Chương 49: Thơ
Tắm nắng, không phải là để bọn họ tắm nắng thông thường. Mà là khi mặt trời chói chang nhất, bỏng rát nhất, thì bắt bọn họ đứng phơi nắng, phơi nắng đến mức tróc đến mấy lớp da, phơi nắng đến mức toàn thân như toả sáng. Kiểu huấn luyện thô bạo, nằm phơi dưới ánh nắng cực kỳ gay gắt này, là một trong những chương trình huấn luyện chắc chắn phải có trong chương trình huấn luyện bộ đội đặc chủng, nhưng rơi vào tay Hạ Vũ, nó lại bị thăng cấp lên vài lần. Để ọi người ngâm mình trong nước biển, sau đó lại lên bờ phơi nắng, da sẽ càng tróc nhanh hơn.
Hoạt động này diễn ra liên tiếp vài ngày. Ông trời cũng thật nhiệt tình, mọi người đều thầm mắng chửi ánh mặt trời gay gắt kia thậm tệ. Sau ngày đầu tiên phơi nắng, đến ngày hôm sau, dù Hạ Vũ có ọi người tự do mười lăm phút nghỉ ngơi, thì cũng không ai dám nhảy xuống biển nữa — ngày đầu tiên phơi nắng, hôm nay da vẫn còn đang tróc, nếu hôm nay lại ngâm nước biển tiếp, thì có khác gì thịt muối đâu.
Ánh mặt trời gay gắt nóng nực chiếu vào đến bỏng da bỏng thịt, ban đầu chỉ hơi nóng, nhưng sau đó dần biến thành sự đau đớn, độ nóng trên đỉnh đầu thậm chí có thể rán trứng được. Cả người dường như bị ném vào lò nướng thịt, dầu mỡ trong cơ thể cũng bị ép đến mức chảy ra ngoài, biến thành mồ hôi, chảy qua những nơi da bị tróc, vừa xót vừa đau. Một lúc sau, ngay cả mồ hôi cũng chẳng có mà chảy, vừa khô vừa khát, đầu choáng váng, tim đập nhanh, lại vẫn phải duy trì tư thế bất động như tượng đá — Chỉ cần động đậy, sẽ phải đứng thêm nửa tiếng.
“Aaaaa!”
Đám lính phơi nắng đến đần cả người, đột nhiên bị một tiếng rống kinh hãi như tiếng sấm khiến ọi người đều chấn động, ánh mắt tràn ngập oán hận đồng loạt bắn về phía tên đầu sỏ: cho chúng tôi một lý do có thể chấp nhận được đi—. Bởi vậy, có thể dễ dàng thấy được, cách thức huấn luyện của Hạ Vũ thành công ở chỗ: khiến bọn họ phơi nắng đến đờ người, nhưng lại vẫn có thể nhớ kỹ yêu cầu của anh lúc trước.
Kỷ Lương nhìn cậu lính kia, thân hình gầy teo, dáng vẻ rất nho nhã, nhưng mặt cậu lúc này nhăn nhúm không khác gì quả mướp đắng. Đối diện với sự chất vấn của chiến hữu, cậu ta đưa tay, túm một con cua đang giương nanh múa vuốt từ mông mình ra, cậu yên lặng đối mặt với nỗi oán hận của mọi người, như thầm nói: Tôi khổ mà, bị cái càng này kẹp dù chỉ một miếng thịt nhỏ xíu thôi, cũng rất đau mà…
Người anh em, đau cũng phải nhịn, động đậy là tăng thêm nửa tiếng đấy. Mọi người nước mắt lưng tròng.
Người anh em, tôi sai rồi. Cậu lính vừa bị cua quắp xấu hổ vứt con cua đi, rồi tiếp tục chịu đựng.
Nhìn những bộ mặt bị phơi nắng có vẻ đã không còn nhận định rõ đông tây nam bắc kia, Kỷ Lương cũng có chút không đành lòng: “Thế này có phải hơi nóng vội không?!” Đâu phải ai cũng biến thái được như Hạ Vũ anh chứ!
“Chỉ một chút khổ sở đó đã không nuốt trôi được, thì về sau làm sao giữ được mạng!” Mục đích của anh rất đơn giản, đó là cố gắng gia tăng cơ hội sống sót của bọn họ càng cao càng tốt.
“Hừ! Nếu còn tiếp tục như vậy, đừng nói sau này, ngay cả bây giờ thôi, bọn họ cũng sẽ bị anh hành đến ch.ết luôn!” Kỷ Lương không quen nhìn dáng vẻ không coi mạng người ra gì này của anh.
“Nếu bây giờ ch.ết, còn có thể ch.ết toàn thây.” Hạ Vũ nói: “Nếu sống thoải mái, rồi đến sau này ra chiến trường, không những chính mình ch.ết không được toàn thây, mà còn liên luỵ đến chiến hữu bên cạnh nữa.”
Khỉ thật! Không thể khai thông được mà!
Kỷ Lương không kìm được, môi hơi nhếch lên vẻ trào phúng: “Được, Hạ Vũ anh lợi hại, Hạ Vũ anh bản lĩnh, Hạ Vũ anh anh minh thần võ, một đám binh lính già yếu chúng tôi thua anh hết, à… không phải!” Kỷ Lương làm ra vẻ bừng tỉnh, nói: “Trong mắt anh, thì đám người chúng tôi đâu được coi là người, mạng của chúng tôi còn chẳng bằng mấy con kiến.”
Cô càng nói càng lớn tiếng, giọng nói mang đầy thuốc súng cũng khiến các binh lính khác chú ý, họ ngẩng đầu, tập trung tiêu điểm về phía hai người, trong lòng lại càng thêm bội phục Kỷ Lương. Oa, thật đáng nể, cô ấy còn dám lớn tiếng cãi lại Hạ ma đầu nữa. Đến khi nghe kỹ mới biết, thì ra Kỷ Lương đang ra mặt nói chuyện vì bọn họ. Chà, cô bạn à, cô thật nghĩa khí.
Hạ Vũ nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên anh khẽ cười, trong mắt còn có tia trêu tức: “Nhìn dáng vẻ của em bây giờ, thật giống mẹ đang che chở cho đàn con.” Mà anh thì chính là người cha máu lạnh vô tình, đám binh lính không ra gì kia chính là đàn nghé con.
“Anh… anh, đồ ch.ết tiệt nhà anh.” Kỷ Lương chỉ tay vào mặt anh, bị anh nói đến nghẹn lời không phản bác được.
“Tôi có bắt buộc các cậu nhất định phải tham gia huấn luyện không?” Hạ Vũ quay đầu hỏi mọi người.
“Không!” Khóc không ra nước mắt.
“Tôi đã từng nói, nếu các cậu không chịu được, thì lúc nào cũng có thể xin rút lui, đúng không?!” Anh rất dân chủ mà.
“Đúng.”
“Cho nên, các cậu đều tự nguyện, đúng không?!”
“Đúng vậy!”
“Nhớ kỹ, khi các cậu ra chiến trường, trên lưng các cậu, không chỉ có sinh mạng của các cậu, mà còn cả tính mạng chiến hữu của các cậu nữa.” Ngữ điệu của Hạ Vũ không cao, nhưng từng chữ từng chữ đều đập thẳng vào tai họ: “Đến khi nào các cậu cảm thấy rằng, các cậu đủ năng lực tiếp nhận sự tín nhiệm của các chiến hữu giành cho các cậu, thì các cậu có thể thoải mái rời đi.”
“Như vậy, các cậu có thể tiếp tục kiên trì không?” Hạ Vũ hỏi.
“Có thể!” Câu trả lời lần này khác hẳn sự yếu ớt lúc trước, mọi người đều dùng hết sức lực hét lên.
Hạ Vũ liếc Kỷ Lương một cái: “Nhìn xem, bọn họ đều tự nguyện mà.”
“…” Mẹ nó chứ! Kỷ Lương thầm chửi bậy, nhảy từ trên xe xuống, cúi chào Hạ Vũ: “Báo cáo, Kỷ Lương xin về đơn vị huấn luyện!”
Hạ Vũ nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi bất đắc dĩ thở dài trong lòng, khoát tay áo tỏ vẻ đồng ý.
Kỷ Lương à Kỷ Lương, em đúng là ngang tàng, bướng bỉnh, thật sự khiến cho tôi vừa yêu lại vừa hận. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đang đứng nghiêm chỉnh xếp hàng, dù ở dưới ánh mặt trời chói chang, dáng vẻ vẫn không chút thay đổi, Hạ Vũ hơi tức giận, rồi lại thấy tự hào — người phụ nữ này, là của anh!
Những người khác cũng ngửi ra mùi khác thường: giữa hai người này, có một cảm giác không nói rõ được — đồng chí Thi công tử và Tần Dịch, lúc trước đã bị cảnh cáo, không được phép tiết lộ quan hệ của bọn họ.
Dưới ánh nắng chói chang, cả đám lính ở trần bắt đầu run chân, nhưng nhìn sang bên Kỷ Lương, mặc dằn di, đứng thẳng lưng, cùng chịu huấn luyện với mọi người, bóng lưng gầy yếu còn khí phách hơn đàn ông khiến mọi người càng thầm bội phục thêm vài phần — Kỷ cô nương nhà người ta dù bị dì cả mẹ tới thăm cũng vẫn kiên trì huấn luyện, đám đàn ông bọn họ không có dì cả mẹ, chẳng lẽ lại không kiên trì được.
Họ cắn răng, liều mạng!
Tiếp tục huấn luyện như thế ba ngày, tất cả đều đã tạo thành thói quen phơi nắng gắt, da tróc ra từng lớp từng lớp, mọi người đều cảm thấy mình da dày thịt béo, thì Hạ Vũ lại tung chiêu mới!
Trời đã về chiều, hơi nóng cũng giảm đi nhiều, bờ biển vào lúc chạng vạng thật sự rất mê hoặc người ta, nhất là đối với những người đã có kinh nghiệm đứng phơi giữa trời nắng gắt cả ngày như bọn họ. Gió biển lành lạnh thổi đến, mỗi ngày, cứ tới thời điểm này, là cả đám bọn họ đều muốn nhảy múa một trận, ăn mừng mình đã có thể sống qua mọt ngày dưới tay người họ Hạ kia.
“Mỗi ngày đều phơi nắng như vậy, có phải hơi đơn điệu không.”
Khi tâm trạng mọi người đều đang thả lỏng, Hạ Vũ nhẹ nhàng buông một câu, khoé miệng mọi người vừa kéo lên đã đồng thanh hét:
“Không! Không đơn điệu chút nào cả!” Cứ để bọn họ phơi nắng như vậy đi.
“Nhưng tôi lại thấy rất đơn điệu.” Hạ Vũ nhẹ nhàng nhếch miệng: “Phía trước năm trăm mét có một trạm gác của địch, mọi người, nằm trườn, kín đáo tiếp cận trạm gác.”
Nhìn bãi cát đầy sỏi và đá răm, mọi người rơi lệ vội vàng chạy đi!
Mẹ nó chứ — da bọn họ vừa phơi nắng xong, vừa xót vừa rát, giờ lại còn bò trên mặt cát đầy sỏi sắc lẹm như thế, bụng và tứ chi chắc chắn sẽ không lành lặn rồi.
Sau hôm nay, cậu lính bị cua cắp quyết định vung bút làm thơ, ghi dấu lại lịch sử đẫm máu của bọn họ:
Tà dương đẹp vô cùng,
Vừa gặp thuỷ triều lên,
Trải đầy những đá vụn,
Cố bò trườn hết sức,
Chỉ vừa hơi nhấc mông,
Ánh mắt tay họ Hạ,
Đạp một cước vô tình,
Trứng đau, cúc cũng nhức
Khóc ròng ôi khóc ròng…