Chương 17

Từ lúc anh cõng Lăng Yến trên lưng hồi 7 tuổi, anh đã tự nguyện trở thành chỗ dựa cho Lăng Yến.
*
Diệp Triêu không quay đầu lại. Trong quân đội, kỷ luật rất nghiêm, không cho phép binh lính đang xếp hàng quay ngang quay dọc nhìn ngó lung tung. Nhưng dù không quay đầu, anh cũng có thể hình dung ra hình ảnh Lăng Yến lúc này.


Dáng người cao lớn, mạnh mẽ rắn chắc, đôi mắt sáng ngời, trên khuôn mặt nở nụ cười tự tin sáng chói.


Đây chính là tên nhóc được nuông chiều từ nhỏ hay bám người của anh. Giờ phút này đây, cậu lại sẵn sàng vứt bỏ cả tương lai tiền đồ rộng mở thênh thang, chỉ vì anh mà tới một nơi khắc khổ như ở đây.


Sau khi đội ngũ giải tán, các tân binh ai nấy đều đi theo Tiểu đội trưởng đi về hướng ký túc xá của mình, Diệp Triêu đứng im tại chỗ, từ từ quay người lại. Trong lòng anh là sóng cuộn những cảm xúc phức tạp, vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại vừa mừng rỡ như điên. Tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh phẳng lặng chẳng gợn cơn sóng, nhưng thâm tâm lúc này lại như cuồng phong bão tố.


Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lăng Yến hơi hất cằm lên, bước thẳng đến trước mặt anh. Càng đến gần, nụ cười của cậu càng rực rỡ chói lòa, ánh mắt sáng rực, khiến người đối diện không kìm được mà xúc động nôn nao.
“Diệp Triêu!”


Khi Lăng Yến gọi tên Diệp Triêu, âm thanh hoàn toàn khác biệt với sự rõ ràng, dứt khoát của tiếng “Có” vừa rồi. Trong tiếng gọi ấy là cả bầu trời vui mừng thương nhớ, và xen lẫn cả sự ngọt ngào nũng nịu.


available on google playdownload on app store


Khóe miệng Diệp Triêu không kìm được cong lên, ánh mắt dịu dàng, trong lòng thì thầm mắng ‘Em đến đây làm quái gì?’, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng nhẹ nhàng quan tâm: “Sao em lại đến đây?”


Lăng Yến chạy đến bên cạnh anh, nhìn anh với ánh mắt thấm đẫm tình cảm, tựa như ngọn lửa rực cháy: “Anh có nhớ hồi tốt nghiệp trung học em đã nói gì không?”


Lông mày Diệp Triêu giật giật, nhìn Lăng Yến đứng thắng tắp, nói rành rọt: “Em tỏ tình với anh, anh nói không được. Em đã nói ‘Em sẽ theo đuổi anh đến khi anh đổ em!’ Diệp Triêu, vì sao em đến đây ư? Vì em muốn được ở bên anh!”


Diệp Triêu ngỡ ngàng, lấy tay đỡ trán. Anh hiểu rõ, Lăng Yến đã làm tới mức này thì chuyện bảo Lăng Yến trở về là không thể. Chằm chằm nhìn cậu một lúc, anh thở dài hỏi: “Sao em lại gầy thế này?”
Mắt Lăng Yến sáng lên: “Còn đen hơn nữa đúng không ạ?”
“Ừ, sao vậy?”


“Thì em phải rèn luyện thể lực mà.” Lăng Yến đung đưa người, tiện đà nhào tới, ôm lấy eo anh, khẽ nói: “Vì việc nhập ngũ mà em luyện tập điên cuồng vất vả tới nỗi gầy đi bao nhiêu đây nè.”


Đại đội tân binh của tiểu đoàn nằm trải rộng trên đất bãi bồi. Lăng Yến không ngừng nói đủ loại chuyện trên trời dưới biển về việc mình đã trải qua mấy tháng nay như nào. Đầu tiên, sau khi bị Diệp Triêu phũ phàng từ chối, trong suốt một quãng thời gian, cậu đã cảm thấy vô cùng chán nản buồn phiền. Sau đó, một ngày đẹp trời cậu đột nhiên lấy lại tinh thần, khí thế bừng bừng, quyết định không đi học Học viện Mỹ Thuật Trung Ương nữa, nói rõ ràng kế hoạch tương lai của bản thân cho mọi người trong gia đình. Sau đó, cậu tới cao nguyên Vân – Quý* khổ luyện, rồi đi năn nỉ ông ngoại sử dụng một số mối quan hệ, phân cậu đến đơn vị bộ đội này.


*Cao nguyên Vân – Quý nằm ở Tây Nam Trung Quốc. Cao nguyên nằm ở phía đông Ai Lao Sơn thuộc tỉnh Vân Nam và vùng đồi phía tây của vùng đông nam Trung Quốc, nói chung bao phủ phía đông tỉnh Vân Nam, toàn bộ tỉnh Quý Châu, Tây Bắc của Quảng Tây và một số vùng giáp ranh của Trùng Khánh, Tứ Xuyên, Hồ Nam và Hồ Bắc. (Wiki)


Từ xưa tới nay, đối với những quyết định của con cái, nhà họ Lăng đều rất tôn trọng. Lúc đầu, Lăng Yến muốn đi theo con đường nghệ thuật, các bậc cha chú trong nhà đều hết lòng ủng hộ hỗ trợ. Sau đó, Lăng Yến đổi ý, muốn nhập ngũ, tuy lòng mẹ cậu nóng như lửa đốt, cồn cào lo lắng nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, thỏa mãn mong muốn của thằng con quý tử là cậu.


Sau khi nghe xong mọi chuyện, trong lòng Diệp Triêu ngũ vị tạp trần, không thốt nên thành lời. Đủ mọi loại cảm xúc, ý nghĩ quay cuồng xáo trộn trong lòng anh, nhưng cảm xúc rõ rệt, mạnh mẽ nhất chính là đau lòng.


Chỉ vì anh, mà Lăng Yến đã hy sinh tới nhường ấy. Dù cho lòng anh có là sắt là đá, dù cho anh không hề có một chút tình cảm với Lăng Yến, thì đối diện với những gì cậu làm cũng khó có thể lạnh lùng dửng dưng coi như không có chuyện gì. Huống chi, tình cảm của Diệp Triêu dành cho Lăng Yến, sự yêu quý cưng chiều của anh vốn dĩ cũng chẳng thua kém gì tình cảm của cậu đối với anh. Chỉ là, tính chất của hai loại tình cảm khác nhau mà thôi.


Diệp Triêu im lặng một lúc thật lâu, vừa định nói vài câu cho đôi bên đỡ khó xử, Lăng Yến đột nhiên đấm một đấm vào ngực anh, mỉm cười nói: “Diệp Triêu, em muốn nói với anh một việc, nhưng anh nghe xong đừng tự trách mình nhé.”
Diệp Triêu nhướng mày: “Ừ?”


“Lần trước, em tới tìm anh, vì muốn anh làʍ ȶìиɦ với em”, Lăng Yến nói mà không hề tỏ ra xấu hổ, thản nhiên như không: “Nếu như lần ấy anh đồng ý thì tâm nguyện của em đã được hoàn thành. Sau này em sẽ theo kế hoạch đã định sẵn, nghiêm túc chăm chỉ học Đại học. Còn tương lai sau này của chúng ta, em với anh có còn làm anh em bạn bè được nữa hay không, thì thôi để mặc trời tính. Thế nhưng, anh lại kiên quyết từ chối em! Em cầm gel bôi trơn đến tận nơi, lúc quay về nắp còn chưa mở, việc này thực sự khiến em không thể chấp nhận được.”


Diệp Triêu mím môi nghe Lăng Yến nói tiếp: “Việc không thể làʍ ȶìиɦ được với anh khiến em không thể nào thoát ra khỏi thế giới của anh, em thực sự không cam tâm!”


Cạnh doanh trại, trên những cây sung những chú ve kêu râm ran báo hiệu mùa hè sắp kết thúc. Diệp Triêu lặng im không đáp lời Lăng Yến. Thật lâu sau, anh vỗ vào gáy cậu, hỏi: “Em ở phòng ký túc nào? Anh đi thu dọn đồ đạc, chốc qua chỗ em.”


“Ngay cạnh ký túc xá của anh ạ.” Lăng Yến chớp thời cơ, dụi dụi vài cái lên tay anh, quay qua mỉm cười nói: “Anh sang phòng em giúp em gấp chăn ạ?”
Những việc Diệp Triêu muốn làm, đâu chỉ là gấp chăn hộ Lăng Yến.


Nhà họ Lăng giàu có, đông người, từ nhỏ tới lớn gần như Lăng Yến chưa bao giờ phải mó tay tới việc nhà. Hồi còn nhỏ, ngoài việc khổ sở vì ốm yếu bệnh tật triền miên, thì cậu chưa từng phải làm việc nặng, chịu khổ bao giờ. Dù cậu không khoe mẽ giống như mấy thằng nhóc con nhà đại gia, nhưng cốt lõi bên trong, ngấm sâu trong máu vẫn chính là một cậu ấm nhà giàu quen được chiều chuộng, hưởng thụ.


Tuy gia cảnh của Diệp Triêu cũng chẳng kém, thậm chí địa vị của nhà họ Diệp còn cao hơn nhà họ Lăng, nhưng tất cả mọi người trong nhà đều ở trong quân đội. Sống và lớn lên trong hoàn cảnh ấy, dĩ nhiên khả năng chịu khổ của Diệp Triêu tốt hơn nhiều so với Lăng Yến.


Anh lo Lăng Yến mệt mỏi khổ cực, nên từ lúc gặp lại cậu, anh đã quyết định phải cố gắng chăm sóc cậu chu toàn.


Cường độ huấn luyện của đại đội tân binh rất vừa sức, không nặng không nhẹ. Hai người không ở cùng một tiểu đội, Diệp Triêu nghĩ đến hồi nhỏ Lăng Yến ốm đau bệnh tật nên lòng chẳng lúc nào yên, ngay cả lúc huấn luyện cũng thấp tha thấp thỏm, có thời gian là đi đến tiểu đội Lăng Yến xem xem.


Hễ mà trên sân tập có xảy ra chuyện gì, ví dụ như có tân binh nào bị say nắng ngất đi, hay có người nào bị thương, Diệp Triêu đều vô cùng căng thẳng, phập phồng lo sợ người đó chính là Lăng Yến.


Sau khi Lăng Yến biết chuyện, hớn hở cười nói: “Sao lại là em được, em đâu có yếu xìu vậy”. Ấy thế nhưng một thời gian ngắn sau, người bị khiêng vào phòng cứu thương không ai khác lại chính là Lăng Yến.
Diệp Triêu xin nghỉ một buổi chiều, túc trực suốt bên giường Lăng Yến.


Lăng Yến không nói cho Diệp Triêu biết nguyên nhân thực sự khiến cậu bị ngất xỉu, chỉ nói qua loa là do mình ăn ít quá nên không có đủ sức.
Sau này Diệp Triêu tự mình tìm ra nguyên nhân, vừa tức vừa đau lòng, chỉ muốn ngay lập tức đập cho Lăng Yến tỉnh ra, sau đó nhét cậu vào bao tải tống về nhà.


Lúc thường, Lăng Yến vẫn thường cười nói nham nhở, cà lơ phất phơ. Cậu hòa đồng với mọi người, với ai cũng có thể nói nói cười cười, chơi đùa tới bến. Trong tiểu đội, cậu được rất nhiều người yêu quý. Mới quen, ai cũng tưởng cậu là người suy nghĩ giản đơn ngu nga ngu ngơ, giống như mấy gã nhà giàu ngốc nghếch khờ khạo. Nhưng thực ra, cậu luôn biết rõ mình thực sự muốn gì. Mục tiêu của cậu, chính là ba tháng sau có thể cùng với Diệp Triêu vào chung một đại đội.


Tuy Diệp Triêu cũng là tân binh nhưng anh chính là người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc. Vậy nên, ngay sau khi anh không còn là tân binh nữa, sẽ được xếp vào Đại đội số 1, gồm những người giỏi nhất trong tiểu đoàn trinh sát. Lăng Yến muốn được ở bên anh, nên tự mình cố gắng tập luyện thêm, mệt đến nỗi ngất đi.


Vốn dĩ Diệp Triêu đã là người không thể làm chuyện như tạt gáo nước lạnh vào sự cố gắng nghiêm túc của người khác, huống chi đó lại là Lăng Yến, huống chi, chỉ vì anh mà Lăng Yến mới bất chấp đến thế.


Diệp Triêu nghĩ hết mọi cách, cũng chỉ có thể cố gắng dành tất cả thời gian mình dành dụm được mà ở bên Lăng Yến, chăm sóc chở che cậu. Lăng Yến muốn tập luyện thêm, được thôi, anh sẽ ở bên cạnh vừa trông nom vừa hướng dẫn cậu. Nếu như Lăng Yến mệt mỏi, khó chịu, chân tay nhức mỏi, anh sẽ đỡ lấy cậu. Thậm chí vì cậu, anh có thể ngồi xổm trên mặt đất, xoa bóp chân cho Lăng Yến.


Thật sự trong lòng Diệp Triêu rất mâu thuẫn, dù biết rõ rằng mình không nên làm những việc giúp cho Lăng Yến càng xích lại gần mình hơn, nhưng anh thật sự không thể ngừng quan tâm tới cậu, không thể không trở thành chỗ dựa cho cậu tựa vào.


Từ lúc anh cõng Lăng Yến trên lưng hồi 7 tuổi, anh đã tự nguyện trở thành chỗ dựa cho Lăng Yến.
Mùa đông, ngày phân tân binh vào đại đội cũng đã đến. Lăng Yến đạt được mong muốn, cùng Diệp Triêu gia nhập Đại đội số 1 thuộc tiểu đoàn trinh sát, thậm chí còn chung tiểu đội, chung phòng.


Diệp Triêu ngủ giường trên, Lăng Yến ngủ giường dưới.
Mùa đông ở Tây Nam lạnh lẽo ẩm ướt, trong phòng không có thiết bị sưởi ấm, có lúc Lăng Yến bị lạnh tới mức run cầm cập. Khi ấy, Diệp Triêu sẽ nắm lấy tay cậu, áp đến cạnh miệng, nhẹ nhàng thổi hơi cho tay ấm dần lên.


Trong phòng giặt quần áo không có nước nóng, Diệp Triêu liền bỏ quần áo bộ đội của Lăng Yến vào chậu của mình giặt luôn một thể. Lăng Yến cong cong khóe môi cười tủm tỉm, chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Diệp Triêu. Diệp Triêu cảm thấy ánh nhìn của Lăng Yến, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”


“Chẳng có gì ạ.” Dù đã trưởng thành, nhưng khi Lăng Yến nở nụ cười, cậu vẫn như thiếu niên hồn nhiên ngây thơ năm nào, “Em thấy anh thương em như thế, thế mà chẳng hiểu sao lại không thể chiều theo em cơ chứ?”


Mặt Diệp Triêu bắt đầu tối lại, Lăng Yến lập tức nói lại, “À lộn lộn, ý em là ‘sao anh lại không cho em theo đuổi anh cơ chứ?’”
Diệp Triêu tung nước bắn đầy mặt cậu: “Mau về phòng đi.”
Lăng Yến khăng khăng: “Không, em ở đây ngắm anh.”


Chẳng bao lâu Diệp Triêu đã giặt xong quần áo. Sau khi giặt, hai tay anh bị lạnh, đỏ bừng lên. Lúc vừa phơi đồ xong, Lăng Yến nắm chặt lấy hai tay Diệp Triêu. Bàn tay cậu ấm áp, sưởi ấm bàn tay anh. Diệp Triêu ngẩn ngơ nhìn Lăng Yến, trong giây phút này, nếu anh nói không động lòng thì thực sự đó chỉ là những lời nói dối.


Lăng Yến hà hơi thổi thổi một lát, đột nhiên thè lưỡi ra, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầy khiêu khích trong lòng bàn tay Diệp Triêu.
Diệp Triêu sững sờ tới không thốt nên lời.
Lăng Yến ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, tiến đến gần bên Diệp Triêu, ghé vào tai anh nói: “Diệp Triêu, em thật sự muốn ɭϊếʍƈ anh!”


Da đầu Diệp Triêu tê rần rần. Anh đẩy mạnh cậu ra, mặt lạnh như tiền nói: “Đầu óc chỉ toàn suy nghĩ mấy thứ bậy bạ!”
“Nào phải nghĩ bậy, đây là khát vọng!” Lăng Yến vừa bị đẩy ra lại dán rịt lấy anh, nói tiếp: “Ai mà chẳng có khát khao mộng tưởng, đúng không nào?”


“Khát vọng của em chính là ɭϊếʍƈ…” Diệp Triêu cắn lưỡi, đâm lao theo lao đành nói nốt: “…ɭϊếʍƈ anh?”
“Không phải!” Lăng Yến lấy tay đỡ má ra vẻ ngại ngùng: “Thực ra, chính xác phải là làʍ ȶìиɦ với anh.”


Mặt Diệp Triêu càng lúc càng đen, vươn tay ra muốn tóm lấy cổ cậu. Lăng Yến chẳng thèm né, còn cố tình dán sát lại, thì thầm thả thính: “Diệp Triêu, chúng mình yêu nhau đi!”


Diệp Triêu không thể nào tỏ vẻ giận dữ với cậu, ngay cả câu nói “Biến ngay!” lúc thốt ra khỏi miệng nghe cũng đến là thâm tình lâm ly.


Mùa xuân đến, thông báo tuyển người của đại đội đặc chủng Liệp Ưng thuộc chiến khu Tây bộ được phát xuống. Tất cả những chiến sĩ ưu tú của các đại đội đều được quyền đăng ký. Tuy Diệp Triêu mới chỉ là binh nhì, nhưng anh là chiến sĩ ưu tú được ưu ái nhất ở Đại đội 1, vậy nên chưa cần anh đăng ký, đích thân Đại đội trưởng đã mang giấy đăng tuyển đến cho anh. Vậy nhưng, Diệp Triêu lại lấy lý do còn muốn tôi luyện thêm một năm nữa để từ chối.


Lý do này khiến Đại đội trưởng hiểu nhầm ý anh, nghĩ anh không tự tin vào khả năng của chính mình. Thấy Diệp Triêu rất kiên định không thể suy chuyển, ông khích lệ cổ vũ anh, đồng thời nói: “Không sao, năm sau đăng ký vậy. Năm nay cố gắng nỗ lực, tích lũy kinh nghiệm, sang năm giành lấy vị trí quán quân trong cuộc thi đấu võ!”


Diệp Triêu cười nhẹ, giơ tay chào: “Rõ!”
Buổi tối, khi anh cùng Lăng Yến tập luyện vượt chướng ngại, rèn luyện thể lực, Lăng Yến hỏi: “Năm nay anh thật sự không đăng ký vào Liệp Ưng sao?”
“Không.” Diệp Triêu trả lời: “Sang năm anh đăng ký.”


“Sao vậy ạ? Anh giỏi hơn rất nhiều người, lỡ mất một năm thật sự rất lãng phí thời gian.”
Diệp Triêu đăm đăm nhìn Lăng Yến, chẳng nói chẳng rằng.
Im lặng trong chốc lát, Lăng Yến khẽ hỏi: “Vì em sao?”


Diệp Triêu vẫn im lặng không đáp, nhưng đối với Lăng Yến, hành động biểu cảm của anh chẳng khác nào cam chịu thừa nhận.
“Không biết em nên vui hay buồn nữa” Lăng Yến ôm đầu di chuyển qua qua lại lại như chớp, “Hầy, anh không cần lo cho em đâu, em…”


“Đây là năm đầu tiên, để em một mình ở đây, anh rất lo lắng. Nếu chẳng may em có việc gì, anh đi Liệp Ưng rồi, làm sao có thể quay về chăm sóc cho em?” Diệp Triêu trầm giọng, từng từ từng chữ tựa như có sức nặng ngàn cân, chấn động trái tim Lăng Yến.


Diệp Triêu nói tiếp: “Dẫu sao năm nào Liệp Ưng chẳng có đợt tuyển người. Sang năm anh vào Liệp Ưng cũng được. Lúc ấy, em cũng đã thông thuộc mọi thứ, không còn lạ nước lạ cái nữa. Cố gắng nửa năm nữa là đến thời hạn xuất ngũ rồi.”


“Dừng dừng!” Lăng Yến nói: “Đâu ra chuyện năm sau em xuất ngũ đấy?”
“Thời hạn thực hiện nghĩa vụ quân sự là 2 năm.”
“Em có thể lên sĩ quan mà! Anh có thể vào Liệp Ưng, chẳng lẽ em không thể? Em cũng phải đi bằng được!”


Mắt Diệp Triêu sắc lại, lời muốn nói ra lại không nỡ nói ra khỏi miệng. Anh muốn nói ‘Em làm sao có thể qua được vòng tuyển chọn vào Liệp Ưng? Mà giả như em qua rồi, thì với sức em bây giờ làm sao mà chịu được sự huấn luyện khắc khổ kinh dị của bộ đội đặc chủng?’


Chưa kịp nói ra, Lăng Yến đã bắt ý anh trước: “Sao? Anh không tin em làm được phải không?”
Diệp Triêu vò đầu Lăng Yến: “Em không hợp làm bộ đội đặc chủng đâu.”


“Sao không phù hợp? Này nhé, em vừa linh hoạt nhanh nhẹn lại còn thông minh nhạy bén. Chỉ là, hiện tại thể lực của em còn yếu chưa đạt tiêu chuẩn thôi.” Lăng Yến hồn nhiên tự sướng mà không hề thấy ngại, “Huấn luyện một năm nữa, chắc chắn thể lực của em sẽ được nâng cao cải thiện!”


Diệp Triêu không muốn đả kích cậu. Lăng Yến càng nói càng máu, cuối cùng tự quyết định: “Hay là, nếu năm sau em được vào Liệp Ưng, anh sẽ…”
“Chấp nhận lời tỏ tình của em?”
“Không không không!” Lăng Yến lắc đầu “Thưởng thế thì to quá!”


Vừa nói xong, cậu áp vào gần Diệp Triêu, cọ cọ trán lên vai anh, khẽ khàng nói: “Nếu như em qua, anh làʍ ȶìиɦ với em một lần nhé, được không anh?”






Truyện liên quan