Chương 57: Cô là nữ lưu manh
“Anh no rồi” từ nãy tới giờ Trữ Dã vẫn chưa nói câu nào chỉ cúi đầu ăn bữa sáng, sau khi tao nhã dùng cơm xong hắn buông dao nĩa, lau miệng, đứng dậy đi về phòng.
Trữ Hạo cũng thế, hoàn toàn không để ý tới tiếng gào khóc thảm thiết của Trữ Hằng, đứng dậy, đi theo Trữ Dã.
Trữ Tích cũng ăn xong, đứng dậy, “Tôi về phòng nghỉ ngơi đây, chỗ này anh dọn dẹp đi”.
“Này, các người có ý gì vậy? Ngáy nào cũng như ngày đó, ăn xong là vỗ mông đi, để lại một bãi chiến trường cho tôi dọn dẹp” Trữ Hằng thấy bọn họ đều đi hết, u oán không thôi, “Vất vả lắm mới có một người chia sẻ công việc với tôi vậy mà chưa gì hết đã bị Trữ Huyễn bảo hộ, không thể động vào, mấy người có thấy quá đáng không hả?”
Trữ Tích đương nhiên không để ý tới những lời càm ràm của Trữ Hằng, bây giờ trong lòng hắn rất rối loạn, hắn nâng tay vuốt ve lồng ngực của mình, trên ngực vẫn còn vươn độ ấm của Tô Tiểu Mạt, sắc mặt hắn liền âm trầm đi về phòng.
Trữ Hằng bất đắc dĩ đứng dậy thu dọn bát đũa, không nhịn được mà thở dài một hơi, số hắn đúng là số con rệp mà! Ngẩng đầu nhìn mớ hỗn độn trong phòng khách, không được, hắn nhất định không thể để bị bốc lột thế này mãi được, hắn phải đi đòi hai mươi vạn của anh ba.
Nghĩ tới đây thì niềm tin của hắn đã trở lại, cực kì nhanh nhẹn thu dọn bát đũa sau đó rửa sạch.
Tô Tiểu Mạt bị Trữ Huyễn kéo vào phòng của hắn, đây là lần đầu tiên từ khi bước chân vào cổ bảo cô tiến vào phòng của mấy anh em nhà bọn họ.
Phòng của Trữ Huyễn rất cách điệu, không phải theo phong cách châu Âu mà có chút cổ điển, thoạt nhìn chỉnh tề gọn gàng lại mông lung.
To Tiểu Mạt cẩn thận đánh giá phòng Trữ Huyễn, thuộc lòng mỗi một góc khuất trong phòng đề phòng sau này cô có lẻn vào đây thì còn biết chỗ mà ẩn thân.
Trữ Huyễn nắm tay của Tô Tiểu Mạt, kéo cô vào lòng, Tô Tiểu Mạt bị hắn kéo một cái thì té xuống giường, thân thể vừa chạm tới nệm liền lắc lư vài cái, còn chưa kịp phản ứng gì thì Trữ Huyễn đã đè lên, giam cô giữa giường và lồng ngực rộng lớn của hắn.
“Anh muốn làm gì?” Tô Tiểu Mạt cảnh giác hỏi Trữ Huyễn.
Trữ Huyễn cũng không trả lời, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị, sau đó cúi đầu hôn lên môi của Tô Tiểu Mạt, từ từ nhấm nháp.
Hai mắt của Tô Tiểu Mạt trừng lớn nhìn cặp mắt hoa đào đang híp lại của Trữ Huyễn giống như đang muốn dụ hoặc cô, hắn cũng không có bao nhiêu động tác thừa, mười ngón tay đan chặt vào tay cô khiến cô không thể nhúc nhích, môi chạm vào môi triền miên không thôi.
Tô Tiểu Mạt nghĩ, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông hôn môi ôn nhu như thế, nụ hôn đầu tiên của cô cũng không phải cho ca ca mà là cho Trữ Tích, nhưng nụ hôn kia là vì cứu hắn, trong một ngày mà cô đã hôn ba người, Trữ Tích, Lưu Tà, Trữ Huyễn, nhưng Trữ Tích là do cô cường hắn, Lưu Tà và Trữ Huyễn là cường cô.
Tâm tình của Tô Tiểu Mạt có chút rối bời, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi, vậy sao mới tới đây có một ngày mà đã dây dưa không rõ với nhiều đàn ông như thế!
Trữ Huyễn khó chịu khi thấy Tô Tiểu Mạt thất thần nên dùng răng nanh khẽ cắn môi của cô, trong lúc nhất thời trong miệng hai người tràn ngập mùi máu tươi.
Tô Tiểu Mạt chỉ cảm thấy môi tê rần thì hoàn hồn, tức giận nhìn Trữ Huyễn, trừng hắn, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Trữ Huyễn thừa cơ mà đưa đầu lưỡi vào dây dưa với cô.
Tô Tiểu Mạt cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi, toàn thâm không còn chút sức lực, Trữ Huyễn đột nhiên gây ra cho cô kích thích như thế khiến cả người cô mềm nhũn, tùy hắn muốn làm gì thì làm, hôn càng lúc càng sâu, mãi tới khi hai người đều không còn khí lực Trữ Huyễn mới chịu bỏ ra.
Hắn vừa lòng nhìn cánh môi ướt át của Tô Tiểu Mạt, ý cười trên miệng càng thêm tà mị, cúi đầu khẽ cắn vành tai của Tô Tiểu Mạt, “Sau này không có sự cho phép của tôi, em không được tùy tiện hôn người khác, biết không?”
“Tại sao tôi phải nghe lời anh?” Tô Tiểu Mạt nghiêng đầu né tránh cái môi không an phận của Trữ Huyễn, lạnh lùng nói.
“Bởi vì từ nay về sau em là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ của một mình anh” Trữ Huyễn ôm chặt Tô Tiểu Mạt vào lòng, trịnh trọng tuyên bố. (anh mơ đi)
Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Huyễn nói vậy thì nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người trầm mặc không nói, chỉ nhìn nhau như thế một hồi, Tô Tiểu Mạt ‘phì’ một tiếng cười ra, “Thôi được rồi, đừng có giỡn như thế chứ, tôi không dễ dụ thế đâu”.
Hai mắt Trữ Huyễn xẹt qua một tia sáng, tay ôm chặt Tô Tiểu Mạt, “Em nghĩ nãy giờ anh đang nói giỡn sao?”
“Không lẽ anh nói thật?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không tin, “Anh đừng quên tôi là mẹ kế của anh, cho dù lão nhân đã đi rồi nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là mẹ kế, anh cảm thấy chúng ta có khả năng sao? Hơn nữa tôi mới tới đây một ngày mà anh đã nói là thích tôi, Trữ Huyễn à, anh cảm thấy điều này hợp lí sao?”
“Anh sẽ cứng minh cho em xem, anh không có nói giỡn” Trữ Huyễn biết đột nhiên nói với một cô gái mới gặp có một ngày là hắn thích cô, hắn muốn dùng cả cuộc đời để yêu có, bên cạnh cô, nhất định là không ai có thể tiêu hóa được, nhưng thời gian có thể chứng minh hết thảy, hắn sẽ chờ, chuyện này không thể nóng vội được, hắn sẽ chờ cho dù có tiêu tốn bao nhiêu thời gian đi nữa, nhất định hắn sẽ tiến vào được trái tim cổ, không chỉ vậy còn khiến tim cô chỉ chứa một mình hắn.
“Vậy tôi chống mắt lên xem đây” trong lòng Tô Tiểu Mạt luôn cho rằng thái độ hôm nay của Trữ Huyễn đối với cô và tất cả những chuyện phát sinh đột nhiên khiến cô không quen, nếu y theo tính cách của Trữ Huyễn thì hắn thích bông đùa như thế, tuyệt đối không thể chuyên tâm với một người mới gặp một ngày như cô. (lầm to rồi chị ơi)
“Ừ” Trữ Huyễn gật đầu, nhìn vẻ mặt không tin tưởng của Tô Tiểu Mạt hắn càng hạ quyết tâm nhất định phải chứng minh cho cô xem.
“Tốt lắm, tôi bôi thuốc cho anh, còn nữa, sau này còn cường hôn tôi thì tôi sẽ không khách sáo đâu” Tô Tiểu Mạt thầm nhận định hôm nay tên này nhất định là chạm dây nào rồi mới hôn cô và nói mấy chuyện tào lao như thế.
“Chỉ cần anh thấy em hôn người khác anh sẽ đòi lại gấp mười lần, anh không có nói chơi, em tự suy nghĩ đi” Trữ Huyễn nhớ tới khi nãy Tô Tiểu Mạt không những chủ động hôn Trữ Tích mà còn đùa giỡn lưu manh với hắn thì trong lòng cực kì chua, ghen tị lan tràn.
“Anh yên tâm, tôi không dễ dàng để một người đàn ông hôn môi thế đâu, tôi cũng không có ham mê đó” Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Huyễn nói vậy thì nhịn không được liếc mắt xem thường, hắn nói giống như cô thích hôn môi người khác lắm vậy.
“Hừ, anh sẽ trông chừng em” Trữ Huyễn vẫn lo lắng nói.
“Đừng có nói bậy nữa, lấy hòm thuốc tới đây” Tô Tiểu Mạt thấy đây không phải là lúc thảo luận đề tài này nên nói lảng sang chuyện khác, nhìn Trữ Huyễn.
“Ở chỗ kia, bây giờ anh không đi nổi đâu” Trữ Huyễn híp đôi mắt hoa đào, nằm úp sấp trên giường không nhúc nhích.
Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ, cô kiếp trước thiếu nợ gì mấy tên này không biết mà kiếp này mấy tên này đều coi cô giống như người hầu sai vặt thế này, nhất thời cảm thấy mình vô cùng đáng thương.
Nghĩ tới đây có nhịn không được thở dài một tiếng, quên đi, bổn tiểu thư co được giãn được, vì hoàn thành nhiệm vụ nên đành hi sinh cái tôi vì tập thể.
Tô Tiễu Mạt xuống giường, lấy cái hòm thuốc từ trong ngăn tủ, cởi giày ra sau đó leo lên giường, xốc áo ngủ của Trữ Huyễn lên, nhìn cái mông xanh tím càng lúc càng sưng, cô thầm thấy hôm qua hình như mình ra tay hơi nặng thì phải, da thịt tinh tế thế này mà đánh vào thì…
Tô Tiểu Mạt vô cùng thuần thục bôi thuốc, cất cái hòm thuốc vào chỗ cũ xong thì quay đầu nói với Trữ Huyễn, “Xong rồi, vậy mỗi ngày tôi sẽ bôi thuốc ba lần cho anh tới khi nào hết thì thôi, vậy là được rồi chứ gì?”
“Tất nhiên không thành vấn đề” Trữ Huyễn vội vàng gật đầu.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây” Tô Tiểu Mạt bước thẳng ra cửa.
Trữ Huyễn cũng không ngăn cản cô, nhìn theo bóng lưng của cô, nụ cười trên môi hắn càng sáng, nhớ tới nụ hôn khi nãy, trong lòng hắn vô cùng ngọt ngào, đây chính là nụ hôn đâu tiên của hắn.
Tô Tiểu Mạt cực kì thong thả đi trên hành lang ở lầu hai, ,chú ý toàn bộ bố cục ở đây, cô có thể đoán ra đại khái chỗ bọn họ ở, cô nhớ hôm qua đi vào phòng của Trữ Tích, Trữ Hằng phải chăm sóc trữ Tích nên hai người này phải ở gần nhau, phòng của Trữ Huyễn và Trữ Hạo ở gần nhau, còn phòng của Trữ Dã thì ở cuối hành lang.
Tô Tiểu Mạt ghi nhớ thật kĩ, sau đó lên thẳng lầu ba.
“Tô Tiểu Mạt” nghe thấy giọng nói lạnh như băng kêu mình, Tô Tiểu Mạt xoay người lại.
Thì ra là Trữ Hạo, thấy hắn bước từng bước về phía cô, sau đó nâng tay vịn vào cầu thang giam cô giữa cầu thang với cơ thể hắn, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Sao anh nhìn tôi như thế?” Tô Tiểu Mạt khó hiểu nhìn Trữ Hạo, tên này đúng là kì quái, hôm qua vừa chạm mặt hắn đã hoài nghi mình, mãi tới khi hai người cùng xông pha đi bắt Lưu Tà thì mới biết hắn có chứng khiết phích trầm trọng, là một tên vương tử khăn tay, trong túi lúc nào cũng có mấy cái khăn.
“Cô đúng là không đơn giản, mới tới đây có một ngày mà đã khiến anh em tụi tôi nội chiến” Trữ Hạo chậm rãi cúi người nhìn cô, lạnh lùng nói.
“Nội chiến?” Tô Tiểu Mạt thắc mắc, nội chiến gì chứ? Mấy tên này đoàn kết như thế thì cùng lắm cũng chỉ là đấu võ mồm thôi, làm sao có thể nội chiến được chứ?
“Rốt cục cô có chổ nào tốt mà Trữ Huyễn có thể vì cô mà đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi cũng không cho tổn thương tới một cọng tóc của cô chứ?” Trữ Hạo nhìn thẳng Tô Tiểu Mạt, đánh giá cô từ đầu tới chân.
“Trữ Huyễn nói như vậy?” Tô Tiểu Mạt cảm thấy kinh ngạc, thì ra khi nãy Trữ Huyễn không hề nói giỡn, thì ra là cô suy nghĩ quá đơn giản.
“Đương nhiên” Trữ Hạo lạnh nhạt trả lời, sau đó chậm rãi tiến lên nói với Tô Tiểu Mạt, “Tốt nhất là cô đừng để tôi thấy được nhược điểm, nếu không cô sẽ ch.ết rất thảm”
“Tôi không rõ anh muốn nói tới cái gì?” Tô Tiểu Mạt nhìn về phái Trữ Hạo, xem ra cô đã đắc tội tên này rồi, sau này nhất định phải cẩn thận một chút, không thể để lại dấu vết.
“Hôm qua cô đã nói, chờ tới khi mọi chuyện chấm dứt cô sẽ cho chúng tôi một lời giải thích , vì sao cô có thân thủ tốt như thế, rốt cục cô là ai?” từ khi thấy Tô Tiểu Mạt tiến vào cổ bảo, Trữ Hạo đã nghi ngờ rồi, nhất là sau đềm qua nghi vấn của hắn càng nhiều hơn.
“Anh muốn tôi giải thích thế nào?” Tô Tiểu Mạt nghĩ hôm qua mình đã bại lộ thân thủ trước mặt bọn họ rồi, so với việc suốt ngày bị bọn họ nghi ngờ, không bằng cô cứ giành quyền chủ động nói trước.
“Cô biết rồi mà còn cố hỏi làm gì” Trữ Hạo nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “Bây giờ tôi muốn một lời giải thích”.
“Tôi không có gì để giải thích cả, nếu có thì chính là tôi đã đáp ứng với lão nhân là không nói ra nguyên nhân, nếu các người muốn biết thì chờ tới ngày tôi rời đi đi” Tô Tiểu Mạt cũng không trả lời vào trọng tâm, nhưng cô nói thật, chờ tời khi cô đi thì bọn họ tự khắc sẽ hiểu.
“Nếu cô đã nói như thế thì tôi có quyền hoài nghi mục đích cô vào cổ bảo này” Trữ Hạo lạnh lùng nhìn về phía Tô Tiểu Mạt.
“Mục đích của tôi rất đơn giản, cô bảo này có một nửa là của tôi, tôi là nữ chủ nhân của nơi này” Tô Tiểu Mạt trực tiếp trả lời, lại nhìn về phía Trữ Hạo, “Còn thắc mắc gì nữa sao? Nếu không còn thì tránh ra một chút, đây là thái độ của anh đối với trưởng bối sao?”
“Trưởng bối?” Trữ Hạo cười lạnh một tiếng, “Sau này nếu có thời gian tôi sẽ đối đãi với vị ‘trưởng bối’ này thật tốt”.
“Tính giác ngộ của anh rất cao” Tô Tiểu Mạt đương nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Trữ Hạo, cũng không quên khích lệ một câu.