Chương 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Diệp Triêu, trái tim em là của anh. Đợi em vượt qua được kỳ tuyển chọn, cả cơ thể em cũng thuộc về anh.”
*
Diệp Triêu không hứa hẹn bất kỳ điều gì với Lăng Yến. Lăng Yến trề môi ra, lanh lẹ ngó nghiêng xung quanh, không thấy có ai, nhanh như chớp hôn một cái lên cằm anh, rồi chạy béng đi.
Diệp Triêu nhìn hình ảnh Lăng Yến hòa dần vào trong bóng đêm, sờ sờ cằm, khẽ thở dài.
Anh muốn đánh Lăng Yến một trận nhưng lại chẳng thể đánh được. Lăng Yến chính là điểm yếu, là báu vật trong lòng anh. Chỉ cần nhìn thấy Lăng Yến bị thương một chút ở ngoài da thôi, anh đã đau lòng đến không chịu được thì làm sao mà đánh cậu được đây?
Nhoáng cái đã đến đợt tuyển chọn người của Liệp Ưng. Đầu tiên, sẽ tiến hành sơ tuyển trong 10 ngày. Sau đó là một tháng tập huấn vô cùng khắc khổ. Tất cả những chiến sĩ có thể chịu đựng, nỗ lực kiên trì tới ngày cuối cùng sẽ trở thành thành viên chính thức của Liệp Ưng.
Tiểu đoàn trinh sát có hơn 30 người đăng ký. Sau vòng sơ tuyển, hơn một nửa đã bị loại, cho đến khi trải qua một tháng huấn luyện điên cuồng vật vã, chỉ còn lại 2 người.
Sau tháng đó, hai người được chọn cũng chưa trở về đội ngay. Nghe nói họ bị đuối sức tới nỗi sau khi ra khỏi doanh trại tập huấn thì được đưa thẳng tới bệnh viện.
Năm nay số người Liệp Ưng chọn ra là 16 người tất cả. Lăng Yến chỉ vào danh sách đó nói: “Diệp Triêu, năm sau, chúng ta sẽ nằm trong danh sách 16 người đó!”
Nói xong, cậu giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, tạo thành số “hai”. Diệp Triêu không hiểu nổi cớ gì cậu tự tin vô biên như thế, lúc quay đầu lại nhìn, thấy Lăng Yến đang nở nụ cười rạng rỡ phấn khích thì đột nhiên cảm thấy xúc động, run rẩy trong chớp mắt, cười cười nắm lấy hai ngón tay đang giơ lên của cậu, dịu dàng mắng: “Đừng so với “hai”, đó là ngu si đần độn”.*
*”Nhị” ( 二) hay số 2, được dùng phổ biến ở nhiều vùng Trung Quốc, ý là khinh bỉ, chê bôi người khác ngu si đần độn.
“Vậy thì bắn tim!”* Lăng Yến rút ngón tay ra khỏi tay Diệp Triêu, tạo thành hành động bắn tim. Diệp Triêu còn chưa kịp bày tỏ thái độ khóc dở mếu dở vì hành động ngây ngốc khờ khạo của cậu, thì trái tim trên tay cậu đã chuyển đến ngực anh.
*Bắn tim: là một hành động được lan truyền trên Internet. Hành động là ngón trỏ với ngón cái bắt chéo nhau, tạo thành hình trái tim để bày tỏ tình yêu đối với fan hoặc bạn bè.
Trái tim do hai ngón tay tạo thành của Lăng Yến dừng ở trước ngực Diệp Triêu. Gương mặt cậu chan chứa hạnh phúc, khẽ nói: “Diệp Triêu, trái tim em là của anh. Đợi em vượt qua được kỳ tuyển chọn, cả cơ thể em cũng thuộc về anh.”
Những lời nói của Lăng Yến tiến thẳng vào lòng Diệp Triêu, khiến cho trái tim anh trở nên ấm áp mềm dịu, cảm động nghẹn ngào. Một lát sau anh không kìm được vươn tay, nhéo chóp mũi Lăng Yến, không dằn nổi xúc động mà thốt lên: “Cố gắng nỗ lực, anh bên em.”
Câu nói này chẳng khác nào lời hứa hẹn ngọt ngào. Đôi mắt Lăng Yến lấp lánh niềm vui, cả người bừng lên ánh sáng của niềm hạnh phúc vô vàn, dạt dào sức sống.
Diệp Triêu chìm trong ánh sáng hạnh phúc của Lăng Yến, cõi lòng mềm mại vô ngần.
Nhưng khi lý trí quay lại, anh chợt nhận ra lời mình nói không ổn lắm.
Lý trí nói với anh rằng, anh không muốn cho Lăng Yến tham gia vòng tuyển chọn vào Liệp Ưng. Chuyện này không phải vì yêu cầu “lên giường” của Lăng Yến, mà bởi anh vô cùng hiểu tình hình sức khỏe thể lực của cậu, cũng hiểu rất rõ cường độ huấn luyện của Liệp Ưng nặng đến như nào.
Anh không muốn Lăng Yến vất vả khổ cực. Lăng Yến không nên vì anh mà khổ sở như thế.
Nhưng Diệp Triêu lại không đành lòng mà nhẫn tâm gạt bỏ sự cố gắng của Lăng Yến, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng Lăng Yến nỗ lực hết sức, cuồng chân chạy băng băng về phía trước để rồi bị anh buông một câu hững hờ dửng dưng: “Đừng có lãng phí thời gian sức lực nữa, quay về đi.”
Nghĩ kỹ thì tuy Lăng Yến đã bám dính anh từ nhỏ tới lớn, nhưng cũng chính anh thỏa mãn hạnh phúc với điều đó, nên để cậu thỏa sức mà dính lấy anh. Có lẽ ở Lăng Yến tỏa ra sức hút mãnh liệt, thu hút anh. Mà sức hút đó được tạo nên từ chính sự cứng cỏi, lạc quan, chân thành nghiêm túc cố gắng không ngừng của cậu.
Khi còn bé, tuy sức khỏe Lăng Yến yếu, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn khổ sở vì bệnh tật, nhưng mỗi khi cậu mỉm cười thì tựa ánh sáng đầu đông, rọi thẳng vào lòng Diệp Triêu.
Tình cảm phức tạp mâu thuẫn, đắn đo từng ấy năm trời, giờ đây, anh chỉ có thể cố gắng hỗ trợ Lăng Yến hết lòng.
Cuối xuân đầu hạ, Lăng Yến chính thức bắt đầu luyện tập chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn vào năm sau. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành xong buổi huấn luyện cùng tiểu đoàn trinh sát và nhiệm vụ quân sự, cậu bắt đầu làm đủ các bài tập khác nhau để tăng sức chịu đựng của bản thân.
Mang 40kg trên người chạy việt dã, trên lưng và trên bắp đùi buộc miếng sắt chạy nước rút bứt về đích, lao nhanh lên dốc 60°, người vác vật nặng, nằm rạp bò trong bùn tiến về phía trước, đắm mình trong nước khiêng gỗ, lăn lốp xe trên cát… Tất cả các bài tập có thể tăng sức chịu đựng của cơ thể, cậu đều làm hết, không bỏ qua bất kỳ môn nào.
Mang 40kg chạy việt dã.
Người vác vật nặng, nằm rạp trong bùn tiến về phía trước.
Đắm mình trong nước khiêng gỗ.
Lăn lốp xe trên cát.
Lúc mới bắt đầu, cậu thường xuyên ngất xỉu trong lúc tập luyện, chuột rút đau cơ là chuyện thường như cơm bữa. May có Diệp Triêu luôn dõi theo cậu, cận kề bên cạnh, lúc cậu đuối quá sẽ đỡ cậu ôm vào lòng tiếp nước cho cậu, hay lúc chuột rút sẽ cẩn thận từng li từng tí xoa bóp.
Không nhớ có đến bao nhiêu buổi tối, Lăng Yến bị Diệp Triêu cõng về ký túc xá. Sau đó, cũng chính là Diệp Triêu lau người, chữa trị vết thương cho cậu. Lúc cậu mệt đến mức không nhấc nổi người, chân tay rã rời, vẫn là Diệp Triêu giúp cậu thay quần áo.
Đồng đội cậu thỉnh thoảng lại mở miệng trêu đùa, ngay cả Tiểu đoàn trưởng cũng cảm thán: “Trong tiểu đoàn chúng ta có Tiểu Yến cố gắng nỗ lực không ngừng như thế, sau này chắc chắn sẽ trở thành bộ đội đặc chủng dày dạn kinh nghiệm, phong trần sương gió.”
Trong suốt quãng thời gian ấy, hai người không hề nhắc đến chuyện yêu đương tình cảm. Tất cả tập trung của Lăng Yến đều dồn vào việc cố gắng tập luyện, thậm chí còn chẳng mấy khi làm nũng với Diệp Triêu. Nhưng lúc chỉ có một mình cậu trong phòng ký túc, cậu sẽ đứng cạnh giường tầng của cả hai, khẽ khàng hôn thật nhẹ lên mép giường.
Mỗi lần, Lăng Yến đều hôn một vị trí y hệt nhau, đó chính là nơi mà tay phải Diệp Triêu chống vào khi anh quay người.
Sự vất vả cực nhọc không thể mài mòn tình cảm của bọn họ, mà ngược lại, càng khiến tình yêu đượm lửa bùng cháy dữ dội.
Mùa đông rét căm lại đến, Lăng Yến không còn giống như năm đầu nhập ngũ, cả cơ thể lạnh đến nỗi răng va vào nhau nữa. Rèn luyện thể lực ròng rã hơn nửa năm trời, sức khỏe cậu tốt hơn rất nhiều. Cả cơ thể thay da đổi thịt, cơ bắp lồ lộ ẩn hiện, đường cong hoàn mỹ, cả người không hề có lấy một cái sẹo lồi, nhìn qua tựa như một khối bạch ngọc được đúc đẽo tỉ mỉ cẩn thận tới từng chi tiết.
Sau mùa hè, Lăng Yến đã thích ứng với cường độ huấn luyện, không còn cần Diệp Triêu phải cõng về. Thậm chí giờ đây, mỗi ngày tăng cường luyện tập xong cậu vẫn còn vô cùng sung sức. Lúc tắm xong, Lăng Yến lại không nằm trên giường của mình mà nhanh chóng leo lên giường Diệp Triêu, chui vào trong chăn của anh, trùm kín cuộn tròn như cái kén, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt.
Chăn của Diệp Triêu còn vương lại mùi hương của anh, cậu như bị nghiện mà hít sâu mấy hơi, trái tim tê dại mềm nhũn, thằng nhỏ ngay lập tức phản ứng ngẩng đầu.
Lúc Diệp Triêu giặt quần áo quay về phòng, thấy giường của mình bị chiếm thì muốn bó tay với cậu, đập nhẹ vào trán cậu, dịu dàng hỏi: “Em làm cái gì thế hả?”
Mắt Lăng Yến đảo qua đảo lại, thì thào: “Anh lại gần gần đây.”
Diệp Triêu ghé sát tai vào chỗ Lăng Yến, hơi thở Lăng Yến mơn man vành tai anh, những lời nói ra rơi vào đáy lòng khiến anh xao động.
Tất cả đều khiến anh rung động chao đảo.
“Hứ, em thay anh làm ấm giường còn gì nữa.”
Sau khi tắt đèn, Lăng Yến nhón chân nhẹ nhàng chạy tới phòng tắm. Diệp Triêu nằm trên giường nhìn nhìn, thấy cậu chỉ mặc quần áo mỏng mùa thu, đến áo khoác cũng chẳng thèm mặc, sợ cậu bị cảm lạnh, vội vã cầm lấy đồ của mình đi theo.
Trong lúc đó, Lăng Yến đang đứng trong phòng tắm thủ ɖâʍ, khóe mắt ửng đỏ, khẽ kêu lên: “Diệp Triêu”.
Diệp Triêu tốt bụng chạy tới tính đưa áo khoác cho cậu thì lại bị cảnh tượng ɖâʍ mỹ này đập ngay vào mắt, cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Đáng ra, Lăng Yến bị bắt gặp đang thủ ɖâʍ phải rất xấu hổ, ấy thế nhưng cậu vẫn mặt dày mày dạn, đôi mắt sóng sánh ánh nước còn sáng bừng lên niềm vui. Cậu nhìn Diệp Triêu cầm áo, biết là anh lo lắng cho mình, vừa ra sức vuốt lên xuống vừa yếu ớt nói: “Giúp em với…”
Choàng áo khoác giúp em với.
Diệp Triêu hiểu sai ý cậu, tưởng cậu muốn mình giúp cậu thủ ɖâʍ, mặt mày sa sầm, đứng im tại chỗ. Lăng Yến rên rỉ thật khẽ, hướng đôi mắt quyến rũ câu hồn lên chăm chăm nhìn anh. Diệp Triêu lúng túng khẽ hắng một tiếng, đi tới bên cậu, đem áo khoác choàng lên vai Lăng Yến, ôm Lăng Yến tựa vào ngực mình.
Tuy anh không tuốt giúp cậu, nhưng bàn tay ấm áp của anh lại đang bao phủ lấy bàn tay Lăng Yến. Trong ngực Diệp Triêu, Lăng Yến khẽ run rẩy, phát ra những tiếng rên rỉ vừa ngọt ngào lại vừa kìm nén.
Cơ thể Diệp Triêu bắt đầu nóng lên, vội ghé vào tai Lăng Yến giục cậu: “Nhanh lên!”
Âm thanh trầm khàn đầy nam tính của anh truyền tới tai Lăng Yến, khiến cậu giật run người bắn ra, tinh dịch dính cả vào trong lòng bàn tay Diệp Triêu.
Cả người Lăng Yến mềm nhũn dựa vào trong ngực Diệp Triêu nghỉ một lát. Rồi cậu lấy khăn giấy đã chuẩn bị sẵn ra lau sạch sẽ cho mình. Xong xuôi, đến lúc nhìn lại cậu mới phát hiện ra tay Diệp Triêu cũng bị dính bẩn.
“ch.ết, để em lau cho anh!”
“Anh tự…”
Còn chưa nói hết câu, Lăng Yến đã cầm lấy tay của Diệp Triêu.
Lăng Yến lau rất tỉ mỉ, lau xong rồi nhẹ nhàng thở dài, nhưng có thể thấy rõ cậu đang rất hạnh phúc.
Diệp Triêu hất cằm về phía cửa, “Về ngủ đi.”
“Còn anh?” Lăng Yến kéo chặt áo khoác, lớp lông ở cổ áo càng tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ của cậu.
“Anh đi vệ sinh cái đã.”
“Em chờ anh!”
“Anh đi đại tiện, em đi ngủ đi, không lại cảm lạnh giờ.”
Lăng Yến khẽ bĩu môi, “Được rồi, vậy em đi ngủ đây.”
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Diệp Triêu mới bình tĩnh thở chậm lại. Anh cởi quần và qυầи ɭót bên trong, ngay lập tức dương vật thô to bật ra, nóng rực dựng đứng. Diệp Triêu dùng bàn tay vừa dính tinh dịch của Lăng Yến, im lặng tự vuốt ve thủ ɖâʍ.