Chương 11: Điên cuồng ở Diễm (3)
"Này, trông cháu đáng sợ đến thế sao? Mọi người đều nói cháu là một tiểu suất ca, tương lai sẽ là đại soái ca đấy."
Phương Đông Dạ vừa tới cửa, thấy Vân và Phi đang đứng chặn, như hai vị thần giữ cửa. Đang định hỏi bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy âm thanh non nót vang lên đầy ngạo khí.
Trẻ con sao? Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại có một đứa nhỏ ở đây?
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phương Đông Dạ không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi, bởi anh rất hoài nghi, nếu như mình không nói lời nào, Vân và Phi không biết đến bao giờ mới mới ý thức được sự tồn tại của anh. Ngoài dự liệu, anh vừa lên tiếng đã tạo ra phản ứng như nổ lửa.
Vân và Phi vừa nghe thấy giọng của Phương Đông Dạ, vội vàng dịch thân thể qua. Lúc Phương Đông Dạ đang định nhìn Nhạc Diễm. Hai người không hẹn mà thật ăn ý, ôm lấy anh, xoay người đưa lưng về phía Nhạc Diễm.
Sau đó Vân giành quyền đặt câu hỏi trước:
"Đại ca, anh rất không được nha."
"Cái gì?"
Phương Đông Dạ bị câu nói không đầu không đuôi của Vân làm cho hoang mang. Sau đó khó hiểu nhìn về phía Phi. Mà Phi đối mặt với ánh mắt của Phương Đông Dạ, sau một lúc trầm mặc, nói:
"Đại ca, anh có con khi nào vậy hả? Như thế nào sao chúng tôi đều không biết?" Sau khi Phi nói xong, Vân vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Con mình?
Phương Đông Dạ vì này hai chữ, khóe miệng giơ lên thành hình cung.
"Nếu như tôi có thể có con, vậy đàn bà của Vân khẳng định xếp thành đàn rồi."
Nếu bình thường Phương Đông Dạ nói như thế, mọi người khẳng định sẽ ủng hộ anh. Bởi anh luôn là người giữ mình trong sạch, mà ai có mắt cũng thấy. Nhưng, hôm nay không ai ủng hộ anh, bởi “vật chứng” sống đang đứng sờ sờ chỗ này.
"Bạn gái của tôi nhiều thì thế nào? Nhưng mà tôi vẫn tốt đi. Mà nói thế cũng không đúng, nếu anh là một xử nam giống Phi, không lẽ, có người lại trộm ‘t*ng trùng’ của anh, mang về từ từ sinh con hả. Huống hồ, anh vẫn chắc chắn, anh chưa từng lên giường với phụ nữ, đúng không?" Tài ăn nói của Vân thật đáng khen mà. Vừa mới trợn mắt há hốc mồm, bây giờ miệng lưỡi đã trôi chảy, lưu loát rồi.
Phương Đông Dạ nghe xong, đầu óc không ngừng chuyển động. Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý nghĩ!
"Này, các người thì thầm đủ chưa?"
Ngay lúc Phương Đông Dạ định xoay người đi, Nhạc Diễm không nhịn được, đi tới phía sau bọn họ. Cậu bé bắt đầu thấy bất mãn, muốn kháng nghị rồi. Bây giờ đã rất khuya, đợi mẹ ngủ cậu bé mới trốn chạy đến đây. Phải nhanh trở về nhà, nếu không, khi mẹ phát hiện không thấy mình, thì sẽ rất phiền toái.
Vân và Phi nghe thấy giọng Nhạc Diễm, liền vội vàng buông Phương Đông Dạ ra, sau đó xoay người nhìn về phía ‘bản sao nhỏ của Phương Đông Dạ’. Không nhịn được, phụt ra hai ngụm nước miếng. Loại cảm giác này thật đúng là có chút kỳ quái.
Năm năm tìm cô đã có tin tức rồi sao?
Cậu bé này là con của cô và mình sao?
Phương Đông Dạ không dám tin mà nghĩ. Anh nổi tiếng luôn luôn tỉnh táo, bây giờ chỉ dám đoán mò ở trong lòng, cũng không dám quay đầu nhìn lại. Nhưng, không dám không có nghĩa là không nghĩ. Anh muốn nhìn cậu bé. Anh không thể chờ đợi được mà muốn nhìn. Muốn xem con mình giống cô, hay là giống anh? Anh không nhịn được thở phì phò, nhắm chặt hai mắt, ngoài dự đoán của mọi người, trong đầu anh giờ là hình ảnh rõ ràng của Vô Ưu.
Anh chưa từng có một giây phút nào quên cô. Nếu như vừa mới bắt đầu, việc tìm kiếm cô là vì tức giận, thì sau tình cảm đã biến chất rồi.
"Người chính là Phương Đông Dạ trong TV sao?"
Nhạc Diễm nhìn bóng lưng Phương Đông Dạ, không thấy được sự khẩn trương của anh, nhưng lại có thể nhìn ra anh có chút bất thường. Cho nên cậu bé có một cảm giác mãnh liệt, đây chính là Phương Đông Dạ.
Phương Đông Dạ nắm chặt tay thành quyền, mở to hai mắt. Anh muốn đích thân nhìn, xem có phải thực sự con mình đã tìm tới đây không. Anh đang định xoay người nhìn, Nhạc Diễm đã nói:
"Người không nhìn con một chút sao? Nếu như con không nhầm, con hẳn là con của cha."
Giọng nói rất bình tĩnh, làm cho khóe miệng Phương Đông Dạ không nhịn được nhếch lên. Tên nhóc kia đáng yêu đến cỡ nào hả? Nếu như đúng là con mình, khẳng định đây chính quà tặng cao cấp nhất mà ông trời đã ban tặng cho anh. Nghĩ như vậy, Phương Đông Dạ liền quay người lại.
"Được, vậy..."
Lần này đến phiên Nhạc Diễm ngây dại. Cậu đã nhìn thấy cha qua TV, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn người thật, lại làm cho cậu bé không thể giữ được bình tĩnh. Mà Phương Đông Dạ vừa nhìn thấy Nhạc Diễm, thì không còn khẩn trương như lúc đầu nữa. Anh cười như hoa nở, đi tới, ôm lấy Nhạc Diễm.
"Con của cha, nói cho cha biết, con tên là gì?"
Một câu nói đã biểu lộ thái độ của anh. Anh thừa nhận đây là con của anh, không hề nghi ngờ mà.
Lần đầu tiên Nhạc Diễm được cha ôm, thấy không quen, liền giãy dụa. Sau đó nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn của cha nói:
"Con tên là Nhạc Diễm." Trong lòng lại mong muốn, sau này mình lớn sẽ đẹp trai giống như cha. Nghĩ đến đây không nhịn được đưa tay chạm vào mặt Phương Đông Dạ.
"Con sau này gọi là Phương Đông Diễm đi."
Phương Đông Dạ bá đạo nói, rồi nhìn quanh bốn phía, cau mày hỏi:
"Me con đâu? Đã trễ thế này sao con ở đây một mình?"
Phương Đông Dạ giọng nói không giấu được có chút bực mình, làm cho Nhạc Diễm không hề nghĩ ngợi, liền tiếng thanh minh cho mẹ:
"Mẹ không biết, con thừa dịp lúc mẹ ngủ, trốn đi đến đây."
Trốn đi?
Nghe đến hai chữ này, Phương Đông Dạ mày vẫn không giãn ra, ngược lại mặt càng nhăn chặt hơn.
Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt của Phương Đông Dạ, có thể đoán ra sẽ bị giáo huấn. Cho nên vội vàng nói:
"Thời gian không còn sớm nữa, con phải về rồi. Chứng minh người đúng là cha con, con yên tâm rồi."
Nhạc Diễm sau khi nói xong, liền giãy dụa muốn Phương Đông Dạ thả cậu xuống. Phương Đông Dạ ôm cậu càng chặt hơn, nói:
"Cái gì mà yên tâm?"
"Oh, con nói là, con bây giờ phải đi về rồi. Nếu không bị mẹ phát hiện con không ở nhà, thì không xong rồi."
Trong đầu Nhạc Diễm nghĩ, người cũng tìm được rồi, sau này sẽ có rất nhiều thời gian ở chung. Không thể nhất thời nóng vội. Nhưng, Phương Đông Dạ không chấp nhận, anh không chần chờ chút nào, ôm Nhạc Diễm đi vào trong ‘Diễm’.
Bịch!
Vừa mới đi vào liền đụng phải một người đang hoảng hốt chạy ra.
"Xin lỗi. Xin lỗi."
Thì ra là cô gái thỏ đi cùng Triết. Cô ta sau khi nói xin lỗi xong, hoảng hốt bỏ chạy.
Nếu như không có sự xuất hiện của Nhạc Diễm, bọn họ chắc chắn sẽ chạy đi xem có chuyện gì đã xảy ra rồi. Nhưng bây giờ, hiển nhiên cậu nhóc Nhạc Diễm từ trên trời rơi xuống này, có lực hấp dẫn nhất. Cho nên dù Vân là người luôn luôn quan tâm đến chuyện của Triết, cùng với Phi không hay hiếu kỳ, cũng không nhịn được đi vào theo, mà Nhạc Diễm cũng không giãy dụa hay ầm ĩ, để mặc Phương Đông Dạ ôm vào bên trong.
Nhạc Diễm sở dĩ không làm ầm ĩ hay nháo loạn, bởi cái đầu nhỏ thông minh của cậu bé biết rõ, làm ồn không có tác dụng. Cha không cho cậu đi, cậu có làm loạn cũng đi không được. Như vậy không thể làm gì khác hơn là đi vào. Cùng cha vào nói chuyện một lát.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .