Chương 148: Quái Vật Hình Người

Victoria khoanh tay, ánh mắt vẫn dừng lại ở quá trình chế tác viên nang AlphaBoost No.1. Sau một hồi suy nghĩ, cô ngước lên, giọng nghiêm túc hỏi.
"Vậy… còn những hạt năng lượng khác thì sao?”
“Những hạt năng lượng từ cấp trung trở lên, chúng có tác dụng gì?"


Trần An không vội trả lời ngay. Hắn đưa tay vuốt nhẹ giao diện điều khiển trên cổ tay, lập tức một mô hình 3D xuất hiện trên màn hình lớn giữa phòng.


Đó là một hệ thống buồng chứa tối tân, được bao phủ bởi những vòng năng lượng phát sáng, với hàng triệu đầu phát nhỏ li ti có thể di chuyển một cách linh hoạt.
Trần An bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo một sự tự hào.


"Những hạt năng lượng cấp trung trở lên sẽ được sử dụng cho Genesis-X, hệ thống chỉnh sửa gene tiên tiến nhất hiện nay."
Hắn xoay cổ tay, hình ảnh trên màn hình lập tức thay đổi, hiển thị một đoạn mô phỏng về quá trình hoạt động của hệ thống.
"Trước đây."
Trần An tiếp tục.


"Khi chúng tôi còn chưa có công nghệ này, cách duy nhất để thay đổi gene là sử dụng bức xạ để kích thích đột biến."
Nghe đến đây, Victoria cau mày.
"…Cách đó nghe chẳng khác gì đang đánh cược với sinh mạng cả."
Trần An nhún vai.


"Chính xác. Đột biến gene theo cách cũ hoàn toàn ngẫu nhiên, chưa nói đến có kết quả hay không, còn sống đã là rất tốt.”
“Đó là lý do mà phương pháp cũ chưa bao giờ được triển khai."


Hắn tạm dừng một chút, rồi chạm vào màn hình, làm hiện lên hình ảnh các hạt năng lượng biến dị xoay quanh một chuỗi DNA đang thay đổi.
"Nhưng bây giờ chúng ta đã có các Hạt Biến Dị. Thay vì để gene tự biến đổi một cách mất kiểm soát, chúng ta có thể chủ động điều chỉnh."


Victoria nghiêng đầu. "Chủ động điều chỉnh? Ý anh là…?"
Trần An mỉm cười, chỉ tay vào hình ảnh buồng kích hoạt trên màn hình.
"Hệ thống Genesis-X hoạt động theo nguyên lý sau.
Đầu tiên, chúng tôi sẽ phân tích cấu trúc gene của một cá thể, xác định điểm mạnh và điểm yếu của họ.


Sau đó, một thuật toán AI sẽ thiết lập tổ hợp hạt biến dị phù hợp nhất với cá thể đó.
Khi người đó bước vào buồng Genesis-X, hàng triệu súng phát hạt năng lượng sẽ đồng loạt bắn vào các điểm đánh dấu trên cơ thể họ.


Mỗi phát bắn được tính toán với độ chính xác 98% đảm bảo rằng sự biến đổi sẽ nằm trong giới hạn kiểm soát."
Victoria nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
"Vậy là… nếu ai đó có tiềm năng thức tỉnh một năng lực nào đó, hệ thống này sẽ giúp họ đẩy nhanh quá trình, phải không?"


Trần An gật đầu.
"Chính xác.”
“Tất nhiên, kết quả vẫn phụ thuộc vào tiềm năng gene của từng người.”
“Không phải ai cũng có thể trở thành một dị năng giả hay một siêu chiến binh.”
“Nhưng với sự hỗ trợ của AlphaBoost và một số hợp chất khác, cơ hội sẽ cao hơn bao giờ hết."


Victoria trầm ngâm. Cô bước đến gần màn hình, quan sát kỹ mô phỏng của hệ thống Genesis-X.
Một cỗ máy có khả năng thay đổi con người, không còn dựa vào sự ngẫu nhiên hay rủi ro, mà thay vào đó là sự chính xác tuyệt đối.
Nhưng rồi cô chợt nhớ ra một điều quan trọng.


"Hiện tại, hệ thống này đã được ứng dụng thực tế chưa?"
Trần An khoanh tay, nét mặt vẫn bình thản như thường.
"Vẫn chưa có thí nghiệm trên người. Nhưng về mặt kỹ thuật, mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng tôi chỉ chờ người tình nguyện đến, có lẽ là sáng mai họ sẽ tới nơi."
Victoria liếc nhìn hắn.


"Nghĩa là, mọi chuyện đang chờ một bước cuối cùng?"
"Đúng vậy."
Bỗng nhiên, màn hình hologarm phát ra một đoạn thông tin "ting" nhẹ. Một thông báo hiện lên, kèm theo chữ ký số của một cái tên mà Victoria không lạ gì.
Tiến sĩ Viktor đã tiến hành thí nghiệm trên chuột thí nghiệm.


Lượng hạt biến dị cần thiết đã được cung cấp.
Victoria quay sang Trần An, ánh mắt có phần sắc bén hơn.
“Thí nghiệm đã bắt đầu rồi à?"
Trần An khẽ gật đầu.
"Ừ. Hiện tại, tiến sĩ Viktor đang sử dụng một nhóm chuột thí nghiệm để kiểm tr.a mức độ ảnh hưởng của Genesis-X.”


Victoria khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Trần An.
Cô đã từng nghĩ, dù dự án của Nova có đầy tham vọng và đột phá đến đâu, họ cũng sẽ đặt đạo đức lên hàng đầu.
Nhưng những gì cô vừa nghe lại khiến cô không thể không nghi ngờ…
"Khoan đã." cô giơ tay ngắt lời, giọng cô trầm xuống.


"Anh nói là người tham gia thí nghiệm ngày mai đến? Không phải chúng ta còn phải trải qua giai đoạn thử nghiệm động vật trước khi áp dụng lên con người sao?"
Trần An bình thản nhìn cô, nhưng hắn không đáp ngay.
"Ý tôi là…" Cô tiếp tục, đôi mày khẽ nhíu lại.


"Dù gia tộc Lancaster trước đây từng có những hoạt động không mấy nhân đạo, nhưng đó là quá khứ, là thời kỳ mà quyền con người còn chưa được xem trọng.”


“Còn bây giờ, với nền khoa học đã phát triển thế này, với quyền con người đã được xác lập, việc thí nghiệm trực tiếp trên con người khi chưa có kiểm chứng đầy đủ…"
Cô hít một hơi sâu.
"…Nó không khác gì đi ngược lại với loài người, dù mục đích có cao cả đến đâu."


Lời nói của Victoria vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Một không gian hiện đại, sạch sẽ đến vô trùng, nhưng bầu không khí lại nặng nề hơn bao giờ hết.
Trần An không bất ngờ. Hắn đã đoán trước được phản ứng này.
Hắn chậm rãi lên tiếng, ánh mắt sắc bén.


"Victoria...Cô có biết bao nhiêu sinh mạng đã bị giẫm đạp lên để chúng ta có ngày hôm nay không?"
Cô nàng bỗng sững lại.
"Nhân loại chưa từng tiến bộ mà không có hy sinh."
Giọng hắn trầm ổn, nhưng trong đó ẩn chứa một sự tàn khốc không thể phủ nhận.


"Thử nghiệm thuốc, vaccine, phẫu thuật, công nghệ gen...tất cả mọi thứ chúng ta đang thụ hưởng ngày nay đều có nguồn gốc từ những nghiên cứu mà ở đó, con người đã từng là vật thí nghiệm."
Hắn tiến về phía màn hình lớn, nhập vài lệnh.


Hiển thị hàng loạt tài liệu, danh sách những thí nghiệm phi nhân đạo trong lịch sử, từ thời chiến tranh đến thời kỳ hiện đại.
Victoria không cần đọc cũng biết rõ chúng là gì.
"Chúng ta đang sống trong một thế giới mà quyền lợi con người được đặt lên hàng đầu, đúng không?" Hắn nhìn thẳng vào cô.


"Nhưng cô có biết điều đó chỉ áp dụng cho những người có giá trị thôi không?"
Victoria siết chặt tay không phủ nhận điều Trần An vừa nói, quyền lợi chỉ đến với người có giá trị.
Nếu không còn giá trị thì thứ còn lại của họ chỉ là cơ thể sinh học đó.


"Thử nghiệm của chúng ta không nhắm vào dân thường.”
“Người tham gia là một tử tù." Trần An nói, ánh mắt không hề dao động.
"Hắn đã đồng ý ký hợp đồng tham gia thí nghiệm, đổi lại một số thứ mà hắn mong muốn trước khi ch.ết."


"Chính phủ cũng đã phê duyệt điều này." hắn tiếp tục. "Họ không chỉ đồng ý, mà còn đang cùng chúng ta thực hiện."
Victoria cắn môi.
"Nhưng… anh có chắc đó là lựa chọn của họ không? Hay là bọn họ bị ép buộc?"
Trần An cười khẽ.


"Không ai ép buộc cả. Ngườ ta là tình nguyện. Với cả chưa chắc gì là phải ch.ết."
“Tỷ lệ thành công vẫn thật sự rất cao.”
Hắn tiến lại gần cô, giọng nói trầm ổn nhưng đầy áp lực.


"Hãy thành thật với bản thân, Victoria. Nếu chúng ta có thể tạo ra những con người mạnh mẽ hơn, có thể giúp nhân loại vượt qua sự yếu kém của chính mình, thì có lý do gì để không làm?"


"Chỉ cần không thẹn với lòng, không gây hại cho xã hội, và nó mang lại lợi ích lâu dài cho toàn nhân loại, vậy tại sao lại phải ngần ngại?"
Victoria nhìn hắn, trong lòng như có một cơn bão.


Cô hiểu lập luận của Trần An. Cô biết đây là thực tế, là cái giá mà nhân loại luôn phải trả để tiến về phía trước. Nhưng…
Liệu ranh giới giữa "hy sinh" và "tàn nhẫn" có thực sự rõ ràng?


Liệu một khi cánh cửa này đã mở ra, con người có thể kiểm soát được mình sẽ đi xa đến đâu không?
Hay là một ngày nào đó, "lợi ích nhân loại" sẽ trở thành cái cớ để chà đạp lên mọi giá trị?
12:47 PM...


Dưới bầu trời đêm âm u, hai chiếc xe bọc thép lầm lũi lăn bánh trên con đường hoang vắng.
Chạy xung quanh là một đoàn xe quân sự trang bị hạng nặng.
Ánh đèn pha rạch ngang màn sương mỏng, hắt lên những hàng cây trơ trọi, kéo theo những bóng đen dị dạng trườn bò trên mặt đường.


Mọi thứ tĩnh mịch đến mức tiếng lốp xe nghiền lên lớp nhựa đường lạnh ngắt cũng trở nên rõ rệt, như một điềm báo u ám về thứ đang được vận chuyển bên trong.
Bên trong mỗi thùng xe, hai thực thể khổng lồ to lớn đến mức gần chạm nóc xe đang ngồi bất động.


Họ hiện tại gần như không còn mang dáng hình con người nữa, mà là những kiệt tác méo mó của khoa học.


Cơ bắp phồng lên như những sợi cáp thép xoắn chặt, làn da căng bóng phản chiếu ánh đèn mờ nhạt, dưới lớp da đó là những đường gân xanh ngoằn ngoèo như rễ cây, đập mạnh theo từng nhịp tim chậm chạp.


Không tóc, không lông, đây là cái giá phải trả cho ProtoVita-X. Họ gần như không còn là con người. Mà là những tạo vật đến từ truyện tranh.
Những chiếc cùm hợp kim titan siết chặt cổ tay, mắt cá chân, kéo dài thành chuỗi xích dày móc chặt xuống sàn xe.


Hệ thống khóa bảo mật nhiều tầng khiến cả không gian bên trong xe giống như một nhà tù di động.
Nhưng dù vậy, dây xích chỉ là lớp vỏ mỏng manh giữa con người và thảm họa.


Một tù nhân khẽ cử động, những thớ cơ cuộn lại như rễ cây cổ thụ vặn xoắn, khiến xích sắt rung lên từng hồi ken két. Một chuyển động nhỏ của hắn cũng đủ khiến không khí bên trong xe căng cứng.
Đối diện họ, những binh lính đặc nhiệm ngồi bất động, tay siết chặt trên cò súng.




Lớp giáp dày che giấu gương mặt họ, nhưng không thể che giấu hơi thở nặng nề sau lớp kính bảo hộ. Không ai nói một lời, nhưng trong ánh mắt sau lớp giáp, sự cảnh giác và căng thẳng đã lên đến cực hạn.
Họ biết rõ.


Một sai sót nhỏ thôi, những thứ bị trói kia sẽ không còn là tù nhân, không còn là vật thí nghiệm.
Mà sẽ trở thành hung thần. Những cỗ máy giết chóc không thể ngăn cản.
Ở một nơi xa…


Trên một sườn đồi phủ đầy bụi rậm, một nhóm người mặc đồ đen, trang bị đầy đủ vũ khí, đang quan sát đoàn xe từ xa.
Tên bắn tỉa nằm rạp trong lớp ngụy trang, mắt dán vào ống ngắm quang học. Giọng hắn vang lên trong thiết bị liên lạc.


"Mục tiêu đang vào vị trí. Dự kiến 5 phút nữa đến điểm phục kích."
Một người đàn ông đứng giữa đám lính, toàn thân bọc trong bộ trang phục tác chiến tối màu, đôi mắt sắc lạnh ẩn sau lớp kính chiến thuật.
Hắn nhấn nút liên lạc, giọng trầm trầm đầy uy quyền.


"Tất cả đội viên vào vị trí. Bắt đầu kế hoạch."
Lập tức, những bóng đen đồng loạt di chuyển, hòa lẫn vào địa hình gồ ghề, như những con thú săn mồi sắp sửa vồ lấy con mồi béo bở.
Cái bẫy đã giăng sẵn, chỉ chờ thời khắc cánh cửa địa ngục mở ra.






Truyện liên quan