Chương 19: Chuyện cũ đau buồn
Mật Nhu cùng Thanh Phong vừa mới đi ra ngoài, Húc Nhật liền vào ngay sau đó, một tay cầm bó hoa, một tay kia xách theo giỏ trái cây, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhìn ra được tâm tình Húc Nhật bây giờ rất tốt.
“Lúc này thế nào anh còn rảnh rỗi đến thăm em, có phải lại hoãn cuộc họp rồi hay không?” Kính Huyễn thấy người đến là Húc Nhật, tức giận trách cứ làm tổng tài thế nào đây, luôn trốn việc.
“Anh là ông chủ bọn họ có thể nói cái gì, không có chuyện gì rồi, hoa này cho em, anh giúp em cắm vào trong bình.” Húc Nhật tự quyết, cất giỏ trái cây xong liền đem bó hoa cắm vào trong bình.
“Anh luôn như vậy sẽ làm em rất ngại, ngày mai em sẽ xuất viện, anh không cần đến tiễn em, em có Thanh Phong cùng Mật Nhu hai người đi cùng em là được rồi, anh như vậy phải từ từ đi vào quỹ đạo mới được, luôn tới chỗ của em mọi người sẽ hiểu lầm.” Kính Huyễn cảm thấy để cho cấp trên luôn dành thời gian đến thăm mình thật khó xử.
Nghe Kính Huyễn nói như thế, trong lòng Húc Nhật không khỏi có chút khổ sở, chẳng lẽ tâm ý của mình khó lý giải như vậy sao? Mình cũng làm rõ ràng như vậy rồi, nếu không phải sợ hiện tại thổ lộ sẽ dọa Kính Huyễn chạy mất, mình đã sớm thổ lộ, nhưng bây giờ không thể, trên gương mặt Húc Nhật lại mỉm cười nhìn Kính Huyễn.
“Không sao, bọn họ sẽ không nghĩ loạn, vậy được rồi, ngày mai trước hết em cùng Mật Nhu xuất viện, ngày mai muộn một chút anh sẽ trở lại thăm em, vậy anh đi trước.” Anh bị Kính Huyễn nhìn bộ dáng thương tâm của mình, vội vã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Kính Huyễn cũng không tận lực giữ lại Húc Nhật, cô không phải ngu ngốc, không phải không nhìn ra tình cảm Húc Nhật đối với mình không chỉ là quan tâm cấp trên đối với cấp dưới, chỉ là tình yêu này bản thân không nhận nổi, trước kia tâm bị tổn thương còn chưa bình phục, từ đáy lòng luôn sợ hãi tình yêu, mình bây giờ chỉ muốn làm tròn bổn phận của người mẹ là tốt rồi.
“Kính Huyễn, vừa rồi có người tới sao?” Mật Nhu vào cửa nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm cái gì đó, nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, Húc Nhật đã tới, nhưng rời đi ngay lập tức.” Kính Huyễn không kể lại cặn kẽ chuyện vừa xảy ra, chỉ sơ lược qua.
“Kính Huyễn, chẳng lẽ cậu không hiểu lòng Húc Nhật sao? Chẳng lẽ cậu không quên được chuyện trước kia? Chuyện đã qua coi như xong, cậu không cần phải luôn thu lại tâm của mình.” Mật Nhu không đành lòng nhìn Húc Nhật nỗ lực yêu Kính Huyễn mà không được hồi đáp, đồng thời cũng không muốn thấy Kính Huyễn thật sự độc thân cả đời.
“Cậu không hiểu, lúc này mình không muốn suy nghĩ quá nhiều, mình chỉ muốn chăm sóc thật tốt hai bảo bối của mình là được.” Kính Huyễn không muốn nói gì, nhớ tới đoạn chuyện trong lòng kia vẫn cảm thấy đau nhói.
“Mình không hiểu cậu quật cường như vậy để làm gì? Thôi, bây giờ nói cái gì cậu cũng không nghe vào, chúng ta tới uống canh gà đi, nước miếng của mình đều chảy xuống rồi.” Mật Nhu thấy trên mặt Kính Huyễn lại hiện lên biểu tình buồn bã, trong lòng đành phải tự nói với mình không nên gấp, một ngày nào đó Kính Huyễn sẽ kiên cường mở trái tim mình.
“Được, uống đi, mình vừa mới uống một chén, thật sự rất ngon.” Kính Huyễn che giấu thương tâm trong lòng, khéo léo gác đề tài kia sang một bên, chuyện cũ đau buồn kia có thể đừng nói thì Kính Huyễn sẽ không nói.