Chương 3

“Đại nhân! Ngài không thể xông vào a!”
“Tránh ra!”
Rất nhiều bộ khoái, mỗi người con ngựa cao to, xông thiền quyên lâu, Thường Đức Quang đem Phó Tư đẩy ra, lớn tiếng mệnh lệnh nói: ” Tổng đầu mục của chúng ta muốn gặp Quân Quân cô nương! Mau đi gọi nàng!
“Là ai ở đây lớn tiếng ồn ào?”


Một thiếu phụ ăn mặc hoa lệ, từ sau đám nữ nhân đi ra: nàng là Tôn đại nương, cũng là người phụ trách, phương hoa ba mươi, dáng vẻ diêm dúa, những nữ tử đi bên người nàng đều vô cùng diễm lệ.


Phó Tư bước lên phía trước, ở bên tai Tôn đại nương nói: “Bọn họ muốn tìm Quân Quân cô nương.”
“Ác?”
Tôn đại nương một đôi mị nhãn, hướng nhìn đám bộ khoái khôi ngô.


“Ai da, Thường đại nhân, không biết ngọn gió nào thổi ngài đến đây? A, ngay cả đại danh lừng lẫy thiết đầu mục Cảnh đại hiệp, cũng đại giá quang lâm tiểu kỹ viện của chúng ta, thật sự là rồng đến nhà tôm a.”
Cảnh Vân Thiên lạnh nhạt nói: “Thỉnh Quân Quân cô nương đi ra một chuyến.”


“Đại nhân, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Thiền Quyên Lâu chúng tôi cũng có chúng ta cũng có những quy tắc riêng, muốn gặp Quân Quân của chúng tôi, ngài nên ứng xếp hàng chọn ngày lành tháng tốt nha.”


Trong đó một gã bộ khoái bước đến: “Làm càn! Chúng ta là tới phá án, cũng không phải là đến đây ngâm thơ ca phú, liếc mắt đưa tình!


available on google playdownload on app store


“Ai nha, Quân Quân của chúng tôi vẫn là còn trong sạch, bán nghệ không bán thân, những kẻ thô tục sao có thể sánh bằng, đại nhân nói sao cũng phải có điểm tôn trọng nha.”


Tôn đại nương ở thanh lâu, có gì chuyện gì chưa từng thấy qua, sóng to gió lớn bà gặp đã nhiều, quan to quý nhân lại kết giao không ít, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị dọa như vậy.


Thường Đức Quang nói: “Tôn đại nương, chúng ta là tới phá án, có việc muốn hỏi Quân Quân cô nương, có thể mời nàng theo chúng ta về nha môn một chuyến hay không?
“Quân Quân không phạm pháp, vì sao phải đến nha môn?”


Cảnh Vân Thiên giận tái mặt.”Hừ! Nàng có phạm pháp hay không đến phủ đường sẽ rõ.” Không để ý tới đám người của Tôn đại nương, hắn mại khai đi nhanh, bay thẳng đến nội viện.
“Chậm đã, đại nhân, ngài không thể xông vào nha!”
“Tránh ra!”


“Chúng tôi không đồng ý, các ngài muốn như thế nào?”
Đám nữ nhân cũng rất ăn ý, chỉ một chữ mở, hai tay sáp thắt lưng, mỗi người ưỡn ngực, ngăn cản đường bọn họ đi, chỉ là bộ ngực xinh đẹp, đồ sộ, đã nhanh nhẹn đem nam nhân khí thế cấp áp trở về.


Trừng mắt kia một bộ ngực xinh đẹp vô song đẫy đà, bọn bộ khoái trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải, đành phải khó xử nhìn về phía tổng đầu mục.


Cảnh Vân Thiên vẫn như cũ mặt không đổi sắc, trực tiếp hạ lệnh: “Thường đầu mục bắt người, đám nữ nhân giao cho các ngươi đối phó.”
“A?” Thường Đức Quang nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há hốc, chỉ vào chính mình.
Hắn phải đối phó đám nữ nhân này sao?


Không đợi hắn trả lời, Cảnh Vân Thiên đã thi triển khinh công, khinh thân nhảy, bay qua nhóm nữ tử , lướt qua đám trúc bay vượt qua tường, từ sau viện bước nhanh chạy đi.
Gương mặt hắn xanh mét, mắt tràn đầy lửa giận.


Nắm chặt nắm tay kiên cường như thiết, mỗi một bước đi đều mang theo cơn tức giận, vô cùng nguy hiểm bước.


Hắn là người thiết diện vô tư Thiết đầu mục bắt người, ý nguyện cả đời diệt gian trừ ác, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cho dù lại gặp nguy hiểm cùng nhục nhã, có thể trả giả tính mạng hắn cũng không hề sợ hãi.
Nhưng, nữ nhân kia, nữ nhân to gan đáng ch.ết! Dám đùa giỡn hắn!


Thân là nam tử hán đại trượng phu, có thể ch.ết, có thể chịu tr.a tấn, cũng tuyệt đối không thể bị một nữ nhân đùa giỡn.


Đường đường là Thiết đầu mục bắt người, làm sao có thể cho tiểu nhân vui đùa? Hắn chưa bao giờ khi dễ nữ nhân, nhưng làm hắn chịu nhục lớn nhất cuộc đời này lại là nữ nhân, những cái khác không cần nói.


Nắm tay xiết chặt lại cứng như sắt, những đốt ngón tay. Nữ nhân ch.ết tiệt, to gan lừa hắn, làm hắn hôn mê, cởi sạch quang điếu ở cửa thành thượng, hắn phải nàng truy bắt quay về nha môn, hảo hảo khảo vấn.


Hắn xông thẳng đến nội viện, hướng đến phòng nàng mà bước đi, đến trước giơ chân lên cao một cước đá văng cửa xông thẳng vào phòng
“Nữ nhân lớn mật, còn không mau đưa tay chịu trói……”


Không có tiếng trả lời, cả ɖú lấp miệng em, những gì hắn nhìn thấy trước mắt làm hắn đứng như tượng người đơ ra như một đầu gỗ.


Trong phòng, một thân thể đang bán khỏa thân, một đầu tóc dài đen nhánh rối tung trên tấm lưng trần trắng như tuyết của nàng, mềm mại eo thon, mạn diệu lả lướt, tinh tế đẫy đà, cảnh xuân hình ảnh này làm cho huyết mạch sôi sục, tràn đầy vào đôi mắt đen đang mở to của hắn.


Đang hung hãn xông tới bừng bừng, hoàn toàn không dự đoán được chính mình tới không phải thời điểm.
“A!” Một tiếng duyên dáng gọi to, kiều thiên hạ hoa dung thất sắc đích nắm lên chăn che khuất chính mình.
Cảnh Vân Thiên cuối cùng lấy lại tinh thần, lập tức xoay người đưa lưng về nàng.”Thực xin lỗi!”


“Huynh muốn làm gì?”
“Tại hạ lỗ mãng, không biết cô nương thay quần áo, thất lễ .”
“Huynh xem hết rồi?”
“Không có.”
“Gạt người, huynh là cố ý!”
“Không phải, ta ——”
Phía sau truyền đến thanh âm khóc nức nở, đánh gảy lời giải thích của hắn.


“Huynh nhìn lén người ta thay quần áo!”
“Ta không có!”
“Không có thông báo, liền xông vào tiến vào, rõ ràng ý định bất lương.”
Nghe nàng nói như vậy, thân mình hắncàng cứng ngắc .”Nàng nghe ta giải thích ——”


“Muội tuy rằng ở thanh lâu, nhưng bán nghệ không bán thân, đại nhân xông vào khuê phòng của muội, nhìn thân thể muội, phá hư danh tiết của muội, muội, muội không muốn sống nữa ~~”


Kiếm hắn mang bên hông bị nàng bất ngờ không kịp phòng đích rút ra, cảnh Vân Thiên kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy nàng dùng mũi kiếm bén nhọn kia, nhắm vào cổ họng trắng noãn của nàng.


Mắt thấy nàng sẽ thương tổn chính mình, Cảnh Vân Thiên không chút nghĩ ngợi liền xông lên, bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, bắt lấy cổ tay đang cầm kiếm của nàng.
“Dừng tay!”
“A! Đừng ngăn cản muội ——”
“Nàng bình tỉnh một chút!”


Như vậy lôi kéo một hơi, hai người liền như vậy dây dưa ở cùng một chỗ, vô ý ngã ở trên giường.
Ở chỉ mành treo chuông hết sức, hắn đúng lúc đoạt lại thanh kiếm, cũng đem nàng hộ ở khuỷu tay lý, tránh cho đau thương vốn không có mắt làm tổn thương nàng một mảy may nào.


Hắn một lòng cướp kiếm cứu người, đến khi hai người cơ hồ mũi chạm mũi, mới đột nhiên kinh ngạc, cơ thể nàng mềm mại nhu nhược ngã lên người hắn, mái tóc đen dài rối tung nằm trên thân hắn.
Trong mũi hắn tràn ngập hương thơm của nàng.


Cảnh Vân Thiên vội vàng đứng dậy, nhưng thân thể yêu kiều ở trong ngực lại áp hắn quay về trên giường, làm hắn không khỏi kinh ngạc.


Một đôi mắt xinh đẹp mê người đang nhìn hắn mơ màng, hơi thở trêu chọc mũi hắn, hai người dán sát thân thể vào nhau, mà ánh mắt nàng quyến rũ mê ly, dường như ám chỉ cái gì, không ngừng khiêu khích dục vọng của nam nhân lên cao trào.


Cơ thể nàng đầy đặn mềm mại, đặt ở trên ngực hắn, mà ở góc độ này làm cho hắn thấy được hình ảnh khiến kẻ khác huyết mạch sôi sục, nửa cơ thể trắng hồng của nàng cơ hồ lộ ra bên ngoài, khiến cho kẻ khác nhìn cả người nóng bừng.


Hắn cảm thấy dưới thân nơi nào đó đang lặng lẽ sung huyết.
Thank văn văn nhiều nha!!!
Lại nhìn thấy nàng bên môi gợi ý cười giảo hoạt, đột nhiên tỉnh ngộ ——
Nàng là cố ý!
“Ngươi tự vận là giả.” Hắn sắc mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên lợi hại.


Nàng chẳng những không hoảng hốt, ngược lại cười càng thêm dụ dỗ.
“Đại nhân mới là cố ý ăn đậu hủ của muội.” Không thuận theo hắn, nàng liếc mắt một cái.
“Cút ngay!”


Nàng không cút ngay, cũng không sợ hắn, một đôi cánh tay ngẫu hứng càng tự động bò lên bờ ngực rộng lớn của hắn, đầu lắc lắc.”Muội không muốn buông ra đâu, đại nhân.”
Cảnh Vân Thiên cằm căng thẳng, mắt lộ ra hung quang.”Không buông ra, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!


“Ai nha, nguyên lai đại nhân thích thô lỗ, muội thực ngoài ý muốn a.”
Lời này chọc giận hắn, dùng sức ngồi dậy, đem nàng đẩy qua một bên.
“A, đau quá!” Nàng thống khổ ôm tay, đôi mi thanh tú nhíu lại, làm như hắn bóp nát cổ tay của nàng vậy, lập tức long lanh ánh lên hai giọt nước, treo ở trong hốc mắt.


Nhìn thấy gương mặt thống khổ u sầu kia, tâm hắn tự dưng lại dao động.
“Nàng!” Hắn đang muốn vươn tay, nhìn xem cổ tay nàng bị thương như thế nào? Ngay lúc này một đám người đi tới, thấy được những hình ảnh khiến kẻ khác hút không khí.


Nữ tử nhu nhược trần như nhộng, trên người quấn duy nhất một cái khăn tơ lụa, trốn ở mép giường, nước mắt đáng thương, mà hắn một tay đang khoát trên cánh tay nàng, tay kia còn lại cầm kiếm.
Nhìn như thế nào cũng là hắn đang khinh bạc người ta.
Một đám bộ khoái cứng họng, mắt choáng váng.


Thường Đức Quang chỉ vào tổng đầu mục bắt người, miệng run rẩy.”Cảnh đầu mục! Huynh huynh huynh!”
Cảnh Vân Thiên cũng sửng sốt, nhìn biểu tình ngây người đến kinh ngạc của bọn họ, lại nhìn đến dáng điệu của mình, trong phút chốc tỉnh ngộ, không khỏi cảm thấy giật mình.
Nguy rồi!


“Ai nha! Này này này —— làm cái gì vậy?” Theo sau là Tôn đại nương, giống như bị bệnh tâm thần thét chói tai. Xông lên đẩy Cảnh Vân Thiên ra.
“Đại nương ~~” Phó Quân Tú lập tức hướng đến Tôn đại nương ôm ấp, nước mắt rơi như mưa chôn ở trong lòng nàng, ủy khuất khóc


Một nhóm tỷ muội vừa mới tới thấy thế, ánh mắt đầy phẫn hận trừng tên đầu sỏ gây nên chuyện Cảnh Vân Thiên.
“Tốt, ta nói đại nhân, nguyên lai là mượn cớ cường bạo Quân Quân cô nương của chúng ta.”
Cảnh Vân Thiên giận tái mặt. “Ngươi nói cái gì!”


“Quân Quân tiểu thư của chúng ta dù sao cũng là khuê nữ nha, dù cho đại nhân muốn nàng, cũng phải chiếu đến quy củ, như thế nào có thể cường bạo?”
“Nói bậy! Cảnh mỗ ta sao lại là người như vậy!”
“Mọi người đều nhìn thấy , đại nhân muốn bá vương ngạnh thượng cung không phải sao?”


“Ta không có!”
“Còn dám nói xạo, không chỉ chúng ta nhìn thấy, Thường đầu mục bắt người, các ngươi cũng không nhìn rành mạch?”
“Này. . . . . .” Thường Đức mềm nhũn như mì ngâm nước, không biết nên tiếp lời như thế nào.


“Hoang đường! Ta Cảnh Vân Thiên đỉnh thiên lập địa, sao lại làm loại chuyện này!
Tôn đại nương trấn an người trong lòng đang khóc sướt mướt.”Cô nương ngoan của ta, có chuyện gì?”


Ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt vùi trong lòng Tôn đại nương lên, khóc thút thít nói: “Ta đang thay quần áo, hắn. . . . . . Hắn đột nhiên xông tới. . . . . . Sau đó đè ta xuống. . . . . .” Lời còn chưa dứt, nước mắt ủy khuất lại rơi, lời nói không rõ, thật khiến người ta ngờ vực.


Cảnh Vân Thiên giờ phút này sắc mặt xanh mét, thập phần dọa người.
“Ngươi dám vu tội ta!” Lời này vừa nói ra, nàng sợ tới mức lại trốn vào trong lòng Tôn đại nương, đẩu đắc như gió thu trung đích lá rụng.
“Đại nương ~~”


“Đừng sợ đừng sợ! Có ta ở đây, ai dám khi dễ ngươi!”
Những cô nương khác cũng đều chỉ trích.
“Làm không dám thừa nhận, còn uy hϊế͙p͙ sao.”
“Còn có thiên lý không?”
“Chính là a, hơi quá đáng!”
“Rõ ràng xem chúng ta là gái thanh lâu dễ ức hϊế͙p͙!”


Cô nương thất chủy bát thiệt* Chỉ trích, làm cho Cảnh Vân Thiên thập phần chật vật, gương mặt vốn đã ngăm đen của hắn, đã đen càng thêm càng thêm đen. ( * cái này gần giống như mồm năm miệng mười của VN)


” Điêu phụ lớn mật, ý định vu oan! Đem ta hôn mê treo ở cửa thành thượng, tất nhiên là ngươi!”
“Ngài có chứng cớ chứng minh là nàng làm?”Đúng rồi! Có chứng cớ gì!”


Thường Đức Quang đứng ra, quát: “Tổng đầu mục bắt người ở chổ của các ngươi bất tỉnh nhân sự, thanh lâu các người nhất định có vấn đề.


Tiểu Chiêu thở phì phì tiến lên, trừng mắt nhìn hắn.”Cười ch.ết người, nơi này của chúng ta là thanh lâu, ngươi cho là khách điếm a? Ở trong này nam nhân uống rượu uống đến bất tỉnh nhân đâu chỉ một mình Cảnh đầu mục.”


“Đúng rồi đúng rồi ~~ con mắt nào của ngài thấy Quân Quân cô nương của chúng ta đem Cảnh đầu mục treo ở cửa thành?”


“Đừng nói đến người nhu nhược tay trói gà không chặt như Quân Quân cô nương, cho dù tìm một nam nhân mạnh mẽ nhất nơi này cũng chưa chắc nâng nổi người to lớn như một con ngựa của Tổng đầu mục, huống chi còn đem treo ở cửa thành, cũng không phải ăn no không có chuyện gì!” ( QH thề là câu so sánh này của tác giả >”


“Theo ta thấy, đây là lấy cớ, ngài ấy là muốn thừa cơ ăn đậu hủ của tiểu thư chúng ta!”


Buổi nói chuyện nói làm cho các nam nhân chống đỡ chật vật, không biết như thế nào cho phải, hai bên dáng vẻ cách nhau rất xa. Một bên là bộ khoái mặc hắc y buộc khố, phe bên kia là nữ tử thanh lâu diễm lệ vô cùng trong khoảng thời gian ngắn giằng co mãi chưa ngã ngũ.


“Các ngươi đừng ồn .” Phó Quân Tú kéo tay áo lau lệ, nhẹ giọng nhu ngữ ngăn cản hai phương nhân mã.”Cảnh đại nhân luôn luôn là người chính trực, ta nghĩ trong chuyện này chắc có gì đó hiểu lầm.”


“Nhừng mà Quân Quân tỷ, hắn xông vào khuê phòng lại vu khống ngươi, rõ ràng là không có ý tốt.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ như vậy liền bỏ qua cho hắn?”


Phó Quân Tú nhẹ xoa trán.”Đừng nói như vậy.” Nhẹ giọng ngăn lại bọn nha hoàn, nhìn Cảnh Vân Thiên áy náy nói: “Bọn nha hoàn nói chuyện không biết nặng nhẹ, thỉnh Cảnh đại nhân thông cảm.”


Nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hướng Cảnh Vân Thiên bồi tội, bộ dáng kinh sợ, giống như là căn cứ vào sợ hãi ɖâʍ uy của hắn mà không thể không thỏa hiệp.


Dáng vẻ nghiêng người thi lễ của nàng, tuy rằng chỉ dùng chăn bao trùm lấy thân mình nhưng không, mảy may giảm nửa điểm phong tình, ngược lại càng tăng thêm quyến rũ, đằng sau tấm chăn là đường cong lả lướt, càng làm cho người nhịn không được sinh ra kiều diễm mơ màng, ngay cả bộ khoái, đều nhìn nàng chằm chằm đến mất hồn .


Làm cho người ta cảm thấy nữ nhân như vậy rất khó khiến cho nam nhân không khởi sắc tâm, nói không chừng Cảnh đầu mục bắt người cũng là do nguyên nhân này.


Thấy tư cách khiêm nhường nhã nhặn mà nàng cố ý bày ra, Cảnh Vân Thiên cắn chặt răng: nữ nhân này thái độ trước sau không đồng nhất, rõ ràng là cố ý vu oan cho hắn!


Như thế rất tốt, hắn cho dù nhảy sông Hoàng Hà cũng khó rửa sạch tội, nếu hiện tại bắt nàng về nha môn, chỉ sợ không thể làm phục lòng người
Cảnh Vân Thiên nắm tay nắm chặt, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng ra lệnh.”Chúng ta đi!”
“A?” Thường Đức Quang nhìn hắn.”Chính là ——”


Cảnh Vân Thiên dẫn đầu xoay người, nhanh chân bước ra ngoài, bọn bộ khoái cũng chỉ có thể vội vàng thu binh, rời khỏi mai viện.
Nàng là ai? Vì sao phải hướng về phía hắn đến? Mục đích là gì?


Cảnh Vân Thiên nội tâm đo , hôm nay đã rơi vào bẫy của nàng có miệng mà không nói nên lời, không sao, hắn sẽ bình tĩnh nhẫn nại, cũng âm thầm thề, sớm hay muộn điều tr.a rõ đối phương từng chi tiết.
Đến lúc đó, hắn có thể biết được, nàng rốt cuộc là do kẻ nào phái tới!
************


Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dậm.
Cảnh Vân Thiên cả đời này diệt gian trừ ác vô số, ở Hàng Châu, không người không biết đến danh hắn thiết đầu mục bắt người của hắn, mà hắn từ trước đến nay cũng lấy tiêu diệt kẻ ác phù trợ kẻ yếu làm chính.


Nhưng mà, hiện tại chuyện mọi người say sưa bàn tán nhất không phải là việc hắn phá án nhanh, hay mới bắt được người xấu.


Phố lớn ngõ nhỏ, tửu quán phòng sách, trà dư tửu hậu chuyện mọi người say sưa nói là thiết bộ đại hiệp chung quy cũng là nam nhân, không tránh khỏi sức quyến rũ của hoa khôi Thiền Quyên Lâu cuối cùng mất đi lý trí, xông vào khuê phòng của người ta, ý đồ khinh bạc thiếu nữ.


Chuyện hắn bị trắng trợn treo ở cửa thành thượng này, sớm đã làm chấn động toàn thành, láng giềng dân chúng đều đang đoán, hắn là đã làm chuyện gì có lỗi với ai rồi?


Thậm chí có người bắt đầu tin tưởng, hắn khẳng định là đã bỏ bê con gái nhà người ta, đối người ta bội tình bạc nghĩa, mới có thể bị cởi sạch quần áo, còn dán lên ba chữ Kẻ phụ tình làm như trả thù.


Đồn đãi huyên áo ồn ào đã làm cho Cảnh Vân Hiên uất ức, hắn hiện tại mặc kệ đi đến đâu cũng không khó nhận được ánh mắt khác thường của mọi người.


Có người cười trộm, có người khe khẽ nói nhỏ, thậm chí còn có lão thái bà trừng hắn, ánh mắt giống như chỉ trích hắn, đến thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt đã là không nên lại còn hoành hành ngang ngược khi dễ người ta.


Chuyện này, không chỉ trở thành chủ đề bàn tán trong thành cũng lọt vào tai của Phủ đài đại nhân.
“Thuộc hạ là bị hãm hại.”


Trong phòng, Cảnh Vân Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh, đứng thẳng người; sống phải đỉnh thiên lập địa, ch.ết cũng không thẹn lương tâm, thẳng thắng trả lời câu hỏi của phủ đài đại nhân.
“Như vậy ngươi chạy đến phòng làm cái gì?”
“Bắt người.”


“Ngươi đi bắt người, tại sao lại biến thành khinh bạc cô nương người ta?”
“Vì ngăn cản nàng tự vận!
“Như vậy, nàng vì sao phải tự vận?
“Bởi vì thuộc hạ gặp được nàng đang thay quần áo.
Phủ đài đại nhân sửng sốt.”Ngươi nhìn thân thể cô nương nhà người ta?”


“Đúng, nhưng đây là bẫy rập mà đối phương cố tình dựng lên.” Hắn trả lời từng từ từng chữ nghiêm túc, không hề chột dạ.
Phủ đài đại nhân lắc đầu.”Nói như vậy, là chúng ta đuối lý trước a.”
“Thuộc hạ phải đi bắt người!”


“Nhưng không có bằng chứng, đem người bắt lại, chỉ sợ không thể phục người, còn có lại mang thêm tiếng xấu, hiện tại đã bị đối phương nắm cán, người ta còn định cáo trạng ngược lại ngươi a.”
Cảnh Vân Thiên ngậm chặt môi, không nói một từ.


Một bên sư gia củng bắt tay vào làm.”Đại nhân, Cảnh đầu mục bắt người luôn là người chính trực, tuyệt đối sẽ không đi khi dễ người ta.”


“Bản quan đương nhiên hiểu được thái độ làm người của Cảnh đầu mục, nhưng miệng người đáng sợ nha, chuyện này đã muốn truyền khắp toàn thành, không có chứng cớ chứng minh chúng ta chẳng những không thể đem người ta bắt lại, còn không thể quấy rầy người ta, bởi vì vị Quân Quân cô nương này được người người ái mộ, không hề ít quan to quý nhân nha! Ban sáng bản quan còn nhận được thư của Thượng Thư đại nhân đưa tới, có thể hiểu được ngài không muốn làm cho người ta khó xử, chỉ sợ chúng ta không thể động đến nàng được.”


Cảnh Vân Thiên sắc mặt âm trầm, tựa như bao phủ một tầng sương băng giá, lạnh đến dọa người.
“Không phải bản quan không giúp ngươi, mà là mệnh lệnh của cấp trên, không có chứng cớ, bản quan cũng đành bất lực nha.”
Cảnh Vân Thiên trầm mặc không nói, nắm chặt hai nắm đấm, lộ ra cả gân xanh.


Phủ đài đại nhân lắc đầu, trầm ngâm một lát, nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.”Ngươi thật sự nhớ không nổi có từng đụng chạm đến cô nương nào?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Này. . . . . . Có hay không có thể, ngươi phụ ai, lại nghĩ không ra. . . . . .”


Con ngươi đen bắn ra tia nguy hiểm cùng lửa giận.”Đại nhân!”
Phủ đài đại nhân vội pha trò xua tay.”Bản quan chính là tùy tiện nói, không có việc gì không có việc gì.” Cảnh đầu mục bắt tính tình cứng rắn nóng nảy, ngay cả phủ đài đại nhân cũng phải nhường ba phần.


“Khụ. . . . . . Tóm lại, ngươi ngàn vạn lần đừng đi chọc người ta nữa, đây là mệnh lệnh, cũng là vì tốt cho ngươi, biết không?”
Cảnh Vân Thiên trên người âm trầm tản ra sát khí, làm cho phủ đài đại nhân cùng sư gia đều toát mồ hôi lạnh.


May mắn, Cảnh đầu mục bắt người tuy rằng tính tình ương ngạnh nhưng lại là người trung thành và tận tâm.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”


Hướng đại nhân chắp tay vái chào, Cảnh Vân Thiên rời khỏi phòng. Đối với chuyện này hắn tức giận mà không dám nói gì cũng không được lên tiếng đã sinh ra một bụng lửa giận trong hắn, giận ứ hơi nhưng không phát ra được.


Tất cả những chuyện này đều do nữ nhân kia làm hại, cấp trên lại bắt hắn không được động đến nàng?! Hắn là người dễ dàng bỏ qua như vậy hay sao?


Thiết đầu mục bắt người danh chấn vang dội cũng không phải là hư danh, hắn Cảnh Vân Thiên, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai hoặc quyền thế nào.






Truyện liên quan