Chương 63-3: Hoá ra anh chính là một bình giấm chua (3)
Editor: Charlotte
Tô Tiểu Mạt, cô đừng xem thường tôi."
Nghe những lời trào phúng, chê cười của Tô Tiểu Mạt hắn thật phẫn nộ. Gì chứ, Trữ Hằng này thường xuyên tập luyện, cơ bụng sáu múi kia chắc chắn là có.
"Tôi xem thường anh đây, thì làm sao? Anh thử nhìn lại bản thân mình hiện tại xem. Ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặt thì nhọ nhem bùn đất, chẳng có tí nào giống Trữ Huyễn tí nào."
Tô Tiểu Mạt liếc mắt từ trên xuống dưới, đánh giá một vòng quần áo trên người Trữ Huyễn, chép miệng nói.
Trữ Huyễn nhìn bộ dạng em trai bị Tiểu Mạt trêu đến tức giận vùng vằng, còn cô gái kia thì vui vẻ. Vui đến vậy sao, còn cười đến híp đôi mắt lại. Dù em ấy vừa khen mình ưa nhìn nhưng nhìn cách em đấy vui đùa với người đàn ông khác... trong lòng liền dâng lên một sự ghen tức không nhỏ.
Hắn nắm chặt lấy tay của Tô Tiểu Mạt, nói.
"Chúng ta đi nơi khác đi một chút đi. Từ lúc xuất hiện ai đó khiến nơi này tràn ngập mùi thuốc súng."
"Đúng vậy." Tô Tiểu Mạt lần đầu tiên vô cùng nghe lời, hoàn toàn nghe ý chỉ của Trữ Huyễn, mặc cho hắn kéo tay nàng về phía trước đi đến.
"Trữ Huyễn, anh đây là có ý gì?"
Trữ Hằng nghe anh trai nói lời đầy ẩn ý, lại nhìn Tô Tiểu Mạt đang lè lưỡi trêu tức, cho hắn một cái khinh bỉ ánh mắt. Hắn giận đến vội vàng đuổi theo.
"Cậu không phải ở làm việc sao? Muốn từ bỏ hai mươi vạn sao?"
"Cái kia anh... anh nhắc lại để làm gì? Anh muốn trêu tức thằng em này đúng không? Cố ý hùa theo cô ta để chọc tức tôi đúng không?"
"Chính là muốn trêu tức cậu."
Trữ Huyễn nhìn thoáng qua Trữ Hằng, cũng không thèm để ý. Đưa bàn tay xuống kéo Tô Tiểu Mạt vào trong lồng ngực hề để ý tới hắn, dang rộng cánh tay ôm lấy Tô Tiểu Mạt vào trong lòng. Sau đó hai người vui vẻ thoải mái đi về phía trước đi đến, tiếp tục tản bộ, tận hưởng thế giới hai ngừoi đầy ngọt ngào.
Trữ Hằng nhìn Trữ Huyễn đang cố khoe khoang, trong lòng càng thêm tức giận. Hừ, hắn liền không tin, Trữ Hằng này lại không bằng Trữ Huyễn sao?! Nghĩ đến đây, Trữ Hằng xông lên, quăng cây kéo trong tay xuống đất, đi nhanh về phía hai người nọ, đoạt Tô Tiểu Mạt trong lồng ngực anh trai, ôm ghì vào lòng.
( Sự thật là hai anh cứ lôi đi lôi lại chị, bạn editor chịu luôn rồi ε-(" ∀`;)
"Cô dám chơi tôi, tôi sẽ khiến cho cô phải đau lòng."
Nói xong, hắn xông lên, một tay đem Tô Tiểu Mạt kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu, hôn lên môi Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Trữ Hằng đè xuống. Không chỉ vậy tên này còn cường hôn cô. Hại bản thân sợ ch.ết khiếp, không thể hiểu mấy anh trai nhỏ hôm nay bị cái gì kích thích vậy?!
Trữ Huyễn cũng không nghĩ tới tên điên Trữ Hằng dám chơi chiêu này. Vừa thấy đôi môi hai người khẽ chạm vào nhau, một quyền đánh thẳng vào người Trữ Hằng, một tay kéo lại Tô Tiểu Mạt về phía mình.
Sức lực Trữ Hằng cũng không nhỏ, tuy rằng bị anh trai đấm cho một quyền. Nhưng vẫn không hề nao núng, hắn không muốn phải buông tay Tô Tiểu Mạt. Càng nhìn Trữ Huyễn sốt ruột, trong lòng vui sướng. Tiếp tục hôn lên đôi môi Tô Tiểu Mạt. Tuy nói là hôn, nhưng chẳng khác gặm cắn không bao.
Tô Tiểu Mạt nhấc chân, đầu gối đạp thẳng vào bụng Trữ Hằng. Sao đó khoác tay hắn qua vai, mạnh mẽ quăng hắn ngược ra đằng sau. Sau khi đánh gục Trữ Hằng, cô chỉ vào đôi môi đang sưng đỏ mà cáu giận chất vấn.
"Tiểu tử thối, anh cho rằng môi tôi là miếng lạp xưởng sao? Nhìn lại xem cắn đến sưng đỏ rồi này."
Trữ Huyễn vốn đang định tiến lên đấm thêm cho thằng ngu Trữ Hằng một cái. Nhưng vừa nghe đến lời oán trách của Tô Tiểu Mạt, vội vàng cúi xuống, nhìn chằm chằm môi cô ấy.
"Anh muốn xé rách môi tôi sao? Sao lại thù hằn nhau đến như vậy."
Một quyền xông thẳng từ Trữ Huyễn vào em trai. Ngay lập tức đã đem Trữ Hằng ngã gục. Vừa đấm xong, dường như còn chưa bõ giận, Trữ Huyền hằn học nói.
"Thằng ngu này, xem tôi tí thu thập cậu như thế nào đây."
Trữ Hằng lờ mờ, có chút không rõ. Không phải hắn đã học theo cách của Tô Tiểu Mạt sao? Không phải lần trước cô ấy cũng hôn Trữ Tích như vậy sao? Như thế nào lần này lại đem môi con gái người ta phá hỏng được?
Rối rắm khiến Trữ Hằng gãi đầu cười trừ. Hắn rốt cục làm sai ở chỗ nào cơ chứ. Nhưng đến khi nhìn xuống đôi môi đang sưng đỏ, có chỗ còn đang hơi rỉ máu, hắn vội vàng tùe mắt đất bò dậy, đứng lên hấp tấp nói.
"Tiểu Mạt, không ngờ hôi môi lại nguy hiểm như vậy. Hoá ra hôn môi có thể khiến người ta bị thương a."
Tô Tiểu Mạt trừng lớn con mắt nhìn thẳng về phía thủ phạm gây lên vết sưng đỏ cho cô, to giọng mà trách móc.
"Tiểu tử thối, tôi chỗ nào đắc tội anh, tại sao lại muốn cắn nát môi tôi. Hôn môi... con mẹ nó đấy mà là hôn môi à! Đấy là cắn là gặm chứ hôn cái gì!"
"Kia đó không phải hôn môi sao? Tôi nhớ rõ ràng lúc ấy cô hôn Chử Tích như vậy nà." Trữ Hằng vô tội nhìn Tô Tiểu Mạt hỏi lại.
"Trữ Hằng, anh chính là tên đầu gỗ."
Tô Tiểu Mạt nhịn không được mà giận dữ hét, khẽ động một chút thôi mà miệng vết thương đã hơi toá ra. Tức giận cô nhấc chân, đá thẳng vào đùi Trữ Hằng.
"Con mắt nào anh nhìn thấy tôi hôn Trữ Tích như vậy? Tôi hôn chứ gặm hắn khi nào?"
"Kia vậy muốn hôn nhẹ phải làm như thế nào a?" Trữ Hằng tò mò hỏi.
Trữ Huyễn nghe được câu nói của em trai liền cảnh giác mà lôi kéo Tô Tiểu Mạt về phía trước đi. Bước chân càng lúc càng nhanh, Trữ Hằng cũng không chịu thua mà nhanh nhẹn chạy theo hai người nào đó.
Tô Tiểu Mạt đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn chằm chằm Trữ Hằng. Trữ Hằng cũng dừng lại, mở to đôi mắt vô tội nhìn về phía Tô Tiểu Mạt... Ngay lập tức một tay Tiểu Mạt đem cổ Trữ Huyễn đè thấp xuống, đem môi của mình dâng lên, ngay trước mặt Trữ Hằng mà cùng Huyễn khoá môi.
Trữ Huyễn ngạc nhiên hơi chớp chớp lông mi. Lông mày cũng vì bất ngờ mà hơi cong cong. Duỗi tay, ôm trọn vòng eo của Tô Tiểu Mạt, bắt đầu một nụ hôn triền miên đầy ngọt ngào.
Trữ Hằng như bị đóng đinh gắn chặt tại chỗ. Trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người nọ đang thoải mái thân mật. Đại não luôn nhanh lẹn tính toán thiệt hơn nay đã hoàn toàn trống rỗng. Không biết trải qua bao lâu, hắn bình tĩnh để phản ứng lại, xấu hổ khụ khụ hai tiếng.
Nghe tiếng báo hiệu, Tô Tiểu Mạt cùng Chử Huyễn kết thúc nụ hôn, cô quay đầu lại nhìn Trữ Hằng.
"Thấy rõ ràng sao?"
"Có đã... đã thấy rõ ràng." Trữ Hằng cúi đầu, cố che dấu bộ mặt đang đỏ ửng, không dám nhìn Tô Tiểu Mạt, gật đầu.
"Vậy thì?"
"Lần sau tôi sẽ không cắn cô."
"Còn có lần sau?" Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trữ Hằng, trong lòng nhịn không được mà muốn đùa giỡn hắn một chút.
"Không, sẽ không có."
Trữ Hằng vội vàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt Tô Tiểu Mạt rõ ràng có chút tức giận mặt, vội vàng xua tay lắc đầu, lùi về phía sau mấy bước.
Tô Tiểu Mạt vừa lòng mà nhìn biểu tình ngốc nghếch của Trữ, xoay người, nắm Trữ Huyễn tay rời đi. Trữ Hằng nhìn theo bóng lưng của Tô Tiểu Mạt, cúi đầu, duỗi tay nhẹ sờ lên môi của mình. Miệng cười đầy lưu manh: "hắc hắc". Sau đó cũng cố chạy theo để đuổi kịp hai người.
Trên đôi môi Trữ Huyễn vẫn còn vẹn nguyên dư vị của nụ hôn kia. Khoé miệng tràn đầy sung sướng khẽ nhếch lên, dường như niềm vui không nói nên lời này khiến cái nắm tay của hắn như siết chặt hơn. Hai người nhanh bước chân về phía trước. Chỉ có trời mới biết lúc này Trữ Huyễn cảm thấy cả người sung sướng như đi trên mây.
Tô Tiểu Mạt có thể cảm nhận được trong thâm tâm Trữ đang vui sướng đến điên. Nhưng thật ra, thân phận hiện tại của cô, mục đích cô đến đây tất cả đều chứng minh một điều, đó là cô phản bội hắn. Giấy chẳng thể gói được lửa. Rồi sẽ đến một ngày cô và hắn quay về làm hai người xa lạ.
Ba người với thật nhiều tâm tư chưa giải đáp được mà im lặng cùng quay về tới lâu đài cổ. Bước vào phòng khách, cả ba gặp Trữ Hạo cùng Trữ Dã ngồi đang ngồi bên trong xem tin tức. Ánh mắt của họ nhìn thoáng qua Tô Tiểu Mạt, sau đó tầm mắt hướng xuống nhìn dmhai bàn tay đang nắm chặt kia, trầm mặc không nói lên lời.
Tô Tiểu Mạt bĩu môi đi theo Trữ Huyễn lên lầu, trực tiếp vào phòng Trữ Huyễn. Trữ Hằng cũng tung ta tung tăng mà theo đi lên. Ai ngờ vừa định bước vào, thứ chào đón hắn không phải anh ba, cũng chả phải nụ cười ngọt ngào của Tiểu Mạt Mạt, mà là cánh cửa lạnh lùng đập thẳng vào mũi. Không biết vì lí do gì mà hắn bị đuổi ra, cũng chẳng biết tại sao tâm tình lại bỗng dưng trở nên xẹp lép, buồn thảm. Trữ Hằng đành buồn bã trở về phòng của mình.
Trữ Tích vừa mở ra cửa phòng định bước ra liền gặp ngay cảnh Trữ Huyễn lạnh lùng đóng chặt phòng phòng. Hừ lạnh một tiếng, không biết vì gì mà hắn cũng giận dỗi đóng cửa lại, không đi ra nữa.
"Xem ra tên ngốc Trữ Huyễn đã hoàn toàn bị nữ nhân kia chinh phục." Trữ Hạo nhìn hành lang trống rỗng, không lạnh không nhạt nói nói.
Trữ Dã nhướng mày, nhìn về phía Trữ Hạo: "Em không cảm thấy mình quá để bụng những chuyện này sao?"
"Cô ta quả thực đặc biệt. Nhưng lại đặc biệt khiến em không thể không hoài nghi."
Trữ Hạo luôn là một người cực kỳ mẫn cảm. Hắn sẽ luôn cảnh giác với những người xa lạ. Đối với họ sẽ luôn là thái độ nghi hoặc, sẽ không ngừng đánh giá này nọ. Đặc biệt là người đột nhiên xông tới như Tô Tiểu Mạt. Cô ta luôn bày ra khuôn mặt thân thiện, ban đầu thì yếu ớt, ngu xuẩn. Sau này lại lộ ra những điểm bất thường. Tô Tiểu Mạt cô rốt cục là ai? Trong suy nghĩ của Trữ Hạo, Tiểu Mạt như người bí ẩn được bịt kín bởi chiếc mặt nạ. Nó che dấu con người cô, che dấu cả đám người đứng đằng sau cô... và nó càng đẩy mạnh khao khát muốn xông lên, muốn giật trước mặt nạ kia để công bố người đứng đằng sau của hắn.
"Đôi khi kết quả luôn là làm con người ta thấy thật ngoài ý muốn." Trữ Dã tiếp tục đọc tin tức, ngữ khí bình đạm mà nói.
"Cái kia con quỷ có liệu nó có đúng như lời cô ta nói?" Trữ Hạo nhịn không được hỏi.
"Ba ngày sau chúng ta sẽ biết." Trữ Dã ngược lại không lo lắng này nọ, mà vô cùng bình tĩnh, thanh nhàn trả lời.
"Từ khi cô ta vừa bước chân vào lâu đài này, sự bình yên của nơi này đã không còn." Trữ Hạo nhịn không được mà nói.
"Cô ta vốn dĩ đã không đơn giản. Có một số việc, khi nó quá bình yên lại là dấu hiệu để thông báo bão táp sắp tới."
Trữ Dã buông điều khiển trong tay buông xuống, đứng dậy, thẳng đi vào cửa sổ. Thông qua ô cửa, hắn nhìn về phía vườn thượng uyển. Vườn cây, tường nhà,... tất cả đang được phục hồi lại nguyên vẹn. Khung cảnh đã không còn mông lung mà ngày một trở nên rõ ràng (?)
Trữ Hạo cũng đứng dậy, đi về phía Trữ Dã. Ánh mắt cũng nhìn về phía vườn, cả hai trầm mặc không nói gì. Dường như mỗi người ai cũng có một tâm sự riêng, khó nói nên lời.