Chương 72
Tần Thư phát hiện, Bắc Kinh hôm nay những đám mây giống như bông, trắng tinh mềm mại, cực kỳ giống với bầu trời New York ngày tốt nghiệp đó.
Hóa ra khi tâm tình tốt, mặc kệ ở đâu, cảnh sắc đều mỹ lệ giống nhau.
Sau một lúc lâu, tâm tình của Hàn Phái còn đang rung động, nhưng đã có thể lái xe, anh dặn dò Tần Thư: “Ngồi cẩn thận, chúng ta về nhà.”
“Vâng.”
Hiện giờ chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ muốn trở về hưởng thụ niềm hạnh phúc này.
Ô tô rời đi, cảnh phố vẫn luôn lùi lại.
Phong cảnh bên ngoài hiện qua cửa kính pha lê, từng bức đều tan biến qua một giây.
Cho đến khi hình ảnh tòa nhà quen thuộc phản chiếu vào, bọn họ về đến nhà.
Xuống xe, Tần Thư cuối cùng cũng đối diện với anh, Hàn Phái ôm cô vào trong lồng ngực, không nói chuyện, dùng sức ôm, lại hôn trán cô.
Tần Thư muốn giúp anh đẩy hành lý, Hàn Phái không cho.
“Không sao, cái này rất nhẹ.”
“Chính em còn nói nhẹ, không lẽ anh lại không xách được?”
“…” Tần Thư không bướng bỉnh với anh nữa, nghe lời đi phía sau.
“Nắm lấy tay anh.” Hàn Phái bỗng nhiên quay đầu lại nói với cô.
Tần Thư cười: “Chả lẽ em còn lạc được?” Nói tới nói lui, vẫn làm theo anh.
Mùa này anh cũng không mặc áo khoác, cô tóm lấy thắt lưng anh, thỉnh thoảng dùng sức kéo kéo, “Cảm nhận được em không?”
“… Đừng kéo mạnh như vậy.”
Tới thang máy, Hàn Phái bảo Tần Thư ngồi lên vali.
Còn anh ngồi xổm xuống.
Tần Thư khó hiểu: “Anh ngồi xổm làm gì?”
“Xoa chân cho em.” Hỏi cô: “Xếp hàng đứng lâu như vậy có mệt không?” Nhẹ nhàng thả lỏng bắp chân của cô.
“Không mệt.”
Nhưng anh vẫn tiếp tục xoa bóp.
Tần Thư cảm giác được anh từ lúc nhận được tin vui đến bây giờ cũng không có chỗ phóng thích nên mặc kệ anh.
Nếu có bạn trai cùng tuổi, lúc này có lẽ bạn trai vừa hát vừa nhảy, nói không chừng còn tìm chỗ nào điên một chút, nhưng Hàn Phái là một người đàn ông nội liễm.
Cho dù kích động, cũng âm thầm giấu trong lòng.
Vẫn là ở nhà thoải mãi, cái gì cũng quen thuộc, ngay cả không khí cũng vậy.
Ngồi máy bay một đêm, Tần Thư tìm quần áo đi tắm rửa.
Hàn Phái ngồi ở phòng khách ngây ra, giống như là nằm mơ.
Anh gửi tin nhắn cho Nghiêm Trầm: 【 Khi nào cậu làm hôn lễ? 】
Nghiêm Trầm gọi tới, cười: “Sao, cậu muốn tài trợ địa điểm à?”
Hàn Phái hiện tại rất dễ nói chuyện: “Cũng được, cậu muốn làm ở đâu?”
“Cụ thể ở đâu còn chưa quyết định, tùy cô ấy.”
“Không tính toán làm trong năm nay à?” Hàn Phái lần đầu tiên bát quái chuyện của người khác.
Nghiêm Trầm cảm thấy thú vị, “Cậu hôm nay làm sao vậy?” Lại nói: “Nếu cử hành hôn lễ nhất định sẽ báo trước cho cậu một tháng, còn định để cho cậu làm phù rể, phù dâu để cho Kỳ Kỳ.”
Hàn Phái hỏi: “Phù dâu phù rể không phải là cần người chưa lập gia đình sao?”
Nghiêm Trầm nghĩ nghĩ, lại nói: “Đương nhiên, bạn tôi đều kết hôn hết rồi, chỉ còn mỗi cậu.” Anh buông tài liệu trong tay, thảnh thơi châm điếu thuốc.
Hàn Phái: “Nếu là chưa lập gia đình, vậy tôi không thể làm phù rể được.”
Trong điện thoại đại khái có hai giây trầm mặc, Nghiêm Trầm cũng không rảnh lo hút thuốc, trực tiếp bóp tắt,: “Mẹ nó, tình huống thế nào vậy?”
“Chính là như cậu nghĩ.”
“Cậu cầu hôn khi nào?”
Hàn Phái chỉ nói: “Hai năm nữa cậu mới tổ chức hôn lễ, con trai tôi sẽ đi làm hoa đồng cho cậu.”
“Cậu… Cậu… Cậu nói cái gì?” Nghiêm Trầm khiếp sợ đến phun không ra chữ, lắp bắp.
“Cậu làm việc đi.” Hàn Phái cúp điện thoại.
Nghiêm Trầm lại gọi tới, Hàn Phái tắt đi, gửi ảnh chụp lãnh chứng hôm nay cho cậu ta.
Lại phát thêm bao lì xì mười đồng: 【 Mua kẹo ăn đi. 】
Tần Thư tắm xong xuống dưới, ngồi vào trong lòng anh, hai người nhìn nhau mấy giây, Hàn Phái lau giọt nước trên cổ cô.
Anh có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng vừa đến bên miệng lại cảm thấy, tất cả từ ngữ cũng không thể biểu đạt tâm tình bây giờ.
Tần Thư ôm cổ anh, tắm xong trên người mát mẻ thoải mái, cọ gương mặt anh, thấp giọng hỏi: “Anh không định nói gì với em à?”
Hàn Phái thực nghiêm túc suy nghĩ, kỳ thật lúc trước cũng có suy xét mấy vấn đề này.
Anh nói: “Từ giờ trở đi, đến khi con đi nhà trẻ, anh sẽ giảm bớt công việc, chia dự án trong tay cho cha mẹ anh, giành nhiều thời gian cho em và con, nếu không bận, anh sẽ cố gắng đưa đón em đi làm.”
Tần Thư: “…”
Cười, “Em còn cho rằng anh sẽ nói: Về sau đừng làm việc, đừng xem điện thoại, ở nhà ngoan ngoãn dưỡng sức, chờ sinh con xong lại tính đến chuyện công việc.”
Kết quả, tất cả đều là anh hứa hẹn chuyện anh phải làm.
Hàn Phái ấn cô vào trong ngực: “Sao có thể như vậy? Mang thai bản thân đã vất vả, còn phải vứt bỏ rất nhiều cơ hội trong công việc, em vốn dĩ còn tính toán chơi mấy năm, hiện tại nguyện ý gánh vác tiểu sinh mệnh này cho anh, anh đã cảm thấy đủ lắm rồi.”
Cũng cực kỳ cảm kích.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện, gắt gao ôm nhau, cảm thụ được nhịp tim của nhau, còn có cả sinh mệnh nhỏ kia nữa.
Cứ an tĩnh như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Em có buồn ngủ không?” Hàn Phái hỏi.
Tần Thư gật đầu, vừa rồi tựa trên vai anh thiếu chút nữa đã ngủ, hiện tại đôi mắt đã bắt đầu không mở ra được.
“Lên giường ngủ đi, như vậy không thoải mái.” Hàn Phái bảo cô đứng dậy, Tần Thư bất động, lắc đầu: “Cứ như thế này đi, đến giường em không ngủ được.”
Hàn Phái dỗ cô: “Anh ngủ cùng em.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Anh không cần làm việc à?”
“Hôm nay nghỉ ngơi cả ngày.”
Hàn Phái cũng đã vài ngày không nghỉ ngơi tốt, bận rộn công việc, còn nghĩ đến chuyện lãnh chứng với cô.
Tần Thư nằm ở trong lòng anh rất nhanh đã ngủ, quá mệt mỏi, giấc ngủ rất sâu.
Hàn Phái ôm cô ngủ trong chốc lát, giữa trưa tỉnh lại, muốn rời giường ăn một chút gì lại bị Tần Thư quấn lấy, sợ đánh thức cô, nên anh vẫn luôn nằm trên giường.
Anh ngắm nhìn gương mặt cô, giữa mày tất cả đều là mỏi mệt, cũng không biết bao lâu rồi chưa ngủ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa, Tần Thư ngủ quá sâu, cũng không thèm động đậy chút nào.
Tự nhiên tay anh để lên bụng cô.
Mang thai không có trong kế hoạch của anh, biết cô còn muốn chơi, còn muốn anh lại chiều cô mấy năm, anh vẫn luôn làm tốt bảo hộ, tuy rằng mang bao không được tận hứng, nhưng vì cô, không có lần nào anh không dùng.
Lần trước sinh nhật cô từ New York trở về, hai người làm quá kịch liệt, lúc ấy khi ném bao anh cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Xem ra chính là lần đó bao rách.
Tần Thư ngủ một lúc sẽ đổi tư thế, xiêu vẹo.
Hàn Phái kéo cô về phía anh, đem cánh tay điều chỉnh lại tư thế cho cô tiếp tục gối, hiện tại anh cũng không buồn ngủ, anh lấy di động, click mở WeChat, phát cho mỗi bạn học cấp ba một bao lì xì 200.
Vừa mới bắt đầu trong nhóm rất yên tĩnh, sau khi click mở bao lì xì thì nổ tung.
Bạn học nữ nói, lớp trưởng đang phát quà thiếu nhi tập thể sao?
Các bạn nam nghĩ khác, hỏi có phải sắp được uống rượu mừng không?
Trong nhóm anh một câu tôi một câu, ngày thường an tĩnh như gà hiện tại tin nhắn nhảy không ngừng.
Úy Lam cũng click mở bao lì xì, 200 đồng.
Hóa ra mỗi người đều giống nhau.
Cô không nói chuyện, yên lặng lặn xuống xem các bạn khác nói chuyện.
Có người hỏi Hàn Phái khi nào kết hôn, còn @ anh, Hàn Phái cũng không đáp lại.
Úy Lam nghĩ, nếu thật kết hôn, với tính cách của anh đã sớm nói thẳng, sẽ không để người đoán tới đoán đi, có lẽ, anh thật sự là phát quà thiếu nhi cho mọi người.
Lúc này, Thu Lam @ Hàn Phái: 【 Sếp nhà cậu hôm nay vui vẻ, cho cậu tiền tiêu vặt à? 】
Hàn Phái lúc này mới trả lời: 【 Mời mọi người ăn kẹo mừng. 】
Thu Lam: 【 Lãnh chứng? 】
Hàn Phái không nói chuyện, gửi bức ảnh vừa rồi gửi cho Nghiêm Trầm vào trong nhóm chat, trong nháy mắt biểu tượng cảm xúc trong nhóm tàn sát màn hình, Hàn Phái muốn thu hồi nó về.
Nhưng chờ anh tìm được, đã hết thời gian.
Úy Lam biểu cảm ngưng kết, ảnh chụp sớm bị spam không biết trôi đi nơi nào, nhưng vừa rồi khi Hàn Phái gửi vào trong nhóm, cô vẫn rõ ràng thấy được, là hôm nay lãnh giấy hôn thú.
Biết bọn họ sớm muộn gì cũng kết hôn, nhưng tận mắt nhìn thấy, tựa như bị đặt vào một không gian phong kín, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Cô đứng dậy rót một ly nước đá uống, cảm giác hít thở không thông mới giảm bớt một chút.
Đồng nghiệp xung quanh hỏi: “Chị Úy, có phải không thoải mái chỗ nào không? Sắc mặt chị kém quá.”
Úy Lam cố giương khoé miệng: “Không sao, có chút mệt thôi.”
“Chị phải chú ý nghỉ ngơi.” Đồng sự tiếp tục bận việc.
Úy Lam cầm di động ra bên ngoài, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Có lẽ bây giờ cô đã hiểu được Hàn Phái làm vậy có ý gì, anh là một người chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, sao có thể ở trong nhóm lớp khoe ân ái?
Không phải anh khoe ân ái, là cố ý cho cô xem, để cô biết Tần Thư là vợ anh, cạnh tranh của chú cô với Phương Mộ Hòa đừng có liên lụy đến người Tần Thư.
Sắp xếp mọi chuyện trước sau lại một lần, Úy Lam gọi điện thoại cho chú, bên kia một hồi lâu mới nghe.
Úy Minh Hải vừa rồi đang họp qua video, đơn giản phân phó bọn họ vài câu, rời khỏi video mới tiếp điện thoại, “Lam Lam, có chuyện gì sao?”
“Chú, cháu muốn nói chuyện này.”
“Ừ, nói đi.”
“Cháu cũng mới vừa biết, Tần Thư với Hàn Phái lãnh chứng rồi.”
Úy Minh Hải không biết Tần Thư là ai, “Hàn Phái kết hôn?”
“Vâng.”
“Chú với Hàn Phái không có quan hệ cá nhân, cậu ta kết hôn cũng sẽ không mời chú.” Đương nhiên ông ta cũng không có khả năng chủ động đi chúc mừng.
Úy Lam: “Cái cháu muốn nói không phải là cái này, là Tần Thư.”
“Tần Thư?”
“Vâng, Tần Thư của ngân hàng đầu tư Hải Nạp, quan hệ với Phương Mộ Hòa không phải là tốt bình thường, lúc này Phương Mộ Hòa tìm Hải Nạp giải quyết kế hoạch thu mua, đại khái cũng là do Tần Thư dắt tuyến.”
Úy Minh Hải tháo kính gọng vàng xuống, xoa giữa mày, lại nhìn về phía xa, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.
Lần nữa đeo kính lên, Bắc Kinh vẫn là bộ dáng cũ.
Suy nghĩ một lát, “Chú hiểu rồi.”
Cúp điện thoại, thư ký đi vào, “Úy tổng, phần văn kiện này cần ngài ký tên.”
Úy Minh Hải lật xem, ký tên mình, rồng bay phượng múa, ngẩng đầu nói với thư ký: “Trước tuần sau cho tôi một phần tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về Tần Thư, Tần Thư của ngân hàng đầu tư Hải Nạp.”
Thư ký gật đầu: “Tôi sẽ làm ngay.”