Chương 8: Cuộc đời sang trang
Tôi về đến nhà lúc 10 giờ 30 phút, tôi ngồi phịch xuống ghế, mẹ tôi không có nhà, tôi chẳng muốn đối diện vơi Trường một chút nào. Nhưng mà tại sao, tại sao tôi lại không tin người đàn ông của tôi mà lại đi tin một chàng trai chỉ mới quen biết đây thôi, tôi cũng chẳng biết nữa, có khi nào Trịnh ghét Trường nên mới làm như vậy để chúng tôi gây nhau chăng? Tôi nghe tiếng mở cửa, tôi nghĩ là mẹ tôi về, tôi cũng chẳng quan tâm nhìn ra xem đó là ai, chợt có người ôm chặt lấy tôi, thì ra là Trường, bởi vì mùi hương này quen thuộc quá rồi mà, cậu ấy hôn lên tóc tôi và nói:
- Tớ nhớ cậu quá
Tôi vẫn im lặng, chẳng trả lời cậu ấy, tôi còn đang bận với mớ suy nghĩ điên rồ mà Trịnh kể cho tôi nghe khi nãy, Trường đi lại trước mặt tôi và cúi xuống nhìn tôi:
- Hôm nay cậu sao thế? giận tớ chuyện gì à?
Tôi cũng chẳng trả lời, tôi cảm thấy mệt mỏi, đầu óc tôi quay cuồng, tôi chẳng muốn tin nhưng mà thật sự tôi cũng có thể cảm nhận được như vậy. Tôi phải làm sao cho phải đây? Tôi thật sự rất mệt mỏi. Trường đưa tay nâng mặt tôi lên, cậu ấy hét lên:
- Trời, cậu có bị làm sao không? sao mặt mũi xanh lè thế này, cậu bi trúng gió hả?
- Không, tớ không sao đâu, hôm nay tớ mệt, cậu về đi
- Cậu sao vậy? có chuyện gì nói tớ nghe coi nào
- Tớ đã nói không sao mà, cậu về đi – tôi tức gắt lên
- Thôi được rồi, cậu lên phòng nghỉ ngơi đi, cần gì cứ gọi tớ nhé
Tôi chẳng trả lời, cứ im lặng như vậy nhìn bóng Trường bước ra cửa, tôi đứng lên và bước lên phòng, đi được nửa cầu thang, tôi cảm thấy mọi thứ quay cuồng ngay trước mật và tôi ngã khụy xuống và tôi chẳng còn biết gì nữa, lúc tôi mở mắt ra thì thấy đang ở nhà, bên cạnh tôi là mẹ tôi. Mẹ tôi thấy tôi mở mắt ra thì hốt hoảng:
- Con bị làm sao vậy?
- Con cũng chẳng biết nữa, con thấy chóng mặt và con ngã xuống
- Con có biết là con ngã xuống cầu thang không? Trường gọi cho mẹ, bảo là con bị ngã, nó bảo con không muốn nói chuyện với nó nên nó mới gọi cho mẹ, không có nó là không biết bây giờ con ra sao rồi
- Cậu ấy đâu rồi hả mẹ?
- Nó bảo chạy ra đây một lúc, nó ở cạnh con suốt, lúc mẹ về thấy nó có vẻ lo lắng nên bảo nó về đi mẹ lo được rồi nhưng mà nó không chịu, nó ngồi thêm một lúc thì bảo là đi ra đây một chúc, nó mới đi thì con dậy đấy
- Lúc cậu ấy về mẹ bảo cậu ấy đừng vào đây, con không muốn gặp cậu ấy
- Hai đứa bị làm sao vậy?
- Chẳng sao hết mẹ ạ, con mệt, con muốn ngủ
- Thôi con nhắm mắt chút đi, mẹ đi nấu cho con ít cháo
- Dạ
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, tôi thương cậu ấy nhiều lắm, thương hết cả phần thanh xuân này, ngoài cậu ấy ra tôi chưa bao giờ để mắt hay động lòng trước một chàng trai nào khác, nhưng tôi không nghĩ rằng lại có ngày tôi sợ đối diện với cậu ấy như vậy.Tôi quay người nhìn ra cửa sổ, trời đã về chiều, bầu trời trở nên tím ngắt xám xịt và ảm đạm lắm, nó giống hệt như tâm trạng của tôi lúc này, chợt tôi nghe tiếng gõ cửa, tôi nói vọng ra:
- Mẹ à con mệt con chưa muốn ăn
- Tớ Trường đây
- Cậu về đi, tớ đã bảo cậu về đi rồi mà
- Tớ có mua cháo ếch và trà sữa cho cậu, cậu nói chuyện với tớ một lát được không?
Tôi thích nhất là cháo ếch Singapo, nghe đến đây tôi chợt nghe bụng kêu rột rột, tôi cũng muốn nghe cậu ấy nói, nên tôi đồng ý cho cậu ấy vào:
- Cậu vào đi
Trường ngồi bên giường tôi, nhưng tôi không nhìn vào mắt cậu ấy, cậu ấy nói:
- Cậu ngồi dậy ăn một miếng đi, rồi cậu muốn cái gì cũng được hết
- Muốn chia tay có được không?
- Cậu điên à? Có chuyện gì phải nói ra để giải quyết chứ sao lại chia tay
- Tớ thật sự chẳng biết gì về cậu cả
- Sao cậu lại nói vậy, có chuyện gì à? Cậu nói gì tớ chẳng hiểu gì cả
- Những mối quan hệ của cậu, bạn bè của cậu, công việc cảu cậu, mọi thứ
- Cậu ngồi dậy ăn một chút gì đó đi rồi tớ sẽ nói cho cậu nghe, tớ mua cháo ếch không hành cho cậu nè, cả trà sữa ở Pen mà cậu thích uống nữa nè
Tôi bị hấp dẫn bởi mùi cháo thơm phức nãy giờ nhưng tôi cố gắng kìm chế lại, tôi khó khăn lắm mới ngồi lên được bởi vì cái đầu của tôi vẫn còn nặng lắm. Tôi ngồi dựa vào trong thành giường và cầm chén cháo lên, Trường gỡ từng miếng thịt ếch bỏ vào chén cho tôi, tôi ăn được hai muỗng rồi hỏi Trường:
- ở cạnh tớ nhiều khi cậu có cảm thấy mệt mỏi không?
- Có chứ, nhưng tớ biết cô gái mà tớ chọn là như vậy, riết rồi cũng quen thôi
- Vậy tại sao cậu lại thân mật với Mai?
Câu hỏi bất ngờ cảu tôi làm cho Trường giật mình thì phải, cậu ấy có vẻ bối rối vì câu hỏi của tôi:
- Tớ xin lỗi, đã có thời gian tớ rung động trước cô ấy, nhưng mà tớ chỉ yêu mình cậu thôi
- Tớ không hề biết chuyện đó luôn ấy – tôi cũng bất ngờ trước câu trả lời cảu Trường và tôi biết rằng những gì Trịnh nói với tôi là thật
- Tớ xin lỗi, tớ và cô ấy chẳng có gì với nhau cả
- Chỉ là đi ăn và thân mật với nhau một chút thôi đúng không?
- Tớ xin lỗi
- Cậu chẳng cần phải xin lỗi tớ làm gì đâu, tớ đã nghĩ cậu không phải như vậy đâu, nhưng mà tớ sai rồi
- Cậu đừng như vậy được không?
- Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu về đi
- Mọi chuyện đã qua rồi kia mà
- Qua? Vậy suốt thời gian qua cậu coi tớ như con rối để cậu dễ dàng điều khiển như vậy à?
Trường im lặng, tôi cũng im lặng, chẳng biết nói gì lúc này nữa, tôi lại rớt nước mắt. Tôi thương cho tình cảm của tôi suốt 4 năm qua nhưng chẳng làm gì được. Tôi thương chính bản thân mình đã yêu cậu ấy quá nhiều để rồi cậu ấy coi tôi chẳng ra gì. Trường im lặng được một lúc thì nói:
- Cậu muốn gì?
- Tớ muốn chia tay, kết thúc đi, tớ không muốn bản thân mình bị lừa dối thêm một lần nào nữa
- Cậu đừng như vậy có được không? Tớ xin cậu đấy – nói rồi Trường quỳ xuống và nắm chặt lấy tay của tôi
- Cậu làm cái gì vậy?
- Tớ đang giữ lại tình cảm của tớ, tớ xin cậu đấy
- Nhưng cậu nghĩ đi, tớ đã nói ra như vậy rồi, mặc dù đay là lần đầu tiên tớ nói ra câu này đối với cậu, nhưng mà cậu có nghĩ rằng là nếu như mình còn tiếp tục, liệu tớ có bỏ qua được chuyện này hay là không?
- Cậu không thể bỏ qua cho tớ được à, tớ và cô ấy chẳng có gì với nhau cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi mà. Cậu đừng có như vậy có được không?
- Cậu về đi, mang cả cháo và trà sữa của cậu về luôn đi, tớ không cần gì cả, cậu để cho tớ yên đi, tớ chẳng muốn giữ lại bên cạnh người đàn ông đã để ý tới cô gái khác
- Cậu …….
- Cậu đừng nói nữa, về đi – tôi nhắm mắt lại, nước mắt thi nhau rớt xuống không ngừng, tôi biết rằng đây là một quyết định khó khăn của tôi nhưng mà tôi đã không muốn tin rằng đó là sự thật