính quang học hay cảm biến nhiệt, chúng cũng khó mà phát hiện được đội quân đang ẩn nấp bên trong.
Ngay sau đó, đội quân y lao đến, mang theo những thiết bị tối tân.


Một binh sĩ nhanh chóng lấy ra một khẩu súng tiêm áp suất, lắp vào một ống thuốc đặc biệt rồi bơm thẳng vào cơ thể những người bị thương.
Cơn đau đớn lập tức bị triệt tiêu, cho họ đủ sức chịu đựng để không rơi vào sốc nặng.


Tiếp đến, một hộp thiết bị màu đen được đặt lên những vết thương hở lớn.
Chỉ trong tích tắc, nó tự động mở ra, những cánh tay robot nhỏ bé nhanh chóng xuất hiện, tiến hành cầm máu và vá lại mô bị tổn thương một cách chính xác, không khác gì một bác sĩ phẫu thuật dã chiến.


Với những vết thương nhỏ hơn, một thiết bị khác được sử dụng, một bình xịt chứa bọt cầm máu đặc biệt.
Khi xịt lên vết thương, lớp bọt nhanh chóng bám dính, các tiểu cầu nhân tạo bên trong lập tức kích hoạt, cầm máu và đẩy nhanh tốc độ tái tạo tế bào.


Xung quanh, những binh sĩ khác cũng bắt đầu ném ra các quả lựu đạn tạo lá chắn, hình thành một lớp phòng thủ dày đặc. Dù kẻ địch đang ở đâu, chúng cũng không thể dễ dàng bắn tỉa hay gây thêm thương vong cho họ.
Bên trong xe áp tải tù nhân…


Hai kẻ bị giam giữ khẽ động đậy. Một người nhướn mày, giọng trầm khàn cất lên giữa không gian ngột ngạt.
"Bên ngoài có chuyện gì?"
Viên binh sĩ ngồi đối diện vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị, tay đặt lên báng súng, ánh mắt sắc bén không có chút dao động.
"Ngồi yên. Chúng tôi sẽ xử lý."


Hai tù nhân nhìn nhau, khóe miệng kẻ bên phải khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Cả hai đều cảm nhận được điều gì đó… bản năng của bọn họ bảo như vậy.


Tiếng nổ thứ hai vang lên, xé toạc màn đêm. Từ hai bên sườn đồi, hàng loạt ánh chớp lóe lên, những viên đạn xuyên giáp rít gào trong không khí.
"Phục kích từ cả hai phía! Cẩn thận, cẩn thận!"


Các binh sĩ lập tức phản kích. Những kẻ mặc đồ đen lộ diện từ các điểm ẩn nấp, vũ khí xả đạn như vũ bão.


Nhưng quân đội được trang bị công nghệ tiên tiến, lập tức phản công lại. Các bức tường nhìn dù có vẻ không chắc chắn, nhưng vẫn đủ che chắn cho binh sĩ khỏi những loạt đạn dày đặc.
Một binh sĩ nhanh chóng gài đầu dò cảm biến lên báng súng, cúi thấp người xuống, thả ra một drone trinh sát.


Con drone nhỏ bé vút lên không trung, tỏa ra quang tuyến quét toàn bộ khu vực.
"Có ít nhất ba mươi tên! Chúng có vũ khí hạng nặng!"
Bên kia chiến tuyến, một quả rocket rít gào lao đến.
"Tránh ra!!!"
ẦM!
Mảnh vỡ bắn tung tóe, một binh sĩ không kịp né bị sức ép thổi bay, đập mạnh vào thân xe bọc thép.


Áo giáp chống đạn đã hấp thu phần lớn lực nổ, nhưng xương sườn của hắn chắc chắn đã nứt vỡ.
Một đội viên khác lao đến, kéo người bị thương vào vùng an toàn.
"Bắn trả! Không để chúng áp sát!"
Các drone chiến đấu nhanh chóng được kích hoạt.


Những cỗ máy kim loại mở rộng cánh, đôi mắt quang học phát sáng đỏ rực, những khẩu súng tự động trên thân chúng bắt đầu nhả đạn xuống những kẻ phục kích.
Nhưng…
Một chuyện quái lạ đã xảy ra.
Những con drone bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.


Từng cái một, màn hình điện tử của chúng bị loạn một cách bất thường, rồi đột ngột quay tứ phía nhả đạn lung tung không kiểm soát!
"Drone bị hack! Chúng ta đang bị tấn công hệ thống!"
Một binh sĩ không kịp phản ứng, bị một loạt đạn quét qua người.


Bộ giáp bảo vệ hấp thụ phần nào sát thương, nhưng hai viên đạn đã xuyên vào khe giáp ở cổ và bụng, khiến hắn ngã gục với một tiếng rên đau đớn.
Những binh sĩ còn lại nhanh chóng thay đổi chiến thuật, bắn hạ từng con drone bị nhiễu loạn hoặc cố tắt hệ thống.


Nhưng chỉ trong tích tắc mất tập trung ấy, những kẻ phục kích lao đến như bóng ma.
Tiếng súng nổ vang dội.
Một binh sĩ bị bắn trúng chân, máu trào ra từ vết thương.
Đồng đội lập tức kéo anh ta vào sau xe bọc thép, nhưng khi vừa rút bộ dụng cụ y tế ra, một lưỡi dao sắc lạnh đã cắt ngang cổ họng hắn.


Máu phun thành vòi, hai thân thể đổ gục xuống trong cơn hấp hối.
"Khốn kiếp! Chúng áp sát rồi!"
Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất.
Một số binh sĩ đang nổ súng bỗng khựng lại.
Ban đầu, họ chỉ lắc nhẹ đầu, như thể vừa bị choáng nhẹ bởi sóng xung kích.


Nhưng rồi… đôi mắt họ bắt đầu giật mạnh, con ngươi xoay tròn điên loạn, nhảy múa mất kiểm soát.
"Chuyện quái gì vậy?"




Một binh sĩ đột nhiên nâng súng lên, nhắm thẳng vào đồng đội và siết cò. Viên đạn xuyên qua cổ một chiến hữu đứng gần đó, khiến hắn ta ngã vật ra đất, tay ôm lấy vết thương đang phun máu.
Những người khác cũng bắt đầu bắn loạn xạ. Không phải họ phản bội, mà là họ đã mất kiểm soát.


"Có thứ gì đó đang ảnh hưởng đến chúng ta! Mau rút lui!"
Nhưng đã quá muộn. Những kẻ phục kích tận dụng thời cơ, xông lên như bầy sói đói.
Một binh sĩ cố gắng chống trả, nhưng trước khi kịp bóp cò, một lưỡi kiếm sáng loáng đã xuyên qua bụng hắn, cắt đứt nội tạng bên trong.


Kẻ phục kích rút lưỡi kiếm ra, mặc kệ cơ thể binh sĩ ấy ngã xuống như một con bù nhìn rách nát.
Đội trưởng lúc này cũng tham gia chiến đấu. Hắn di chuyển nhanh nhẹn giữa chiến trường, hai khẩu súng ngắn nhả đạn chính xác vào đầu từng kẻ địch.
"Liên lạc tiếp viện ngay!"


Một đội viên nấp sau xe, tay run rẩy thao tác trên thiết bị liên lạc.
"Không được! Hoàn toàn không có tín hiệu! Bọn chúng chặn hết rồi!"
Đội trưởng nghiến răng, vừa tránh một viên đạn sượt qua má, vừa quát lớn.
"ch.ết tiệt! Chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa! Tìm cách rút lui!"


Nhưng rút lui đi đâu? Mọi hướng đều đã bị khóa chặt.
Tiếng nổ, tiếng súng, tiếng la hét hòa lẫn vào nhau. Chiến trường giờ chỉ còn lại máu và khói lửa.
...
Đoán xem ai là chủ mưu của cuộc phục kích lần này kakaka






Truyện liên quan