Chương 74
Lúc Ân Á Minh đến, Cao Tĩnh còn đang nằm phơi nắng, nhắm mắt thư giãn, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh. Sau đó, đột nhiên cô ta cảm thấy dường như có người đứng canh trước mặt mình.
Hiện tại là ba bốn giờ chiều, mặt trời đã bắt đầu lặn, Ân Á Minh để mấy người vệ sĩ đứng cách xa bọn họ một chút, anh muốn nói chuyện riêng với Cao Tĩnh.
Cao Tĩnh tháo kính râm: “Á Minh.”
Cô ta không ngồi dậy mà chỉ cười cười, ý muốn Ân Á Minh ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh. Cô ta biết tại sao Ân Á Minh đến đây, thậm chí cô ta còn đang chờ Ân Á Minh “vấn tội” cô ta nữa kìa!
Mặt Ân Á Minh không chút thay đổi ngồi xuống, anh không ngờ được rằng Cao Tĩnh lại còn có thể tự nhiên như thế, vừa mới cãi nhau một trận cùng với vợ anh, thế mà hiện tại cô ta lại có thể bình thản nói chuyện phiếm cùng anh, cô ta không sợ anh trở mặt sao?
“Không nằm xuống sao?” Cao Tĩnh mỉm cười: “Phơi nắng vào lúc này là tốt nhất, ánh mặt trời không quá chói, sẽ không làm đen da đâu.”
“Học tỷ, chị nên biết tại sao tôi lại tới đây.” Ân Á Minh nheo mắt lại, anh phát hiện ra chính mình thật sự không biết gì về vị học tỷ này, tựa như, vị học tỷ này và học tỷ ngày xưa là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Cậu tới đây là vì muốn trách cứ tôi sao?” Cao Tĩnh nhướn mày: “Cậu cãi nhau với cô ấy?”
Ân Á Minh trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng sự trầm mặc của anh lại bị Cao Tĩnh cho là cam chịu, cô cảm thấy nhất định là Ân Á Minh đã cãi nhau với Vu Kiều, cũng đúng, dưới tình huống kia mà hai người còn không gây gổ thì mới gọi là không bình thường.
“Xem ra quả thật là đã cãi nhau.” Cao Tĩnh làm ra vẻ mặt thấu hiểu: “Tôi không thể nói mình không hề có chút trách nhiệm nào trong chuyện này, tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, nhưng mà tôi không sai.”
“Cậu biết không.” Cao Tĩnh dùng một loại vẻ mặt giống như hết sức tiếc hận nhìn Ân Á Minh: “Tình cảm mà cô ấy dành cho cậu cùng lắm chỉ được coi là có chút hứng thú và yêu thích mà thôi, chuyện gì cũng không biết không hiểu, tôi không biết cô ấy đã nói gì với cậu, nhưng nếu như tôi có thể ghi âm, tôi thật sự muốn cho cậu nghe lại một lần nữa.”
“Điều này rất quan trọng sao? Tôi kết hôn với cô ấy chưa được bao lâu, có một số chuyện cô ấy không biết là chuyện rất bình thường mà? Cô hơi quá đáng rồi đấy học tỷ.”Ân Á Minh nhìn đám người đang vui đùa ầm ĩ ngoài biển, anh vốn cho rằng được gặp lại bạn cũ sẽ là chuyện rất vui vẻ, nhưng ai có thể nghĩ rằng mọi chuyện không những không vui vẻ mà thậm chí còn khiến người ta phải bực mình như thế này.
“Tôi quá đáng?” Cao Tĩnh cười giễu cợt: “Có phải cậu bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc rồi hay không? Cô ta không yêu cậu, thậm chí còn không hiểu về cậu, không hề nghĩ đến việc sẽ thay đổi vì cậu, vậy cậu nói cho tôi biết, cô ta gả cho cậu là vì lý do gì? Chỉ cần cậu suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ phát hiện ra chính mình đã sai rồi! Cô ta không phải là một người phụ nữ đơn giản, hai người sẽ còn phải sống với nhau suốt mấy chục năm, cậu thực sự vui vẻ sao? Cậu là Ân Á Minh, cậu có cần tôi nhắc lại cho cậu biết cậu là người xuất sắc như thế nào không? Cậu không phải là người thất bại yếu đuối, cũng không phải là loại đàn ông đê tiện không tìm được người yêu, cậu có rất nhiều lựa chọn, không cần phải lãng phí bản thân mình như thế chứ? Cậu - - “
“Ngừng.” Ân Á Minh cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của Cao Tĩnh, anh thật sự đã không còn kiên nhẫn để nghe tiếp.
“Như thế nào, tôi nói không đúng sao?” Bị cắt đứt, Cao Tĩnh có chút lúng túng.
“Tôi không muốn nghe chị nhắc lại những chuyện cũ, những lời này lúc sáng cô đã từng nói với tôi rồi.” Ân Á Minh dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn Cao Tĩnh: “Chị nói cả buổi, chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy Vu Kiều không xứng với tôi đúng không? Vậy chị nói xem, ai mới là người xứng với tôi đây? Chị sao?”
“...” Cao Tĩnh nghẹn họng, vốn là cô ta đang muốn chủ động tỏ tình, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng cô ta lại không nghĩ tới Ân Á Minh sẽ hỏi như vậy, khiến cho cô không biết nên trả lời thế nào mới được?
“Cậu biết?” Rốt cuộc Cao Tĩnh cũng ngồi dậy, trước đó cô ta còn có thể bình tĩnh là bởi vì bàn luận về vấn đề của người khác, nay đến chuyện của mình, đương nhiên cô ta không thể tiếp tục lạnh nhạt được nữa.
“Tôi không phải người ngu, chuyện đã đến nước này, đương nhiên tôi có thể nhìn ra được.” Ân Á Minh cảm giác ánh mắt nhìn người của mình rất có vấn đề, nhiều năm qua, thật sự anh chưa từng nghĩ tới điều này, vậy mà không ngờ rằng bây giờ lại có thể hiểu rõ mọi chuyện dưới tình huống như thế này.
Cao Tĩnh nhìn phản ứng của Ân Á Minh như vậy liền biết, anh chưa từng quan tâm tình cảm của cô, chỉ coi cô như bạn bè bình thường, nhưng không sao cả, từ hôm nay, cô vẫn còn có thể nói Ân Á Minh biết, mọi chuyện vẫn còn chưa muộn, nếu anh và Vu Kiều thật sự yêu nhau, tất nhiên cô sẽ không thể chen chân vào, nhưng nếu không phải, cô ta sẽ có cơ hội.
“Tôi quen biết cậu trước cô ấy, hiểu cậu nhiều hơn cô ấy, yêu cậu nhiều hơn cô ấy, vì cậu mà trả giá nhiều hơn cô ấy, nhưng chỉ là vận may không tốt, lại không có dũng khí tỏ tình nên mới bỏ lỡ cậu nhiều năm, nhưng bây giờ, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội thêm một lần nào nữa.” Cao Tĩnh chăm chú nhìn Ân Á Minh.
“Tôi thích cậu, Ân Á Minh.” Ánh mắt cô ta vừa nghiêm túc lại tràn ngập mong đợi, Cao Tĩnh hy vọng có thể được Ân Á Minh đáp lại, hoặc không thì ít nhất là Ân Á Minh có thể sẽ vì cô ta mà cảm động.
Nữ theo đuổi nam, cách một tầng vải! Có lẽ trước đây Ân Á Minh không thích cô ta, nhưng có quan hệ gì, một chút cảm động nho nhỏ cũng có thể biến thành cơ hội cho cô ta, cô ta cũng không phải là một người phụ nữ xa lạ nào đó, cô ta và Ân Á Minh đã là bạn bè nhiều năm như vậy, muốn xuyên qua tầng vải kia nhất định là sẽ hết sức dễ dàng. Chẳng qua là trước đây cô ta thiếu dũng khí, hiện tại cô ta đã có thể suy nghĩ rõ ràng.
“Chị muốn nghe lời nói thật sao?” Hiện tại Ân Á Minh có chút muốn cười, anh không hiểu tại sao Cao Tĩnh lại có thể tự tin đến thế.
Trong mắt anh, Cao Tĩnh vẫn luôn là một người cơ trí thành thục, tại sao đột nhiên lại biến thành một người như vậy?
“Đương nhiên.” Cao Tĩnh đáp lại.
“Thành thật mà nói, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, thậm chí sau này còn có thể sẽ hợp tác, tôi thật sự không muốn nói những lời khó nghe.” Ân Á Minh tìm từ mà nói.
“Giống như chị nói, tôi cũng biết điều kiện của tôi không tệ, tôi có nhiều lựa chọn, nhưng nếu muốn tìm đúng đối tượng phù hợp với điều kiện của tôi thì phạm vi chọn lựa lại khá chật hẹp, ít nhất là chị không hề được nằm trong phạm vi đó. Trên thế giới này những người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi không thiếu, chị chỉ là một trong số đó, nhưng chị không có gia thế hiển hách hay tài sản giàu có, nếu như tôi cưới một tiểu thư ngu ngốc môn đăng hộ đối thì tuyệt đối có lợi ích nhiều hơn so với việc kết hôn với chị, không phải chị cố gắng, chị tài giỏi thì chuyện gì cũng có thể giúp đỡ tôi, chị cần hiểu cái này.”
Cao Tĩnh: “...”
“Bởi vậy nên tôi vô cùng không hiểu, tại sao chị lại cảm thấy chị tài giỏi hơn vợ tôi, biết tôi sớm hơn cô ấy, là có thể hiểu tôi nhiều hơn cô ấy, là chắc canh tôi sẽ chọn chị, vậy thì tôi có quá nhiều lựa chọn khác chứ không phải chị! Đúng, chúng ta quen biết đã lâu, nhưng tôi cũng quen biết nhiều người khác, ví dụ như thư ký lâu năm của tôi, cô ấy xinh đẹp, thành công lại dịu dàng, cô ấy làm việc chung với tôi mỗi ngày, tất nhiên cô ấy sẽ càng hiểu rõ tôi hơn so với chị, chẳng lẽ tôi cũng phải cưới cô ấy? Thật buồn cười.”
“Nếu như là suy xét về tình cảm, thì tôi chắc canh sẽ chọn Vu Kiều, còn nếu tôi bỏ qua sự lựa chọn được mất về tình cảm, thì lựa chọn một nửa kia của tôi cũng sẽ phải là một danh môn quý nữ, bất kể là loại nào, cũng không phải chị.”
Cao Tĩnh: “...”
Cao Tĩnh có thể chấp nhận Ân Á Minh nói không yêu cô ta, chỉ yêu một mình Vu Kiều, vì cô ta có thể tự lừa dối mình rằng, đó chỉ là do Ân Á Minh tạm thời bị mụ mị đầu óc mà thôi, nhưng khi Ân Á Minh nói ra những lời này đã có thể xem như hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của cô ta.
Người đàn ông này thật là đáng sợ, anh ta có thể dễ dàng chặn lại tất cả những lời nói của cô ta.
Nước mắt Cao Tĩnh chảy xuống, cô ta quay đầu nhìn về phía xa xa: “Cậu thật sự muốn đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy sao? Tôi chỉ là thích cậu mà thôi, tôi biết rằng tôi đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hiện tại mọi thứ đều đã muộn rồi, nhưng chẳng lẽ chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy cũng không thể khiến cậu đối xử nhẹ nhàng với tôi một chút hay sao? Cậu cần gì phải dùng những lời nói tàn nhẫn như vậy để nói chuyện với tôi?”
Ân Á Minh thở dài một tiếng: “Nếu như chúng ta vẫn còn chỉ là bạn bè thông thường, đương nhiên tôi sẽ không nói những lời như vậy, giữa bạn bè với nhau không nên có tính toán.”
“Nhưng đã là người thì ai cũng sẽ có một giới hạn riêng. Người nhà và người yêu chính là giới hạn của tôi, Vu Kiều cô ấy không làm gì sai, tại sao chị lại tổn thương cô ấy chứ? Là bởi vì chị là bạn của tôi, chị hiểu rõ tôi hơn cô ấy nên muốn làm gì thì làm? Thậm chí tôi còn chưa cho phép cô ấy được làm như vậy đâu, huống chi là chị?”
Ân Á Minh đứng lên: “Tôi nghĩ về sau chúng ta nên ít liên lạc thì tốt hơn, nhưng chị cứ yên tâm, công tác là công tác, tôi sẽ không lấy việc công trả thù riêng, về điểm này chắc chị cũng đã rõ.”
Cao Tĩnh vẫn nghiêng đầu như cũ, cô ta không muốn để cho Ân Á Minh nhìn thấy bộ dáng của cô ta hiện giờ. Cô ta biết, nhất định dáng vẻ hiện tại của cô ta trông rất xấu xí, mặc kệ là lúc nào đi nữa, cô ta cũng không muốn để cho Ân Á Minh thấy được một mặt không hoàn mỹ của cô ta.
“Đúng rồi.” Ân Á Minh đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại: “Tôi suy nghĩ lại vẫn cảm thấy mình cần phải cho chị một lời khuyên.”
“Hy vọng sau này chị sẽ không tiếp tục làm người thứ ba nữa, đừng để cho tôi phải xem thường chị, đây là hành vi đáng xấu hổ nhất, chị không cần phải chà đạp bản thân.”
Lời này cũng chính là lời mà Cao Tĩnh vừa nói với anh, bây giờ anh trả lại cho cô ta. Anh ở cùng một chỗ với Vu Kiều thì gọi là chà đạp bản thân? Bọn anh chính là vợ chồng hợp pháp đấy có được không? Liên quan gì đến người khác? Làm người thứ ba mới thật sự là chà đạp chính mình có được hay không? Tùy tiện dẫm nát nhân cách của mình dưới lòng bàn chân, ai cao ai thấp còn cần phải nghĩ?
Muốn dạy dỗ người khác thì trước hết cứ phải xem xét lại chính bản thân mình đã.
Cao Tĩnh khiếp sợ nhìn về phía Ân Á Minh, nhưng Ân Á Minh đã quay đầu đi, cô ta nhìn bóng lưng Ân Á Minh rời đi, nước mắt ngăn không được cứ thi nhau chảy xuống.
Cô ta vạn lần cũng không nghĩ tới, cô ra thổ lộ tình cảm lại không nhận được sự thương tiếc, cảm động của đối phương.
Ngược lại cô ta còn nhận được sự cười nhạo và mỉa mai, thậm chí là miệt thị.
Ở trước mặt Ân Á Minh, cô ta đã không còn một chút tôn nghiêm nào cả.
Quả nhiên, tất cả đều đã quá trễ…
...
Khi Vu Kiều tỉnh lại thì đã thấy Ân Á Minh đang nằm xem tạp chí ở bên cạnh mình, cô dụi dụi mắt hỏi: “Thế nào, anh đã nói chuyện xong với cô ấy?”
“Em tỉnh rồi sao, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Ân Á Minh sờ sờ trán Vu Kiều.
“Đã khá hơn nhiều rồi, này, em đang hỏi anh đấy.” Vu Kiều vỗ vỗ mu bàn tay của Ân Á Minh.
“Nói xong rồi, sau này chị ta sẽ không đến để quấy rầy em nữa đâu.” Ân Á Minh cười khẽ: “Tại sao em lại khẩn trương như vậy? Sợ anh và chị ta có cái gì sao?”
“Mới, mới không có!” Vu Kiều bĩu môi, “Nếu như anh dám vượt quá giới hạn, chắc chắn em sẽ không thèm giữ anh lại, không cần nói nhiều liền ly hôn với anh!”
“Tốt xấu gì thì em cũng nên nói chuyện dễ nghe một chút để dỗ dành anh chứ.” Ân Á Minh giả ủy khuất: “Chuyện này anh cũng vậy hết sức oan uổng mà.”
Vu Kiều bị bộ dáng Ân Á Minh chọc cười: “Được rồi, được rồi, em biết không phải là lỗi của anh mà.”
Tâm tình của Ân Á Minh rất tốt, anh nhìn về phía bụng của Vu Kiều: “Đứng lên đi, chúng ta đi làm kiểm tra, trở về rồi ăn cơm.”
“Được.” Vu Kiều duỗi người một cái, ngủ đủ rồi cũng nên hoạt động.
Thực ra cô không hề cảm thấy mình đang mang thai, sao lại nhanh như thế được chứ? Mà cứ cho là nhanh như vậy, nhưng phản ứng sinh lý của cô xảy ra cũng quá sớm rồi, lúc mẹ cô mang thai em trai em gái cô cũng thấy, phải hai tháng mới có hiện tượng.
***
Hai người thay xong quần áo liền đến bệnh viện trên đảo, quá tình kiểm tr.a xem có mang thai hay không rất đơn giản, rất nhanh chóng.
Phục vụ trên đảo rất tốt, bệnh viện cũng như vậy, tốc độ kiểm tr.a cũng khá nhanh, Vu Kiều ngồi xem tạp chí ở phòng nghỉ, không bao lâu sau liền thấy Ân Á Minh cầm tờ giấy báo cáo kiểm tr.a đi ra.
“Như thế nào?” Vu Kiều gấp quyển tạp chí lại.