Chương 12: Cha con liên minh (1)
"Cô ấy đâu rồi?"
Phương Đông Dạ vừa ôm Nhạc Diễm đi vào bên trong, thì thấy Triết từ trong phòng vọt ra, vẻ mặt rất lo lắng, ngay cả Phương Đông Dạ đang ôm một ‘Phương Đông Dạ nhỏ’ cũng không thèm để ý tới.
"Chú đang nói tới cái chị xinh đẹp vừa chạy ra ngoài đó hả?"
Nhạc Diễm thấy không ai trả lời, liền đáp lại rất lễ phép. Triết rất cảm kích nhìn Nhạc Diễm, sau đó liền ngây ngẩn cả người.E dè, lớn mật đoán:
"Dạ, thằng bé này không phải là con của anh đi?" Phương Đông Dạ nhướng mày cười, xem như khẳng định.
Vân vừa buồn cười, vừa đi tới cạnh Triết cười nói:
"Có phải cậu thô bạo quá, dọa cho cô gái xinh đẹp kia chạy mất không?"
"Cô ấy đi đâu rồi? Người là cậu đưa tới, chắc chắn là phải biết."
Triết nhìn Vân nói khẳng định. Vân có chút khó hiểu, nói:
"Này, khẩn trương như vậy làm gì? Không phải là cậu vừa lên giường, đã yêu cô ta rồi chứ?"
"Cậu nói nghe thật tức cười. Tôi chẳng qua…"
...
Phương Đông Dạ nhìn dáng vẻ bọn họ, đoán chừng câu chuyện của hai người kia trong thời gian ngắn sẽ không xong, liền ôm con bước nhanh lên lầu. Vào đến phòng riêng của mình, đóng bịch cửa một phát. Căn phòng này chính là nơi Phương Đông Dạ và Nhạc Vô Ưu làm loạn, mà ra thằng nhóc trước mặt này.
"Cha, cha có chuyện gì nói nhanh lên, nếu không lát nữa mẹ tỉnh dậy không thấy con, sẽ làm cho long trời lở đất mất."
Nhạc Diễm thấy cha đặt mình lên giường, nhưng vẫn không nhúc nhích, mà cứ nhìn mình. Làm cậu cảm thấy thật lãng phí thời gian. Phương Đông Dạ nghe Nhạc Diễm nói xong, cười nói:
"Mẹ con tên gì?"
"Nhạc Vô Ưu."
Nhạc Diễm vừa nói, vừa nghĩ, bọn họ đúng là không biết nhau thật.
Phương Đông Dạ ghi nhớ kỹ tên ‘Nhạc Vô Ưu’ trong đầu, khóe miệng không nhịn được lại cong lên lần nữa. Lại hỏi:
"Hai mẹ con tình cảm rất tốt sao?" Hẳn là như vậy đi. Chỉ cần thấy Nhạc Diễm nóng lòng muốn trở về nhà, anh đã có thể kết luận.
Nhưng Nhạc Diễm không cho là đúng, nói:
"Tốt? Người khác cũng nói như vậy, nhưng mà, con và mẹ đều không cho là như vậy."
"Con mấy tuổi rồi?"
Người luôn luôn nói rất ít như Phương Đông Dạ, bây giờ trước mặt tên nhóc này, lại có vô số điều muốn hỏi.
Nhạc Diễm thong dong nhìn Phương Đông Dạ, bĩu môi nói:
"Cha không biết sao?" Cha với mẹ khẳng định là cái kiểu ‘nhất thời xúc động’. Nếu “chích” một lần, như vậy, cha phải biết tuổi thật của cậu chứ.
"Năm tuổi, không tính tuổi mụ thì bốn tuổi."
Phương Đông Dạ đưa ra đáp án rất chuẩn xác, trên mặt nở ra nụ cười sáng lạn. Nói xong, đột nhiên như phát hiện thốt lên:
"Con rất thông minh nha!" Đối với câu khen của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm cũng lộ ra nụ cười thật tươi. Sau đó trả lời rất khẳng định:
"Di truyền mà."
"Ha ha."
Phương Đông Dạ nghe con nói liền cười sảng khoái. Nhạc Diễm không nhịn được, nhìn về phía đồng hồ trong phòng: 1h:30.
"Con phải về rồi. Hôm khác con lại tới tìm cha."
Nói xong, cậu bé liền nhảy từ trên giường xuống. Phương Đông Dạ không hề nghĩ ngợi, liền kéo cánh tay cậu bé lại, không cho cậu đi. Lần trước, cô gái kia vừa đi, đã là năm năm. Anh không thể mắc cùng một sai lầm lần thứ hai.
"Con cứ như vậy mà đi?"
Phương Đông Dạ nói, trong đó có chút không dám tin.
"Con cũng không muốn đi, nhưng nếu mẹ phát hiện không thấy con, thì sẽ không xong đâu."
Vừa nghĩ cảnh mẹ khóc nước mắt, nước mũi chảy đầm đìa, Nhạc Diễm cảm thấy như có một trận gió lạnh thấu xương ùa tới.
Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm một lúc, sau đó nói không cho cự tuyệt:
"Cha đưa con về." Nói xong, kéo tay Nhạc Diễm đi ra cửa. Giật mạnh cánh cửa ra. Thật khó tin nha. Vân đổi tính rồi sao? Ngoài dự đoán của anh, mọi người không hề nghe lén cha con anh nói chuyện.
"Tôi đưa thằng bé về nhà đây. Bọn họ đâu hết rồi?"
Phương Đông Dạ thấy trong phòng chỉ còn một mình Phi đang ngồi một chỗ, lại không thấy Vân và Triết đâu, liền hỏi.
"Triết bắt Vân dẫn đi tìm cô gái kia rồi. Nếu anh cũng đi, vậy tôi cũng về vậy."
Trong nháy mắt, ‘Diễm’ lại không còn một ai.
...
"Kỳ thật con có thể tự về được."
Trên đường đi Nhạc Diễm nói. Phương Đông Dạ liền nhăn mặt lại:
"Sau này không cho, rất nguy hiểm!"
"Để chú cảnh sát đưa về, rất an toàn nha."
Nhạc Diễm chưa bao giờ nghĩ, một đứa trẻ sẽ dễ gặp nguy hiểm hơn người lớn. Cậu bé có thể làm cho chú cảnh sát đưa cậu trở về, lại hoàn toàn miễn phí nữa. Hoặc là, để cho chú cảnh sát đưa cậu đến trạm xe, sau đó tìm xe cho cậu. Trẻ con so với người lớn có ưu thế hơn rất nhiều, chỉ là trẻ con có thèm lợi dụng không thôi.
Phương Đông Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Diễm, tiết ra sự tự tin, cao ngạo, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kiêu ngạo của người cha.
Lúc chờ đèn đỏ, Phương Đông Dạ quay đầu, nghiêm túc nhìn con hỏi:
"Mẹ con không cho con đến tìm cha sao?" Kỳ thật, vừa mới bắt đầu, anh vốn không muốn hỏi vấn đề này. Nhưng, thấy con so với tưởng tượng của mình còn già dặn hơn rất nhiều, nên không nhịn được liền hỏi.
Nghe hỏi vấn đề này, Nhạc Diễm hết lắc đầu, lại gật đầu. Cuối cùng bế tắc nhìn Phương Đông Dạ, nhún vai cười.
"Có ý gì?"
Phương Đông Dạ không hiểu. Nhạc Diễm liền nghiêm túc giải thích:
"Mẹ căn bản là không biết cha là ai, nên không thể nói là không cho con tìm cha. Nhưng con nghĩ, nếu như biết cha là ai, có khả năng cũng có thể cho con biết, nhưng cũng không để cho con đến tìm cha đâu."
"Tại sao?"
"Mẹ không định kết hôn."
Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ cười nói.
"Cha muốn đưa mẹ con về sống cùng, phải làm sao bây giờ?"
Phương Đông Dạ bây giờ cũng học thông minh, biết cậu nhóc này so với tưởng tượng của mình cũng không tầm thường, nên trực tiếp thỉnh giáo luôn, đỡ phải cố sức suy nghĩ miên man.
Thấy thái độ của Phương Đông Dạ, Nhạc Diễm không khỏi bật cười. Cậu thích người khác coi trọng cậu. Trước kia, chỉ có mẹ cậu mới như vậy. Nhưng mà, bây giờ đã thêm một người nữa. Vì nguyên nhân này, cậu sẽ giúp cha một tay. Cậu liền đem sự tình mình biết nói rõ cho cha nghe:
"‘Đêm sắc khôn cùng’ của cha không cần phát nữa đâu. Còn giờ, ngày mai cha cho người phát tin tuyển dụng đi."
"Được, cha biết làm như thế nào rồi."
Phương Đông Dạ ra điều đã hiểu, cười tươi với Nhạc Diễm.
Cứ như vậy, hai thiên tài xinh đẹp, một lớn một nhỏ, đã thảo xong kế hoạch để đạp đổ thành trì của cô nàng Vô Ưu ngốc nghếch. Nhưng người ta thường nói, đánh bậy hại ch.ết cha sư phụ, cho nên, bọn họ nếu muốn thành công, tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.