Chương 22
Gần tới lễ Giáng Sinh, bầu không khí lễ tết trong sân trường ngày càng tăng.
Năm nay cũng vừa dịp tròn một năm forum trường F thành lập nên các xã trưởng bên bộ Internet dự tính muốn tổ chức party kết hợp với lễ Giáng Sinh. Một là tiết kiệm nhân lực vật lực, hai là có thể tập trung đông người tới, vừa để tuyên truyền cho forum luôn. Thế nhưng trong số bọn họ có hơn phân nửa là nam sinh khoa kỹ thuật chỉ biết cặm cụi phát triển chức năng mới cho forum. Biểu họ đi sửa lỗi bug trong forum thì còn được nhưng việc tổ chức party Giáng Sinh thì… mặt mày ai nấy đều như trái mướp đắng.
Cũng may còn có Mập, vị lớp trưởng tiền nhiệm khoa điện tử này rất có sức hút. Được cậu nhờ cậy, Phạm Di Đình với năng lực hoạt động xuất sắc bị điểm tên tạm chuyển từ bộ tuyên truyền sang bộ Internet, hiệp trợ tổ chức đêm tiệc Giáng Sinh với họ.
Phạm Di Đình đang rầu lo ôn luyện môn chuyên ngành lại thêm một nhiệm vụ gian khó từ trên trời giáng xuống nên càng sứt đầu mẻ trán. Mà người chịu ảnh hưởng trực quan nhất chính là Quan An Tĩnh, mỗi ngày hai người họ vốn đi học chung, tan học chung, ăn cơm chung, vào phòng tự học chung, nhưng hiện tại chỉ còn cô cô đơn lẻ bóng, tất cả đều từ hai thành còn một…
Nhưng bạn học Quan An Tĩnh hoàn toàn thông cảm về sự thay đổi này. Lễ chúc mừng tròn một năm là hoạt động lớn lao biết mấy, với Phạm Di Đình cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện. Bạn tốt cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện, cô chẳng hề oán trách mà trái lại còn cảm thấy hổ thẹn vì bản thân không giúp ích được gì.
Người trong lớp ai cũng biết Quan An Tĩnh với Phạm Di Đình thân nhau đã lâu, chợt một hôm phát hiện Quan An Tĩnh “lạc bầy” thì cũng thấy có chút không tự nhiên. Có điều, trong số đó tuyệt đối không có lớp trưởng mới Lưu Tuấn Hàm luôn yên lặng quan sát Quan An Tĩnh. Bởi vì cậu chờ ngày này lâu lắm rồi.
Thực ra lúc mới nhập học Lưu Tuấn Hàm cũng chẳng chú ý nhiều tới Quan An Tĩnh. Cậu là chủ lực của đội bóng rỗ nên không hiếm lạ việc được bạn học nữ chú ý; còn cô chỉ là một người con gái bình thường trong ngàn vạn người, không có nét đặc sắc cũng chẳng chút nổi bật. Cho nên học xong một học kỳ, ấn tượng của Lưu Tuấn Hàm với cô chỉ gói gọn ôn nhu yên lặng, thành tích không tệ mà thôi. Thế nhưng tên của cô, Lưu Tuấn Hàm vẫn nhớ rõ, bởi vì hai chữ “An Tĩnh” dường như rất phù hợp với cá tính của cô.
Từ bạn học trở thành bạn thân với Quan An Tĩnh là ở tiết thí nghiệm năm hai.
Hồi trước khi giáo sư chia hai người chung một tổ thí nghiệm, Lưu Tuấn Hàm từng ma lanh nghĩ: cầu xin cô ấy đừng là partner xuẩn như heo dùm con… cũng may cậu nhanh chóng phát hiện cậu đã sai. Vốn cho rằng con gái không thạo việc tay chân nhưng trong quá trình hợp tác với Quan An Tĩnh, cô từng chút từng chút chứng minh quan điểm của cậu là sai. Hơn nữa bạn học Quan An Tĩnh không chỉ chăm chỉ mà còn rất thích giúp đỡ người khác.
Qua nhiều lần tiếp xúc, Lưu Tuấn Hàm dần dần phát hiện Quan An Tĩnh là một cô gái rất nghiêm túc và chuyên chú trong công việc, hơn nữa rất dễ hòa đồng.
Có đôi khi sẽ cần rất nhiều lý do để thích ai đó. Nhưng thỉnh thoảng chỉ cần một mà thôi.
Khi tin Quan An Tĩnh tham gia thi đấu lễ nghi truyền về thì các bạn nam trong hệ điện tử đều kinh ngạc, Lưu Tuấn Hàm cũng không ngoại lệ. Có ai ngờ một cô gái lặng lẽ như vậy lại đứng trên sân khấu cao vời vợi để mọi người bới móc từ đầu đến chân chứ? Đó, hẳn cần rất nhiều can đảm.
Vì vậy, từ vòng loại, bán kết cho tới chung kết. Lưu Tuấn Hàm đều đi theo nam sinh trong lớp đến hiện trường trợ uy, gần như không bỏ bữa nào. Cuối cùng, Quan An Tĩnh không phụ sự mong đợi của mọi người mà giành lấy giải Á quân, đồng thời sáng tạo thành tích thi đấu tốt nhất của con gái hệ điện tử, trở thành người hùng của hệ điện tử chỉ trong một bữa tối.
Kể từ đó, tần suất nam sinh xuất hiện trước phòng ngủ Quan An Tĩnh ngày một cao. Mỗi lần cô lên lớp, sự chú ý của mọi người với cô cũng ngày một nhiều. Nhưng, Quan An Tĩnh vẫn là Quan An Tĩnh ngày trước, không hề thay đổi vì thứ hạng cuộc thi. Vẫn như hồi trước: đi học, tan học, làm thí nghiệm, sự đơn thuần gần của cô gần như trong suốt, Lưu Tuấn Hàm thậm chí có thể nhận thấy vẻ đạm bạc cùng thản nhiên khi trao đổi với cô.
Một cô gái như vậy, hẳn rất đáng để người khác yêu thích.
Chớp mắt lại sang một học kỳ mới. Biết Quan An Tĩnh âm thầm cự tuyệt không ít nam sinh xum xoe lại gần, Lưu Tuấn Hàm vừa cao hứng nhưng cũng hơi lo, sợ mình cũng thành một thành viên trong số họ cho nên vẫn luôn không dám đâm thủng lớp ngăn đó. Một buổi tối nọ, lần đầu tiên Quan An Tĩnh gọi vào di động của cậu, hỏi có thấy Mập không bằng giọng điệu ôn nhu. Lưu Tuấn Hàm nói không thấy, nhưng thực ra phản ứng đầu tiên không phải muốn trả lời câu hỏi tìm Mập của cô mà vui vẻ nghĩ — cuối cùng cũng biết số di động của em ấy rồi !
Lưu Tuấn Hàm chưa phải chưa từng được con gái thổ lộ, trong họ cũng có không ít người xinh đẹp, thời thượng, nhưng người mà cậu để ý lại chính là cô. Cậu cũng từng nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên nhân. Mãi tới lần biết Quan An Tĩnh bị thương, Lưu Tuấn Hàm đã hiểu — nhìn em ấy đau đớn như thế, lòng cậu cũng đau, cậu rất muốn bảo vệ em ấy.
Tiết thí nghiệm hôm đó, hai người họ phối hợp không được ăn ý lắm, tuy thao tác thuận lợi nhưng Lưu Tuấn Hàm hơi chậm trễ ở bước cuối nên khiến toàn bộ thí nghiệm hỏng trong gang tấc, phải làm lại từ đầu. Là người phạm sai lầm, tuy Quan An Dĩnh dĩ nhiên không trách cứ cậu nhưng Lưu Tuấn Hàm thấy áy náy, lần thí nghiệm thứ hai gần như chỉ có một mình cậu làm hết mọi việc.
Chờ sau khi thí nghiệm hoàn tất, các bạn học khác đã đi từ sớm. Quan An Tĩnh thu xếp đồ đạc rồi nói chào tạm biệt với Lưu Tuấn Hàm, nhưng cô vừa rời đi chân trước thì chân sau Lưu Tuấn Hàm đã đuổi tới, chặn cô lại ở cửa ra vào.
Quan An Tĩnh: “Có chuyện gì hả?”
Lưu Tuấn Hàm: “Không, chỉ muốn hỏi em chủ nhật này có rãnh không?”
Làm xong thí nghiệm rồi mà, chẳng lẽ muốn làm thêm lần nữa hả? Quan An Tĩnh hơi nghi hoặc, nhìn Lưu Tuấn Hàm hỏi: “Anh còn trình tự nào đó chưa hiểu hả?”
Lưu Tuấn Hàm nhận ra Quan An Tĩnh hiểu lầm, tranh thủ giải thích: “Không phải làm thí nghiệm. Chỉ muốn hỏi em chủ nhật có rãnh… đi xem kịch không? Chỗ anh có một vé [Ý kiến sinh hoạt của hai con chó], anh nhớ lần trước em nói muốn xem tuồng này, bọn họ tới đây một tuần và chỉ diễn 10 lần.”
Kịch à… Từ nhỏ Quan An Tĩnh đã thích điện ảnh, sau khi vào đại học thì sở thích mở rộng tới kịch. Nghe Lưu Tuấn Hàm nói vậy, cô có nhớ một lần tán gẫu cô từng nhắc tới vở kịch tếu này, không nhờ anh ấy bây giờ vẫn nhớ.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn — “Vậy anh không định đi xem hả?”
“Đi, đương nhiên đi. Chỗ anh còn dư một vé, vốn để dành cho Trần Dịch Dương đi nhưng cậu ta tạm thời có chuyện không thể đi được. Phải xếp hàng vất vả mua vé nên anh không muốn lãng phí nó.”
Lưu Tuấn Hàm nói rất thuyết phục. Quan An Tĩnh hơi động lòng, nhưng suy nghĩ một lát thì hỏi lại: “Còn ai nữa không?” Nếu chỉ mình cô thì thôi vậy… để bạn học hiểu lầm thì không tốt lắm.
Lưu Tuấn Hàm thừa biết cô sẽ băn khoăn nên đã sớm tìm được cớ đánh lừa: “Có, còn có Trương Hiểu, Diêu Hải Dân, hôm đó chúng mình sẽ cùng đi.”
Quả thực Quan An Tĩnh rất hứng thú với tuồng kịch đó, hơn nữa chỉ diễn 10 lần ở thành phố A. Nếu như có nhiều người cùng đi xem thì không cần lo ngại nhiều, chỉ hy vọng giá vé nằm trong giới hạn mà cô có thể gánh: “Vậy một vé bao nhiêu tiền?”
Lưu Tuấn Hàm không ngờ cô lại hỏi giá vé, sau một hồi sửng sốt thì khoát tay nói: “Không cần trả tiền. Nếu em không đi thì cũng để không thôi.”
“Em không đi, người khác cũng có thể đi mà. Nếu em muốn đi thì phải trả tiền vé lại cho anh, bao nhiêu vậy?” Quan An Tĩnh chân thành hỏi cậu.
“Thật sự không cần. Bọn anh mua vé tập thể nên không rõ giá lẻ bao nhiêu nữa.”
“Như vậy à, cứ lấy tổng chia bốn.” Rất đơn giản mà!
Lưu Tuấn Hàm: “… Tới lúc đó tính sau, thời gian là 7 giờ 30 cuối tuần. Đến lúc đó chúng ta cùng bắt xe tới nội thành nhé?”
“Ok.” Quan An Tĩnh gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Bên này Lưu Tuấn Hàm cùng Quan An Tĩnh vẫn đang mặt đối mặt nói chuyện với nhau thì cửa lớn của phòng thí nghiệm ở dãy hành lang khác bị người ta đẩy mở. Hai người đàn ông bước ra từ bên trong, cao cao gầy gầy, thân hình cân đối. Người đàn ông đi đằng trước mặt áo phông màu đen, trên tay còn xách một chiếc áo vest, từ xa đã nhìn thấy Quan An Tĩnh.
“Úi cha! Đó chẳng phải là hệ điện tử sao?”
Người đàn ông mặc áo phông màu xanh ngọc nhanh chóng theo sát, đưa mắt nhìn theo, lông mày nhăn thành một đường, bước chân cũng nhanh hơn.
Cùng lúc đó, Quan An Tĩnh cùng Lưu Tuấn Hàm vẫn tiếp tục nói chuyện —-
“Anh đưa vé cho em trước.” Lưu Tuấn Hàm vừa nói xong thì lấy ra vé kịch đã chuẩn bị từ trước.
Quan An Tĩnh mỉm cười tiếp nhận, nghĩ tới việc cô cũng có hẹn vào ngày chủ nhật, trong lòng đặc biệt vui vẻ: “Vậy thứ bảy liên lạc nhé, cám ơn trước!”
Lưu Tuấn Hàm vốn chuẩn bị đánh một trận chiến ác liệt nhưng không ngờ Quan An Tĩnh lại đồng ý dễ như vậy, nét mặt nới lỏng, còn bạo dạn hỏi cô có muốn cùng xuống căn tin ăn cơm không. Nhưng Quan An Tĩnh sau khi lấy xong vé thì sức chú ý không hề đặt trên người cậu nữa, qua hồi lâu, cô vẫn chưa trả lời, nhưng lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó —
“Tiểu sư muội, thật trùng hợp, ở đây làm gì vậy?”
Lưu Tuấn Hàm với Quan An Tĩnh cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy đàn anh Hoắc Chính cùng Nghiêm Dịch ở cách đó không xa đang bước tới.
“Sư huynh.” Khi bọn họ tới gần thì Quan An Tĩnh nhu thuận gọi, trong lòng cảm thấy bất ngờ vì sự xuất hiện của họ, “Em vừa làm thí nghiệm ở đây xong.” Nói xong, ánh mắt không tự chủ nhìn Nghiêm Dịch ở phía sau: “Sư huynh, sao các anh lại ở đây vậy?”
Hoắc Chính quay sang liếc nhìn Nghiêm Dịch, thấy anh không dự định mở miệng, vì vậy tiếp tục nói: “Há, bọn anh tới tìm giáo sư thỉnh giáo vài vấn đề. Đã xong, giờ định rời khỏi.”
“Là chuyện của công ty hả?” Quan An Tĩnh tò mò hỏi.
Hoắc Chính vừa định nói gì đó nhưng thấy Lưu Tuấn Hàm đứng cạnh đó thì lập tức trở giọng: “Bí mật.”
Lưu Tuấn Hàm vừa nghe thì đã biết cậu bị người ta “ghét bỏ” rồi, hơn nữa cậu thực sự không quá thân với hai đàn anh này, vì vậy thức thời đi trước.
Nghiêm Dịch đứng ở đằng sau im ỉm không nói chuyện, Quan An Tĩnh thấy anh mặt mày nghiêm túc, trong lòng có hơi bất an. Lề mề cả buổi, Quan An Tĩnh tỏ vẻ muốn đi, nhưng ai ngờ lúc đó Nghiêm Dịch lại bước lên.