Chương 12: Tôi cũng không phải loại dễ bị hiếp đáp

“Trong cái cổ bảo này thậm chí cô còn không xác định được thân phận, cô chẳng qua chỉ là một người đàn bà mà lão nhân nuôi bên ngoài thôi, cô thật sự nghĩ mình là nữ chủ nhân của nơi này sao? Cô cho là cô có quyền nói ở đây à?” Trữ Tích buông đũa, tuy trong lòng cũng có chút vừa lòng với khả năng nấu nướng của cô ta nhưng cổ bảo này không chào đón những người dư thừa như thế tồn tại.


“Trữ Tích tôi thích sự thẳng thắng của cậu nhưng tôi muốn làm rõ một số điều, thứ nhất, chuyện tôi la nữ chủ nhân của căn nhà này đã được xác định một cách vững chắc, thứ hai, tôi có quyền lợi với một nửa gia sản ở đây, điều này là không thể nghi ngờ, thứ ba, mặc kệ thế nào thì tôi cũng là mẹ kế của anh, trong lòng anh hẳn cũng rất rõ, tôi không hi vọng sau này bắt gặp lại thái độ vô lễ của anh giống hôm nay, sau này đừng viện dẫn lí lẽ như vầy nữa” ánh mắt của Tô Tiểu Mạt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trữ Tích, lạnh giọng nói.


Trữ Tích rõ ràng sửng sốt, ánh mắt của Tô Tiểu Mạt quá mức lạnh lùng làm cho hắn nhất thời không thể phản ứng kịp, nhưng nghĩ lại bản tính của nữ nhân này, hắn hừ lạnh, hừ, hắn chưa chịu thua đâu, trong lòng âm thầm thề nhất định phải đuổi được nữ nhân này đi.


“Còn các anh, tuy rằng ai cũng lớn tuổi hơn tôi nhưng xét về bối phận thì tôi là trưởng bối, tôi mặc kệ các anh có công nhận hay không, nhưng trước mắt, từ hôm nay trở đi, những gì tôi nói sẽ không thay đổi, một vòng tôi chỉ làm cơm một lần, quét tước vệ sinh một lần, còn lại các anh tự mình phân chia, không liên quan tới tôi, còn nữa, nếu các anh không phục hay muốn tìm cách đuổi tôi đi, tôi cũng không khách sáo, Tô Tiểu Mạt này cũng không phải dạng dễ bị ức hϊế͙p͙ đâu” Tô Tiểu Mạt nói xong, đứng mạnh lên, đem bát đũa của chính mình bưng vào nhà bếp, “Chén đũa của ai thì người đó tự rửa”.


“Tính cách này tôi thích” Trữ Huyễn nhìn bóng dáng tiêu sái rời đi của Tô Tiểu Mạt, ánh mắt hoa đào tràn đầy ánh sáng sắc nhọn, sâu kín nói.
“Anh ba, anh cũng bị cô ta thu phục rồi hả?” Trữ Tích nhịn không được rống lớn.


“Cô ấy nấu cơm rất ngon, haiz, nhưng cô ta lại không chịu nghe tho sự quản giáo của chúng ta, tôi cũng rất không vui, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?” Trữ Huyển có chút khó xử nói.


available on google playdownload on app store


“Thật ra những gì cô ta nói không phải là quá vô lý…” Trữ Hằng không nhịn được mở miệng, câu còn chưa nói hết đã bị Trữ Tích đạp một phát ngã từ trên ghế xuống.


Trữ Hằng rầm một tiếng ngã xuống đất, tức giận nhìn chằm chằm Trữ Tích, “Tên nhóc thối này, lá gan của cậu càng lúc càng lớn rồi phải không, ngay cả tôi cậu cũng dám đánh”.


“Hừ, ai bảo anh không chó chí khí, còn chưa tới nửa ngày anh đã bị người phụ nữ kia thu phục, tôi không có loại anh em ăn cây táo rào cây sung như thế” Trữ Tích lạnh lùng nói xong, đứng dậy đi thẳng lên lầu hai.


Trữ Hằng cũng đi theo sau, đảo qua sắc mặt cực kì thâm ý của Trữ Dã và Trữ Hạo, “Hai người thấy thế nào?”
“Mặc kệ trước khi ch.ết lão nhân đã nói gì, cô ta cũng chỉ có thể ở lại đây ba tháng” Trữ Dã đứng dậy, thản nhiên nói xong, lập tức rời đi.


“Anh hai, còn anh?” nội tâm của Trữ Hằng rối rắm, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ chán ghét Tô Tiểu Mạt, tuy rằng mới ở chung với cô có nửa ngày nhưng hắn cảm thấy cô hoàn toàn không phải Tô Tiểu Mạt trong tài liệu kia, trên người cô có những thứ mà bọn họ không tài nào có được, rất ấm áp.


Loại ấm áp này có thể hoàn tan trái tim đã đóng băng hai mươi mấy năm qua của hắn, có thể đem một chút ánh sáng mặt trời tiến vào nơi này, đây là điều mà trước kia hắn chưa từng tưởng tượng qua, nhưng hiện tại hắn cảm thấy Tô Tiểu Mạt có thể làm được.


“Tùy tiện” Trữ Hạo không lạnh không nhạt bỏ lại một câu, cũng đứng dậy rời đi.
Trữ Huyễn nhìn vẻ mặt rối rắm của Trữ Hằng, “Haiz, xem ra cậu trúng độc quá sâu rồi, đúng là nên cẩn thận với cô ta một chút, thật nguy hiểm”.


“Anh ba, anh cũng muốn tham gia hội với Trữ Tích sao?” Trữ Hằng cũng không nhịn được hỏi ra miệng.


“Cái này còn tùy thuộc vào việc sau này cô ta có nghe lời hay không, nếu còn kiêu ngạo giống vừa rồi, tôi sẽ không chút do dự mà đuổi cô ta đi trước thời hạn” Trữ Huyễn lười biếng đứng dậy, ưỡng lưng một cái, “Ăn no rồi thì lại buồn ngủ, cậu dọn dẹp chỗ này nhé, tôi đi chợp mắt chút đây”.


Trữ Hằng quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mạt đã nhanh nhẹn rửa sạch bát đũa của mình, đang chậm rãi bước ra từ phòng bếp.
“Bọn họ đâu rồi?” Tô Tiểu Mạt tò mò hỏi Trữ Hằng.
“Lên lầu, trở về phòng” Trữ Hằng trả lời, gục đầu xuống thu dọn bàn ăn.


“Tôi biết ngay mà” Tô Tiểu Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, mấy tên này, các hữu các tính (cái này tớ không biết dịch sao hết), hành động vừa rồi của cô không thể nghi ngờ là đã khiêu chiến giới hạn của bọn họ, trong cổ bảo này chỉ sợ chỉ có năm người bọn họ nên không ai muốn bất cứ ai gia nhập vào.


Nhưng Tô Tiểu Mạt cô nếu đã đến đây, vậy cô cũng không thể ra về tay không, xem ra tối nay nên hành động.
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt cũng đi thẳng lên lầu, bắt đầu vùi đầu thu dọn bàn ăn, không thèm nhắc lại.


Tô Tiểu Mạt đi thẳng về phòng, vừa rồi tuy cô làm việc nhưng những chỗ cần quan sát cô đã quan sát kĩ, từng ngóc ngách trong cổ bảo này đều trang bị hệ thống theo dõi, nếu cô nghênh ngang đi vào như vậy chắc chắn là không được, cô chỉ có thể thừa dịp ban đêm men theo trần nhà mà đi vào thôi.


Ban đêm, Tô Tiểu Mạt khóa trái cửa phòng của mình sau đó dùng sô pha chặn ngang cửa lại, thay quần áo gọn gàng lưu loát, mang theo cũ khí mini và công cụ giúp leo trần nhà chậm rãi bò về phía trước. Năm thằng nhóc thối kia đều ở lầu hai, lúc trước cô đã quan sát qua, lầu ba không có nhiều phòng, ngoại trừ thư phòng cũng không có phòng khác, vậy trước kia lão nhân hẳn là ở lầu ba.


Tô Tiểu Mạt bắt đầu tìm kiếm, nhưng trong lúc cô đang tập trung mục tiêu lại nhấn nhầm phải cái gì đó, đột nhiên nghe được tiếng cảnh báo, Tô Tiểu Mạt đầu tiên là sửng sốt, cảnh giác men theo đường cũ ma về phòng.


Thay áo ngủ, đem sô pha di chuyển về chỗ cũ, mở cửa phòng ra, nhìn hành lang bên ngoài đã tắt sạch đèn, cô vừa bước chân ra ngoài thì một khẩu súng đặt phía sau lưng cô, sau đó một bàn tay to bịt kín miệng cô lại.


Tô Tiểu Mạt muốn giãy nhưng bên tai lại truyền tới âm thanh lãnh liệt, “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn ch.ết cô”.
Tô Tiêu Mạt cảm thấy giật mình, trong lòng nghĩ hơn nửa đêm rồi ai lại đột nhập vào cổ bảo, có phải trước đó đã có nhiều người biết vị trí của nơi này rồi không?


Ngay sau đó cô liền nghe thấy tiếng đấu súng, cô bị tên áo đen kia kẹp chặt từng bước một từ lầu ba đi xuống lầu hai.
Trong đầu Tô Tiểu Mạt không ngừng lục lọi tìm cách để thoát khỏi tên áo đen thì đột nhiên nghe được một tiếng súng, một viên đạn nhanh chóng bay về phía cô.






Truyện liên quan