Chương 14: Giấy giám định ADN giả
Cuối cùng Đồng Thiên Bác cho người đóng cổng chính, Đồng Nhan không cách nào đi ra, lúc quay lại, Đồng Thiên Bác cười nói: “Nếu đã quay về vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Bây giờ Đồng Nhan chỉ muốn giơ ngón tay cái lên, người ba này của cô da mặt quá dày, không có trước sau, hiện tại đã hết cách, người ta đóng cửa rồi cô không thể ra được.
Đồng Nhan ăn xong bữa cơm này về nhà liền phải uống thuốc tiêu hóa rồi, nhìn một lượt những người trong nhà họ Đồng cô không tiêu hóa được, điểm quan trọng là Tiếu Thâm lại ăn cơm cùng bọn họ, làm cái gì vậy chứ, vốn dĩ tâm tư của mọi người đều không tốt bây giờ hắn lại làm như vậy , hắn đang ngầm thừa nhận điều gì chứ?
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút Đồng Nhan vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao dáng dấp người đàn ông này lại giống con trai cô như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại liền hồi tưởng quá trình có con trai mình, sáu năm trước cô qua đêm cùng một người đàn ông nhưng người đàn ông kia không phải là Tiếu Thâm, cô còn nhớ người đàn ông kia là quân nhân, cô còn nhớ rõ dáng vẻ của mình khi xé rách quần áo người quân nhân kia, chỉ là bộ dáng như thế người đó thế nào cô không nhớ rõ nữa.
Đồng Nhan vỗ vỗ đầu mình, suy nghĩ lung tung gì chứ, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, không có gì phải ngạc nhiên.
Tiếu Thâm ngồi đối diện nhìn một màn kịch hay, không ngờ mâu thuẫn nội bộ nhà họ Đồng rất lớn nhưng hắn vui nhất chính là thấy dáng vẻ kia của Đồng Nhan, bữa cơm này hắn rất thoải mái ăn.
Nhưng mà cái gì gọi là vui quá hóa buồn, lúc Tiếu Thâm về đến nhà nhìn thấy người cũng đang cười híp mắt giống mình liền hiểu.
“A, hôm nay sao ông lại có thời gian đến đây thế?” Ông Tiếu nhìn Tiếu Thâm nhưng câu hỏi đưa ra lại làm cho Tiếu Thâm cảm thấy kỳ quái “Sáu năm trước ngày X tháng X, cháu ở đâu?”
Bộ dạng cợt nhã lập tức liền cứng lại, về ngày này là ngày mà hắn thật sự muốn quên nhất.
“Ông nội không nhầm lẫn gì chứ, cháu làm sao nhớ được ngày xa xôi như vậy, ông nội có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ông Tiếu vẫn cười híp mắt, đưa tay cầm lấy một túi hồ sơ trước bàn, lấy ra một tập tài liệu bên trong đưa cho Tiếu Thâm xem, Tiếu Thầm vừa xem liền nhíu chân mày, Đồng Đồng?
“Ông nội, ông thích thằng bé này sao?” Thích cũng không nên đi điều tr.a con người ta như vậy chứ.
Nghĩ đến bộ dáng Đồng Đồng, Tiếu Thâm không nhịn được nhếch miệng “Không phải đâu ông nội, không phải vì vậy.......” Không phải ông nội cho rằng thằng bé là con hắn chứ?
Ông Tiếu chỉ cười không nói gì, Tiếu Thâm chăm chú nhìn nụ cười đó liền có cảm giác là lạ nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, dưới tấm ảnh là giấy chứng nhận của bệnh viện, sau đó Tiếu Thâm kinh hãi.
Phía trên tờ giấy chứng nhận viết gì? Giám định ADN? Còn là chín mươi chín phần trăm?
Phía dưới là tên theo thứ tự Tiếu Thâm, Đồng Đồng.
Miệng dần há to ngẩng đầu nhìn ông Tiếu một lúc lâu không nói nên lời, chỉ lấy tờ giấy giám định ADN ra nhìn tới nhìn lui từng chữ một, nhìn thật rõ ràng.
Ông Tiếu cười cười: “Ông đã điều tra, thằng bé này là con trai cháu.” Thằng bé là máu mủ nhà họ Tiếu, điểm này không còn hoài nghi gì nữa nhưng ông không hiểu, tại sao cháu ông lại không biết về con trai của mình, không biết về người phụ nữ sáu năm trước? Dù chỉ là một đêm cũng không đến nỗi quên như vậy chứ.
Tiếu Thâm im lặng cười cười, phản ứng đầu tiên chính là cười: “Ha ha, ông nội điều này sao có thể chứ, cháu đã nói với ông, thằng bé là con người khác, không chừng là con riêng nhưng loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra với cháu, ông nội, cháu biết ông muốn ôm chắt nhưng không thể tùy tiện nhận con của người khác như vậy!” Ông Tiếu cảm thấy khó chịu liền hỏi: “Tại sao cháu có thể khẳng định thằng bé không phải là con cháu? Cháu xem lại xem bình thường cháu nhiều phụ nữ như vậy, khó tránh sẽ có một lần không cẩn thận.” Ông Tiếu cảm thấy, cuộc sống của cháu ông quá loạn, thay phụ nữ như thay áo nên tỷ lệ có con riêng là rất lớn.
“Cháu.......” Tiếu Thâm trề miệng, sắc mặt dần đỏ “Cháu......Chuyện này cháu.......” Nguyên nhân.......Phải nói thật sao? Thật muốn ch.ết cho xong!
Ông Tiếu cười híp mắt đi tới xoa xoa đầu Tiếu Thâm, giống như hai ngày trước Tiếu Thâm xoa xoa đầu con chó nhà Lãnh Diễm, giọng nói hiền lành: “Ha ha, không sao không sao, mặc dù ông nội đã lớn tuổi nhưng về mặt này rất thoáng, chỉ muốn hai đứa ở cạnh nhau hạnh phúc như vậy là được rồi.”
Tiếu Thâm cười khổ, cúi đầu nhìn giấy chứng nhận ADN, ngẩng đầu hỏi ông nội: “Ông nội, thằng bé thật sự là con trai cháu sao? Không phải ông làm giả giấy chứng nhận chứ?”
Ông Tiếu đang nhìn hình Đồng Đồng, ông cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, thật là càng nhìn càng thích, con cháu nhà họ Tiếu đều rất tuấn tú, thấy Tiếu Thâm hỏi như vậy ông Tiếu tưởng rằng Tiếu Thâm còn muốn tiếp tục chối bỏ liền dùng ánh mắt “Cháu chấp nhận số phận đi” liếc nhìn Tiếu Thâm “Đúng vậy, chính là con trai cháu, không cần nghi ngờ, ông nội sẽ không đem chuyện huyết thống này ra đùa giỡn.”
Tiếu Thâm chạy như bay đến nhà Đồng Nhan, bởi vì quá gấp nên hắn gõ cửa nhà Đồng Nhan ầm ầm.
Đồng Nhan về đến nhà vừa mới dỗ Đồng Đồng ngủ trưa, bây giờ lại có người tới đập cửa “Ai vậy?” Đồng Nhan tức giận la to.
Kết quả mở cửa liền thấy Tiếu Thâm, buồn bực: “Anh tới làm gì?” Ngay sau đó nghĩ tới vấn đề gì đó “Sao anh biết nhà tôi?” Chẳng lẽ người đàn ông này lại điều tr.a cô.
Tiếu Thâm chăm chú nhìn Đồng Nhan, có chút sắc bén chứ không như hoa đào nở rộ như bình thường, trên mặt không còn là sự cợt nhã mà ngược lại có phần rất nghiêm túc.
Đồng Nhan cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiếu Thâm quá phô trương, nhìn một lúc liền không nhịn được cười: “Ha ha ha, bộ dáng này của anh rất buồn cười.” Cười một lúc lâu liền khôi phục lại bộ dáng bình thường: “Anh cho rằng mình đang chơi trò thay đổi sắc mặt sao, có chuyện gì thì mau nói không có việc gì đừng đứng trước cửa nhà tôi như vậy, anh là thần giữ cửa sao? Vóc dáng vẫn còn hơi nhỏ, quay về tập luyện nữa đi.” Nói xong muốn đóng cửa.
Tiếu Thâm thuộc loại cao gầy, bởi vì cao nên nhìn rất gầy cộng với khuôn mặt như vậy nên rất dễ khiến người khác nghĩ theo một hướng khác.
Tiếu Thâm rất tức giận, cô dám nói hắn gầy, dám nói hắn không có cơ bắp, vậy cô cứ chờ xem.
Tiếu Thâm không có nhẫn nại trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Ông nội tôi làm giám định ADN, tại sao kết quả con trai cô lại là con tôi!”
“... ....”
Đồng Nhan mở to mắt giống như chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra nhưng miệng đã không thể khống chế há to.