Chương 55

Hàn Phái chuyên chú lái xe, Tần Thư thấy nhàm chán, lấy di động ra tùy ý lướt, lại nhìn thấy dòng trạng thái riêng tư chỉ mình cô thấy, khi đó cô còn chưa quen biết Hàn Phái.


【 hôm nay là ngày 16 tháng 2 năm 2017, tôi ở sân bay Kennedy gặp phải Hàn Phái, anh ta va phải tôi một chút, dòng trạng thái đã nhiều năm chưa xóa được kia cứ như vậy mà bay đi.
Cũng không biết Hàn Phái là khắc tinh của tôi, hay khắc tinh của ‘anh’. 】


Lần nữa nhìn thấy cái này, đã là cảnh còn người mất.
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Khi đó cô thề son sắt muốn tìm anh tính sổ, sổ còn chưa tính, cô đã giao chính mình vào tay anh.


Tần Thư nhìn chằm chằm dòng trạng thái này hồi lâu, ấn xóa, lại giống như trước kia, lúc lựa chọn 【 Đồng ý 】 hay 【 Hủy bỏ 】, ngón tay cô đặt ở đồng ý, chỉ là không đợi cô nhấn vào.


Chợt ô tô phanh gấp, Tần Thư ‘ A ’ một tiếng, đầu đập lên ghế điều khiển, Hàn Phái vội quay đầu: “Đụng vào sao?”
Tần Thư trả lời, “Không sao ạ, không đau.” Lại hỏi: “Làm sao thế anh?”


Hàn Phái: “Xe phía trước phanh gấp.” Bọn họ đang ở giao lộ qua đèn xanh, kết quả có người vượt đèn đỏ.
Xe phía sau bóp còi, Hàn Phái lái xe, lại hỏi: “Em thật sự không sao chứ?”
Tần Thư lắc đầu, lại nhìn trạng thái kia, đã không còn.
Cô: “…”


available on google playdownload on app store


Giống như vận mệnh đã sắp đặt sẵn, quá khứ của cô đều để anh tới kết thúc.
“Hàn Phái.”
“Có phải em đau ở đâu không?”
“Không phải.” Cô nói: “Thật ra lúc trước em đã gặp anh, trước khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em đã nhìn thấy anh.”


Hàn Phái nghĩ nghĩ: “Ở trên TV à?”
Tần Thư lắc đầu, lại gật đầu: “Cũng coi như thế, nhưng TV là lần thứ hai, trước đó còn có một lần.”
“Ở đâu?”
“16 tháng 12 năm ngoái.”
Lúc này đến lượt Hàn Phái giật mình: “Ở New York?”
“Vâng, ở sân bay.”


“Sao không gọi anh?” Hỏi xong Hàn Phái cũng bật cười, khi đó bọn họ còn chưa quen biết.
Tần Thư ‘ Hừ ’ một tiếng, “Em muốn tìm anh tính sổ, lúc ấy anh đang gọi điện thoại, em mới tạm tha cho anh.”
Hàn Phái cười: “Anh đắc tội với em à?”
Tần Thư: “Anh va vào em.”


Hàn Phái không có bất kỳ ấn tượng gì ngày đó anh đụng phải người, có khả năng là khi anh gọi điện thoại không chú ý, “Lúc ấy đang gọi điện thoại cho Hạ Cánh Nam, chính là nói hạng mục AC.”
Tần Thư: “…”
Hóa ra Hạ Cánh Nam tự mình kết thúc tình cảm của mình…


“Anh thì sao? Tại sao lần đầu tiên gọi điện nói có vài tiếng đã ngắt máy?”
Hàn Phái: “… Anh thất thần.”
“Suy nghĩ cái gì? Nghĩ xem em trông như thế nào à?”


“Không phải, nghĩ xem có phải em đặc biệt ưu tú hay không, nếu không ông nội anh cũng sẽ không tác hợp, em trông như thế nào anh có thể đoán được, anh quen cả chú với dì, con gái đều giống ba.”
Tần Thư cường điệu: “Nhưng mà em là giống mẹ.”


Hàn Phái: “Ừ, cho nên so với tưởng tượng của anh còn xinh đẹp hơn.”
“A, em đã bảo mà, anh chưa biết em trông thế nào đã tích cực đến đón em như vậy, hóa ra anh cũng là người coi trọng vẻ bề ngoài.”
Hàn Phái hỏi lại: “Em không thích người đẹp à?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---


“Thích, nếu anh lớn lên không đẹp trai, em nhất định sẽ không muốn lên giường với anh.”
“…”
Khách sạn.
Lúc Thu Lam đến, Úy Lam cũng tới rồi.
Oan gia ngõ hẹp, xe hai người đỗ ở một khu, gần như là đồng thời xuống xe.
Úy Lam vẫn luôn cúi đầu nhìn di động, không chú ý tới Thu Lam.


Chờ cô cất di động, ngẩng đầu liền nhìn thấy.
Hai người lúc trước gặp nhau tại Thiên Tân ở công ty BD, khi đó ngại có nhiều người, miễn cưỡng hàn huyên hai câu, hôm nay bất đồng, không có người ngoài.
“Trùng hợp quá.” Úy Lam chào hỏi trước.


Thu Lam ngoài cười nhưng trong không cười: “Trùng hợp ghê.” Bỗng nhiên dừng bước chân, “Hàn Phái hôm nay cũng tới đấy.”
Úy Lam hỏi lại: “Liên quan gì tới tôi?”
Thu Lam: “Không quan hệ gì cả.” Lại nói: “Cậu ấy mang bạn gái tới.”


Úy Lam cực kỳ muốn che dấu loại cô đơn này, nhưng biểu tình ở khóe miệng vẫn cứng đờ.


Thu Lam nói: “Biết tôi ghét nhất ở cậu cái gì không? Chán ghét cậu rõ ràng trong lòng có kim còn giả vờ nhu nhược, hận không thể để đàn ông khắp thiên hạ tới ủng hộ cậu, bảo vệ cậu. Rõ ràng ngữ khí nói chuyện với các bạn nữ rất bình thường, tới trước mặt nam sinh thanh âm lập tức hạ xuống tám quãng, còn dịu dàng đến không cưỡng được.”


Cũng không để ý đến biểu tình của Úy Lam, chỉ mải nói: “Tôi lúc trước còn nghĩ không ra trước kia cậu không tham gia họp lớp, tại sao đột nhiên lại đến, lúc trẻ không đến, giờ 30 rồi còn xuất hiện, hóa ra là nhìn ảnh đại diện của Hàn Phái, cậu hiểu lầm, hiểu lầm Hàn Phái tỏ tình với cậu.”


Cô cười, “Tôi nói không sai chứ?”
Úy Lam sửa sang lại biểu tình: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.”
Thu Lam ‘ À ’ một tiếng, “Cậu có thể tiếp tục lừa mình dối người.” Nói xong nâng bước rời đi.
Úy Lam hít một hơi, trong lòng khó chịu như có kim đâm, cảm thấy xấu hổ.


Đúng vậy, lời Thu Lam vừa nói chính là suy nghĩ của cô lúc tham gia họp lớp hôm đó.
Cô cho rằng Hàn Phái thay đổi bức ảnh kia, còn có quyển sách kia, là đang hồi ức lại quá khứ, mà quyển sách đó phiên bản đầu tiên nằm ở chỗ cô.
Nào biết rằng, anh tỏ tình với bạn gái.


Cô vẫn luôn tự mình đa tình.
Lúc trước lớp 12 ngồi cùng bàn với anh, thật ra là cô chủ động tìm chủ nhiệm lớp, nói mình học toán không tốt, muốn tìm người bổ túc, lúc ấy cô chỉ một lòng một dạ muốn thi vào trường tốt, cho bố mẹ hãnh diện.


Nhưng khi đó lớp 12, ai có rảnh quan tâm thành tích của người khác, cũng chỉ có Hàn Phái, thành tích của anh vẫn luôn an ổn ở vị trí thứ nhất, nội dung chương trình học của lớp 12 đều là anh tự học, thời gian dư dả.
Kết quả cứ như vậy thuận lợi trở thành bạn cùng bàn với anh.


Từ lúc ngồi cùng bàn với Hàn Phái, sau khi tan học Thu Lam không có việc gì cũng gây khó dễ cho cô, đều là nói những lời trào phúng.


Tuy rằng cô với Hàn Phái ngồi cùng bàn, nhưng các bạn nữ trong lớp, thậm chí toàn bộ nữ sinh trong trường đều cho rằng Hàn Phái với Thu Lam là một đôi, bọn họ môn đăng hộ đối, nguời lớn hai nhà cũng ủng hộ, mỗi ngày cơm trưa cũng là Thu Lam với Hàn Phái ăn cùng nhau.


Lúc ấy bởi vì Hàn Phái giảng bài cho cô, tan học Thu Lam cũng sẽ giận dỗi Hàn Phái, Hàn Phái không phản ứng, có khi Thu Lam sẽ tức giận, thế cho nên các bạn nữ trong lớp cho rằng tình cảm của hai người có mâu thuẫn.
Bạn học hỏi Thu Lam với lớp trưởng là một đôi à, cô cười nói, nào có, giống như anh trai thôi.


Anh trai còn nói giỡn, cho dù là anh, cũng là anh yêu.
Sau đó mọi người càng tin rằng bọn họ là người yêu, bởi vì bọn họ cùng nhau đi học ở nước ngoài, lúc ấy người tốt nghiệp cấp 3 xong xuất ngoại không nhiều lắm, cả trường cũng chỉ có mấy người.


Bọn họ lại học cùng một trường, cùng một chuyên ngành.
Ngay cả cô cũng cảm thấy Hàn Phái thích Thu Lam, nếu không vì sao muốn học cùng một chuyên ngành với nhau?
Có một hôm, cô thấy anh đang xem tư liệu về trường học ở nước ngoài, cô nói: Chờ có cơ hội, cô cũng muốn đi ra ngoài học thêm kiến thức.


Sau đó anh apply trường học, chuẩn bị hồ sơ, cô cầm những giấy tờ đó của anh, như là vô thức nói một câu, giáo dục ở nước ngoài thật tốt, hâm mộ bọn họ có thể tiếp thu giáo dục vượt bậc như vậy.
Hôm đó, Hàn Phái không lên tiếng.


Lúc ấy không phải cô muốn Hàn Phái giúp cô xuất ngoại, trước nay cũng không có ý nghĩ đó, chỉ là cảm thấy sắp tốt nghiệp, về sau cách xa như vậy, cô rất khó gặp lại anh, trong lòng cảm thấy không nỡ.


Nên nghĩ rằng anh có thể nói: Không có việc gì, lúc thi nghiên cứu sinh cô có thể tới đây, anh chờ cô… chẳng hạn, nhưng anh lại không hề có ý tứ đó.


Sau đó lại có một hôm, anh nói với cô, nếu cô muốn ra nước ngoài, anh có thể cho cô vay tiền, anh đã nói với cha mẹ, cha mẹ cảm thấy ra ngoài học là chuyện tốt, đồng ý giúp đỡ làm thủ tục và xin visa.


Nhưng anh cũng không phải là không có điều kiện, bảo cô về nhà hỏi cha mẹ, nói tình huống thực tế rõ ràng, nếu cha mẹ cô cảm thấy có thể như vậy, thì những chuyện còn lại để anh đến giải quyết. Tất cả các khoản cần dùng khi ở nước ngoài, cũng là tiền do anh tự kiếm, không cần phải trả gấp, về sau cô đi làm từ từ trả cho anh là được.


Cha mẹ hai bên đều tham gia vào, kỳ thật chính là chuyện mượn tiền giữa người lớn với nhau, chút tiền ấy đối nhà Hàn Phái mà nói thì không đáng gì, có lẽ chỉ bằng tiền mà mẹ Hàn Phái mua mấy cái túi xa xỉ.


Nhưng đối với nhà các cô, thì phải là cha mẹ không ăn không uống tích cóp mấy chục năm.
Dù sao lúc ấy còn nhỏ, vì có thể nhìn thấy Hàn Phái cô cảm thấy ý này không tồi, về nhà hỏi cha mẹ, nhưng cha mẹ dù thế nào cũng không đồng ý.


Lại sau đó, không nghĩ tới Hàn Phái với Thu Lam học cùng một trường cùng một chuyên ngành, cô đột nhiên đánh đổ bình dấm chua, không biết vì cái gì, trong tiềm thức luôn cảm thấy Hàn Phái là của cô.


Cô hỏi Hàn Phái có thể đổi trường khác không, sau này cô cũng sẽ qua đó, ngữ khí hôm đó của cô không tốt lắm.


Không nghĩ tới Hàn Phái vậy mà lại quyết tuyệt đến thế, không chút nào ướt át mập mờ, anh sẽ không vì ai mà thay đổi, còn chuyện về sau cô học trường nào, đó là chuyện nhân sinh đại sự của cô, tự cô suy xét tốt là được.
Ý tứ đã quá rõ ràng.


Sau khi tốt nghiệp bọn họ mất liên lạc, cô còn nghĩ, có thể một ngày nào đó, anh cảm thấy thái độ hôm đó không tốt mà tìm cô xin lỗi hay không, dù sao thì bọn họ ngồi cùng bàn một năm, anh đối với cô thật sự không tồi, đặc biệt là trong học tập giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng mà không có.


Sau này có nhóm trong WeChat, anh cũng ở trong đó, nhưng rất ít khi xuất hiện, cô vẫn luôn chờ anh chủ động thêm bạn với cô.
Nhưng vẫn là không có.


Vì tiện buôn chuyện, các bạn nữ trong lớp lại lập riêng một nhóm nhỏ, thỉnh thoảng nói chuyện ngày xưa bạn nam này với bạn nào đó như thế nào, ngẫu nhiên sẽ nói tới Thu Lam và Hàn Phái.
Có người biết tin tức còn nói, Hàn Phái với Thu Lam lúc thi nghiên cứu sinh cũng vẫn cùng một chuyên ngành.


Sau khi đi làm, mọi người lại nói chuyện Hàn Phái ở nước ngoài, Thu Lam về nước, nhưng Hàn Phái với Thu Lam còn có hợp tác, cùng nhau làm dự án, tám phần là sẽ kết hôn.
Thỉnh thoảng có người hỏi Thu Lam khi nào kết hôn với Hàn Phái, Thu Lam cười cười, nói là bạn bè thôi mà.


Mọi người không tin, luôn cho rằng Thu Lam có thể thành một đôi với Hàn Phái.
Mấy năm nay gần đây, không có động tĩnh gì, cô đoán có lẽ Hàn Phái cũng không tính cùng Thu Lam ở bên nhau, nếu không cũng sẽ không để một cô gái chờ nhiều năm như vậy.


Có hôm ở trong nhóm chat của lớp, có người hỏi Hàn Phái khi nào kết hôn, anh nói trước 35 tuổi sẽ không suy xét.
Cô từng vô số lần hy vọng, có lẽ chờ một ngày mình trở nên đặc biệt ưu tú, bọn họ sẽ có thể có khả năng.
Hiện tại nghĩ đến, cũng chỉ là tự lừa mình dối người.


Nếu anh thật sự có ý tứ với cô, nhiều năm như vậy còn không liên lạc?
Cô với Thu Lam, bắt đầu từ lớp 12, đều coi nhau trở thành tình địch giả tưởng, thật là buồn cười.


Nhưng Thu Lam còn mạnh hơn cô, ít nhất nhiều năm như vậy, Hàn Phái đều rất chiếu cố Thu Lam, ngay cả làm ăn buôn bán, đều sẽ ưu tiên suy xét đến Thu Lam.
Mà cô thì sao?
Chủ động muốn giúp Hàn Sầm, còn bị anh cự tuyệt.
Một đường vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã đến đại sảnh khách sạn.


Lúc Úy Lam chờ thang máy, lơ đãng quét mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Hàn Phái, anh nắm tay một cô gái đi đến cửa thoát hiểm.






Truyện liên quan