Chương 33
Đi giày cao gót không tiện bò qua, Tần Thư trực tiếp đạp rơi giày, bò qua khe hở giữa hai chỗ ngồi.
Hàn Phái bất đắc dĩ nói: “Em hăng hái quá nhỉ?”
Tần Thư: “Vâng.” Cô cố ý xuyên tạc ý của từ “hăng hái”: “Thắt cà vạt của anh bông nhiên cảm thấy tràn đầy sức lực.” Cô cười nói.
Trước đó, hai người đùa giỡn ở thang bộ, anh tháo cả vạt ở cổ tay hai người xuống sau đó liền thắt lên cổ cô.
Khỏi phải nói nó hợp với bộ váy của cô thế nào.
Hàn Phái cởi dây an toàn, duỗi tay đỡ cô, anh vừa thích lại vừa sợ cô gần gũi với mình.
Đốt lửa xong cô lại rút lui, cuối cùng người chịu tội vẫn là anh.
Tần Thư vén tà váy vướng víu sang một bên, ngồi trên đùi anh.
Hàn Phái tắt máy, tiếng động cơ ngừng lại, tắt đèn pha, nháy mắt xung quanh trở nên yên tĩnh.
Trong không gian hẹp của chiếc xe, hơi thở nóng bỏng dây dưa.
Khô nóng động tình, ái muội lan tràn.
Tần Thư vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu, Hàn Phái cúi đầu hôn cô, tay anh ôm chặt eo cô kéo lại gần, hai người dán kín vào nhau không còn kẽ hở.
Nụ hôn sâu đến mức không thở nổi.
Ngay khi không kiếm chế được, Tần Thư rên rỉ ra tiếng, Hàn Phái nghe thấy âm thanh mềm yếu của cô.
Cô đẩy nhẹ vai anh, không biết có phải vì khẩn trương theo bản năng hay không mà cô vẫn chưa sẵn sàng.
Hàn Phái rút tay ra khỏi làn váy, đặt trên hôm cô, bây giờ toàn thân anh máu huyết sôi trào, nếu tiếp tục thân mật nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Anh tựa tràn mình vào trán cô, yên lặng bình tĩnh lại.
Thuận tay hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh thổi vào mặt hai người, hơi ấm trong xe cũng từ từ tản đi.
Điện thoại Hàn Phái rung, là Thu Lam gợi tới, vừa lúc có thể dời sự chú ý, Hàn Phái ổn định hơi thở, tiếp điện thoại, “A lô.”
Thu Lam không nghe ra phía anh có gì khác thường, hỏi: “Mình không quấy rầy hai người ăn cơm chứ?”
Hàn Phái cúi đầu nhìn người trong lòng, ăn cơm ở đâu, có mà ăn khổ thì có.
Vừa nãy, Tần Thư cũng nhìn thấy thông báo trên điện thoại của anh, cô ngồi thẳng dậy, cọ chóp mũi mình vào cằm anh, lúc thì lại cắn nhẹ vào cổ.
Quá đáng hơn là còn xoa ngực anh hai cái.
Hàn Phái cũng mặc kệ, cứ im lặng nhìn cô làm loạn trong lòng mình.
Lúc sau, anh mới đáp lại Thu Lam: “Chuyện gì?”
Thu Lam: “Mình vừa hẹn một vị cấp cao của công ty bảo vệ môi trường bên kia, thời gian đã định là tối thứ ba tuần sau, cậu muốn đi cùng không?”
Hàn Phái: “Gửi địa điểm và thời gian cụ thể cho thư kí của mình.”
Thư Lam: “Được, cậu tiếp tục đi.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tần Thư vẫn chưa thỏa mãn.
Dù cô giày vò anh thế nào đi chăng nữa, Hàn Phái cũng không ngăn cản, tùy ý cô tự vui đùa một mình, yết hầu lăn nhẹ, luồng khí nóng từ bụng nháy mắt làn tràn khắp toàn thân.
Anh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn âm đất ở vành đai xanh tỏa ra ánh sáng xanh âm u.
Sự ái muốn khiến người ta trầm luân, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
“Kỳ Kỳ, em làm gì thế.” Toàn thân Hàn Phái căng thẳng, nhanh chóng kéo tay cô ra.
Tần Thư cười: “Em còn tưởng anh là loại ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.” Cô tỏ vẻ ngây thơ, dựa vào ngực anh.
Hàn Phái âm thầm kìm nén, “Ai nói với em là anh là loại ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?”
Tần Thư ngẩng đầu: “Vậy ý anh là chỉ cần có người phụ nữ nào nhào vào lòng anh, anh sẽ nảy sinh ý xấu hả?”
Hàn Phái: “Em cho rằng ai cũng giống em hả, muốn ngồi trong lòng anh là có thể ngồi hả?”
Tần Thư cười, “Em thích nghe lời này.” Lại hôn lên khóe môi anh một cái.
Hàn Phái thật sự không nhịn nổi nữa, ném điện thoại lên ghế bên cạnh, vỗ vỗ cô: “Ngồi dậy.”
Tần Thư: “Anh muốn làm gì?”
Hàn Phái: “Dập lửa.”
Tần Thư: “...”
Cô bò ra ghế sau, đi giày vào.
Hàn Phái xuống xe, cũng không mặc áo khoác, cởi cả áo vest ném sang ghế bên cạnh, gió lạnh thấu xương thổi qua, hạ nhiệt hơi nóng trong lòng.
Anh đến cốp xe cầm một non nước soda, uống hết nửa non nước lạnh, lúc này mới thoải mái.
Vài phút sau, Tần Thư dựa vào cửa số xe phía sau, “Hàn Phái.”
“Sao?” Hàn Phái vòng qua phía cô.
“Trời lạnh lắm đó.” Cô đưa áo khoác cho anh qua cửa sổ.
Hàn Phái: “Không cần.” Bây giờ vẫn còn đang nóng đây này.
“Em xin lỗi.” Cô nhỏ tiếng xin lỗi, cô không phải đàn ông không thể cảm nhận được cảm giác ấy khó chịu thế nào, nhưng thấy anh vừa hứng gió lạnh lại vừa uống nước lạnh. Chắc là khổ sở hơn so với cô tưởng tượng.
Hàn Phái duỗi tay chạm vào mặt cô: “Lần sau em còn làm loạn như vậy thì sẽ để em giúp nhé.”
Tần Thư nhất thời không hiểu, “Giúp gì?”
Hàn Phái lại uống thêm một ngụm, từ từ nuốt xuống, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ngón tay thon dài trắng như tuyết và môi cô, Tần Thư bỗng nhiên hiểu ra ánh mắt anh.
Cô trừng mắt liếc nhìn: “Anh phiền muốn ch.ết.” Nhanh chóng đóng cửa kính lại, vành tai gương mặt đều phiếm hồng.
Hàn Phái cười thầm, chỉ có điều lửa vừa mới dập tắt vì những lời nói này mà lại bùng lên, càng cháy càng mãnh liệt.
Anh hít một hơi thật sâu, cởi mấy cúc áo trên cùng.
Không phải là anh không nghĩ tới mà bởi bọn họ mới quen nhau một tháng.
Đối với cô ấy mà nói hình như vẫn còn quá sớm.
Tần Thư cảm thấy tối nay Hàn Phái giống như vật liệu dễ cháy, cô chỉ cần tới gần anh một chút là anh có thể tự bốc cháy.
Sau khi tùy tiện ăn một chút, Hàn Phái đưa cô về nhà.
Trước khi tạm biệt, Hàn Phái dặn dò: “Đừng quên tối mai chạy bộ với anh.”
Tần Thư: “…Không phải anh bảo bắt đầu từ tuần sau sao?”
Hàn Phái: “Chủ nhật không phải là ngày đầu tiên của một tuần sao?”
Tần Thư: “…”
Muốn ch.ết luôn cho rồi.
Về đến nhà, Nhan Ngạn vừa lúc từ thư phòng ra ngoài rót nước, vừa nhìn thấy cô đã giở giọng bỡn cợt: “Tưởng tối nay cậu không về nữa.”
“Trước khi về cũng có thể làm chuyện xấu đó nhé.” Tần Thư cười nói.
Nhan Ngạn biết Tần Thư nói đùa, cô nàng nhếch cằm, cười xấu xa hỏi: “Này, cậu tính khi nào thì tóm lấy anh ta.?”
Tần Thư ôm gối, ngã người xuống sô pha, thất thần nói: “Chờ đến ngày lễ tình nhân đi.”
Nhan Ngạn: “Cậu mắc chứng cưỡng bách à, ngủ với đàn ông thôi mà cũng phải chọn ngày cụ thể.”
Tần Thư mặt ủ mày ê: “Trước mặt không tính đến chuyện này, tối mai Hàn Phái còn bắt mình đi chạy bộ, cậu nói mình làm sao bây giờ?”
Nhan Ngạn dựa vào tay vịn sô pha, vui sướng khi người khác gặp họa: “Không phải là không ai quản được cậu sao?”
Tần Thư: “Ai biết được anh ấy bá đạo thế.”
Nhan Ngạn chế nhạo: “Vậy cậu có thể bá đạo hơn anh ta, trực tiếp áp đảo đi.”
Tần Thư thở dài: “Hình như mình bại trong tay anh ý rồi.”
Nhan Ngạn hiểu Tần Thư nhất, bắt cô chạy bộ giống như muốn lấy mạng cô vậy.
Đàn ông có quan trọng mấy cũng không bằng tính mạng của bản thân, ngay cả thầy Hà ngày trước bắt cô chạy bộ rèn luyện thân thể, cô cũng nhất quyết không nhấc chân.
Cô nàng đưa ra chủ ý cho Tần Thư: “Tăng ca đi, nếu không thì bảo chân đau. Kéo dài thời gian, chuẩn bị tâm lý tốt rồi lại đi chạy bộ.”
Tần Thư: “Chiêu này không dùng được, mình cảm thấy dù trong lòng mình nghĩ cái gì, Hàn Phái liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”
Lấy cớ tăng ca, nói ra đã thấy đáng thương.
Đau chân hả?
Còn không bằng bảo phải tăng ca
Thế nên mặc kệ lấy cái cớ gì cũng đều rất miễn cưỡng.
Nhan Ngạn trêu chọc: “Bây giờ chỉ còn biện pháp chia tay, mà cậu thì lại không nỡ.” Cô nàng vỗ bả vai Tần Thư: “Bé ơi, muốn tinh thần sung sướng tất nhiên phải trả giá bằng thân thể mệt nhọc, giống như làʍ ȶìиɦ ấy, không vất vả sao có thể hưởng thụ?”
Tần Thư: “…Cậu…cút đi.”
Nhan Ngạn: “Hai ngày nữa đúng là mình phải cút thật.”
Tần Thư: “Làm sao?”
Tần Thư: “Thứ ba, mình phải đi Thiên Tân công tác, đi thẩm tr.a cùng sếp mình, ngày trở về còn chưa rõ.” Hạng mục cụ thể là gì thì cô nàng không nói.
Đề cập đến cơ mật công ty, Tần Thư cũng không hỏi nhiều.
Sau đó Tần Thư có điện thoại, cô liền lên lầu bắt máy, Nhan Ngạn lại quay về thư phòng tăng ca.
“A lô.” Tần Thư uể oải bắt máy.
Phương Mộ Hòa nhíu mày: “Sao ủ rũ thế, tăng ca à?”
Tần Thư ngã xuống sô pha trong phòng, “Không, có chuyện gì thế?”
Phương Mộ Hòa: “Các em còn muốn làm hạng mục này không?” Hắn tức giận hỏi.
Mấy ngày nay cứ chờ đợi mãi, không đợi được câu trả lời của Tần Thư, hắn lại không đợi nổi mà đi hỏi trước.
Đây là lần đầu tiên, khách hàng uất úc chủ động cầu xin ngân hàng đầu tư hợp tác với mình.
“Các em không muốn kiếm tiền đúng không?” Hắn càng nghĩ càng tức giận.
Tần Thư cười: “Sốt ruột không ăn được đậu phụ nóng.”
Phương Mộ Hòa: “…Kỳ Kỳ ơi, đây không phải vụ mua bán một hai đồng, nếu các em không muốn làm thì nói sớm, đừng làm chậm tiến độ của anh, em không biết có lúc chậm một bước, chậm cả đời sao?”
Phương Mộ Hòa nhìn thấu rồi, Tần Thư nén cười, cũng không vạch trần: “Triệu tổng của bọn em đi công tác chưa về, em đã nói đại khái tình hình với chị ấy rồi, chị bảo chờ chị về rồi bàn tiếp.”
Phương Mộ Hòa: “Vậy sao em không nói sớm?!”
Tần Thư: “Bận hẹn hò với trai đẹp nhà em nên quên mất.”
Phương Mộ Hòa: “…”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tần Thư thở dài, cũng không biết Triệu Mạn Địch có nhận hạng mục này hay không, thật ra cô không chỉ hỏi qua một lần, Triệu Mạn Địch nói còn đang xem xét tư liệu, không thể trả lời ngay được.
Thứ hai, Triệu Mạn Địch mới quay lại.
Hôm sau, cuối tuần.
Tuy Hạ Cánh Nam bảo cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng mà nghỉ ngơi xong thì sao, muốn có tiền để sống thì phải tăng ca tăng giờ làm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tăng ca.
Giống như ngày thường đi làm, 7 giờ hơn Tần Thư đến công ty.
Hầu như ngày nào cô cũng có thể gặp được Doãn Nhất Kiều, hôm nay cũng vậy.
Cô vừa đi đến đại sảnh, thang máy chuyên dụng của Hạ Cánh Nam đang chuẩn bị đóng lại mở ra.
“Trùng hợp quá.” Doãn Nhất Kiều tươi cười chào hỏi.
Tần Thư vốn không muốn đi thang máy chuyên dụng, đứng cùng một chỗ với Hạ Cánh Nam lúc nào cô cũng cảm thấy áp lục.
Không ngờ hôm nay Hạ Cánh Nam không có trong thang máy, Tần Thư hơi giật mình.
“Ngơ ngẩn cái gì, vào đi.” Doãn Nhất Kiều vẫn ấn giữ cửa.
Tần Thư: “Hạ tổng không có ở đây ạ?” Sau khi hỏi xong mới cảm thấy vô nghĩa, nếu có ở đây, một người to như thế làm so có thể không thấy được.
Doãn Nhất Kiều: “Không biết hôm nay anh ta có đến không?” Nói xong cô ta tiếp tục giải thích tại sao mình có thể đi thang máy chuyên dụng, “Hôm đó, anh ta ấn mật mã chị nhìn lén được đó, khỏi phải chen chúc cũng những người khác trong thang máy.”
Tòa nhà này còn có một công ty khác, nếu đi thang máy bình thường thì phải cùng chen chúc với nhân viên của công ty khác, cô ta ghét nhất là phải chen chúc trong thang máy, toàn người là người.
Tần Thư cười: “Nói cũng phải.”
Doãn Nhất Kiều: “Chị nói mật mã cho em nhé, về sau buổi sáng em không cần chen thang máy với người khác rồi.”
Không đợi Tần Thư từ chối, Doãn Nhất Kiều đã chủ động nói trước: “520520, dễ nhớ lắm.” Sau đó cười nói: “Không ngờ Hạ tổng của chúng ta lại lãng mạn thế.”
Khóe miệng Tần Thư cứng đờ.
Mãi cho đến văn phòng, Tần Thư vẫn chưa hồi thần.
Ngồi trước màn hình máy tính sửng sốt một lúc lâu, nhập mật mã máy tính của mình vào: 520520
Mật mã này cô đã dùng nhiều năm, trước khi quen biết Hạ Cánh Nam cô đã dùng cái mật mã này.
Khoảng thời gian nằm viện ở Luân Đôn, thỉnh thoảng Hạ Cánh Nam đến thăm cô, nếu đúng lúc đó anh ta phải mở họp video sẽ dùng máy tính của cô, anh ta hỏi cô mật mã.
Sau khi cô nói mật mã, Hạ Cánh Nam còn hỏi cô sao lại dùng mật mã đơn giản thế.
Cô bảo: “Vì cảm thấy rất có ý nghĩa.”
Nhân cơ hội đó, Tần Thư liền hỏi Hạ Cánh Nam: “Hạ Cánh Nam, thầy có biết sinh nhật em là ngày nào không?”
Hạ Cánh Nam lắc đầu, “Nói đi.”
Tần Thư: “Ngày 9 tháng 5.”
Hạ Cánh Nam: “Vậy người bình thường sẽ lấy mật mã là 520509 sao?”
Cô cười giảo hoạt: “Thật ra cái mật mã này có liên quan đến sinh nhật của em, thầy đoán xem? Đoán đúng em sẽ cho thầy một bất ngờ.”
Cô cho Hạ Cánh Nam thời gian hai phút.
Hạ Cánh Nam suy nghĩ một lúc rồi nói: “20 tháng năm là ngày sinh nhật lịch âm?”
Cô lắc đầu.
Sau đó Hạ Cánh Nam phải mở họp, anh ta liền gác việc này sang một bên, sau khi kết thúc buổi họp chắc anh ta quên mất nên cũng không nhắc tới.
Thế nên điều bất ngờ đó cũng không có ý nghĩa gì nữa. Không ngờ, mấy năm sau, thang máy của anh ta lại dùng mật mã này.