Chương 63: Hoá ra anh chính là một bình dấm
Editor: Charlotte
"Đây là lựa chọn của anh."
Trữ Huyễn nhìn thẳng vào mắt Tô Tiểu Mạt kiên định mà trả lời.
"Mặc kệ về sau sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì, em chỉ cần nhớ rằng anh sẽ luôn luôn là người ở cạnh bên, cùng chia sẻ khó khăn với em."
"Trữ Huyễn, nếu có một ngày anh phát hiện tôi không phải người như anh tưởng tượng. Tôi không hề tốt đẹp, hẹp hòi luôn toan tính thiệt hơn... Khi ấy anh phải quyết đoán mà buông tay tôi ra, đi tìm hạnh phúc thật sự của mình. Có được không?"
Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn, cô biết sẽ có kết cục này. Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự si tình, cố chấp của người đàn ông trước mặt, cảm nhận được lòng tin mà hắn dành cho cô, nó khiến Tô Tiểu Mạt cảm thấy vô cùng áy náy.
"Ở trong mắt anh và cả trong trái tim này, hình ảnh của em không bao giờ có thể thay đổi." Trữ Huyễn nắm chặt Tô Tiểu Mạt tay, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, dịu dàng nói.
"Trữ Huyễn, anh là cái đồ đại ngốc." Tô Tiểu Mạt duỗi tay ôm quanh eo, cánh mũi nhỏ xinh khẽ chun chun lên, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt trên người Trữ Huyễn, nói.
"Anh quả nhiên là một tên yêu nghiệt."
"Nhưng lại có người không thích anh yêu nghiệt." Trữ Huyễn sâu kín mà thở dài nói.
"Ai nói?"
Tô Tiểu Mạt nhướng mày, nhìn Trữ Huyễn, trong lòng có cảm giác rối rắm không nói nên lời. Con người ta đôi khi cũnh thật mâu thuẫn, biết rõ bản thân không thể tiếp tục, nhưng lại vẫn theo đuổi đến cùng. Thậm chí cũng chả quan tâm tương lai rồi sẽ ra sao vẫn kiên trì như vậy. Con người này chính là Trữ Huyễn, nhưng hắn quyết tâm kiên trì đến như vậy chỉ vì một người con gái bình thường hay sao? Hay bên trong còn có ẩn tình gì?
Chử Huyễn điểm tay nhẹ vào mũi Tô Tiểu Mạt.
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
"Tôi là không thích những tên yêu nghiệt kia, nhưng ngoại trừ anh."
Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn, trong lòng khẳng định duyên phận thật là một điều kỳ diệu. Rõ ràng cô ta chỉ muốn lợi dụng danh tính này để lấy được mọi bí mật về lâu đài cũng như từng người ở đây. Nhưng vì cái gì cô lại luôn bị cuốn vào những chuyện phức tạp, những chuyện tình cảm ngoài lề như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Mạt nổi lên từng hồi thổn thức. Có lẽ vận mệnh đã an bài, nó đã giúp cô có thân phận đặc biệt giúp cô tiếng vào lâu đài cổ. Nó giúp cô gặp được năm vị gia hoả với những tính cách khác biệt hoàn toàn. Tương lai sau này rồi sẽ đi đâu về đâu, chính cô cũng không thể nắm rõ. Nhưng cô biết rằng, một khi thân phận của cô bị bại lộ, mối quan hệ của họ sẽ tan vỡ hoàn toàn.
Trữ Huyễn nghe Tô Tiểu Mạt nói vậy, khóe miệng không nhịn được mà xuất hiện một nụ cười sung sướng. Cả người hắn như được tẩm đường mật, manh theo ý cười tà mị xuân phong đem đôi tay ôm chặt lấy Tiểu Mạt.
"Nghe được em nói những lời này, thật sự tốt."
Hiện tại ở sâu trong nội tâm kể từ lúc Tiểu Mạt xuất hiện đã chậm rãi gieo một mầm nhỏ hạt giống mang tên là hạnh phúc. Và dần dần nó cành phát triển, sau lời nói này thôi đã khiến mần nhỏ ấy nảy mầm mọc rễ nẩy mầm, khiến nó khỏe mạnh phát triển.
Tô Tiểu Mạt chưa từng nghĩ chỉ với một câu nói của bản thân lại có thể mang đến niềm vui ngập tràn cho người khác. Cô không biết hiện tại phải làm thế nào để đối mặt với tình cảm của Trữ Huyễn. Lí trí thì luôn mách bảo rằng nếu cô vẫn tiếp tục thì sẽ làm tổn thương hắn. Cô không thể tiếp tục. Cuối cùng bất đắc dĩ mà rũ tay rời khỏi cái ôm của Trữ Huyễn, chầm chậm chạy về phía trước.
Bỏ qua hành động bất thường của Tô Tiểu Mạt, Trữ Huyễn vẫn mang nụ cười đầy dịu dàng. Dưới ánh mặt trời, Tô Tiểu Mạt đi về phía trước đong đưa thân mình... Em ấy dịu dàng giống như một tinh linh nhỏ, mỹ lệ động lòng người. Còn hắn cứ đứng đờ ra như một kẻ ngốc. Ánh mắt đã hoàn toàn dán chặt lên Tiểu Mạt, trái tim cũng ngờ nghệch chấp nhận để tiểu tinh linh ấy dẫn đi.
Người đang bên kia đang tu sửa bồn cảnh cũng không nhịn được mà hướng tầm mắt về phía bên này. Trữ Hằng vừa quay sang ngay lập tức ánh mắt đã đặt trên bóng dáng váy hồng xinh đẹp. Nhìn cô ấy dịu dàng xoay người, làn váy khẽ bồng bềnh bay trong gió. Ý cười trên khoé miệng chậm rãi xuất hiện. Quên hết bực dọc trong bữa sáng, Trữ Hằng vui vẻ ngân nga vài câu hát, tiếp tục vào làm việc.
Giữa một ngày mùa hè nóng bức, trong lâu đài cổ trầm tịch, u ám. Nó như một con sư tử đang ngủ say, khiến người ta luôn cảm thấy âm trầm, thần bí cùng nguy hiểm. Vậy mà nay có sự xuất hiện của một người con gái. Tô Tiểu Mạt giống như tia sáng mặt trời ấm áp, xua tan cái giá lạnh âm u của lâu đài cổ, đem đến cho nơi này một chút ấm áp.
Trữ Tích đứng ở trên ban công, trong tay đang cầm một quyển sách. Vậy mà lại chưa có xem qua dù chỉ một tờ. Hắn nằm dài trên ghế, nhìn nơi xa xa thấy bóng dáng Tô Tiểu Mạt đang chầm chậm chạy, đôi mắt trước sau vẫn giữ nguyên điểm đặt vậy mà vẫn chép miệng dè bỉu.
"Thật là một cô gái phiền toái."
Chợt nhận ra Tô Tiểu Mạt một lúc cách mình ngày càng xa, Trữ Huyễn vội vàng đi từng bước đuổi theo. Tô Tiểu Mạt quay đầu, nhìn Trữ Huyễn một thân hưu nhàn, khóe miệng treo một nụ cười tươi sáng lạn. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống người hắn, thoạt nhìn vừa tà tà mị mị, vừa mê hoặc lòng người. Một nam nhân như vậy thật sự vô cùng quyến rũ.
Trong phút chốc từ một con hồ ly tinh quái, một tên yêu nghiệt nay đã trở thành một nam nhân ấm áp như gió xuân. Vẻ bề ngoài của Trữ Huyễn như muốn nói rằng, dù có bất kì chuyện gì xảy ra trong tương lai hắn sẽ mãi mãi ở bên. Tiểu Mạt cũng không cần đem đến cho hắn bất kì hồi báo. Chỉ cần cô ấy mãi là chính mình, mãi không thay lòng đổi dạ thì tình cảm của hắn vẫn vẹn toàn.
Biết rõ rằng bọn họ chính là hai đường thẳng song song, sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại một giao điển, nhưng Trữ Huyễn vẫn cứ cố chấp yêu. Với hắn yêu chính là bỏ mặc tất cả...
"Trữ Huyễn, anh quả thật là cái đồ đại ngốc!" Tô Tiểu Mạt một bên vội vã chạy, một bên cũng không quên hướng về về phía Trữ Huyễn la lớn.
"Đúng vậy, anh chính là đồ ngu, chỉ vì em mà chấp nhận trở thành một kẻ ngu ngốc." Trữ Huyễn ý cười ngày càng đậm, bước chân ngày một nhanh thêm, chạy như bay hướng Tô Tiểu Mạt, lớn tiếng mà đáp lại.
Tô Tiểu Mạt bất chợt dừng lại bước chân, đứng im tại chỗ, nhìn Trữ Huyễn hướng mình chạy tới. Trong lòng cô đang không ngừng rung động, không biết vì mệt mỏi do chạy bội hay là vì người đàn ông ngay trước mắt.
Chử Huyễn rốt cuộc cũng chạy kịp tới bên Tô Tiểu Mạt. Cúi đầu xuống, dùng ánh mắt dịu dàng mà chấp vấn người con gái trước mặt.
"Em vì sao không tiếp tục chạy? Tại sao lại dừng lại?"
"Tôi sợ anh đuổi không kịp." Tô Tiểu Mạt cười nhạt một tiếng. Vừa rồi kia trong đầu liền hiện một ý niệm... Đó là bảo tôi không nên tiếp tục chạy nữa."
"Mặc kệ em có chạy trốn thật nhanh đến một nơi thật xa, anh vĩnh viễn sẽ đuổi theo em tới cùng. Sau đó đem em cột chặt lại bên anh." Vừa nói hắn vừa dịu dàng đặt lên trán Tiểu Mạt một nụ hôn nhẹ, bàn tay hai người nắm thật chặt.
"Em không phải muốn tìm ra bóng đen bí ẩn kia sao sao?"
"Đúng vậy."
Tô Tiểu Mạt gật đầu, để mặc Trữ Huyễn nắm tay, cả hai cùng tản bộ trong vườn. Một bên tận hưởng cảm giác cuộc sống hai người, một bên âm thầm hướng tầm mắt ra bốn phía soi xét.
Trữ Huyễn cũng không nói lời nói, chỉ cần nắm chặt tay cô ấy như vậy, chỉ cần có thể cảm nhận độ ấm đôi bàn tay cô ấy như vậy là chuyện tốt nhất trên đời rồi
"Anh có thể kể cho tôi nghe chuyện quá khứ của anh được không?"