Chương 22: Trở về cùng dã thú (22)
"Cảm giác khi người bạn yêu cũng yêu bạn, đó là gì?
Đúng rồi, là Hoang Tưởng!"
Có lẽ, tôi đã mắc phải chứng bệnh này suốt ngần ấy năm.
Hoang tưởng Mark yêu tôi, hoang tưởng anh yêu tôi còn nhiều hơn cả bản thân mình. Ô hay, vì sao bây giờ lại cảm thấy nực cười đến như vậy?
Tôi cứ thế lang thang, lang thang một cách vô định trên con đường rộng lớn trước mắt. Có lẽ, tôi đang muốn về nhà, bản thân thực sự không còn nơi nào khác để đi.
Nhưng, đây có lẽ là một quyết định sai lầm rồi thì phải.
Người thanh niên đang ngồi chễm chệ trên ghế kia, vừa nghe thấy tiếng bước chân vào nhà liền quay mặt lại. Không sai, đó là Hạo Ân.
Tôi đứng ngây ngốc, chỉ giận rằng hai chân cứ cứng đờ ra đó, không chịu chạy đi.
- Đúng thật là cứ đợi ở đây, thể nào cũng gặp được chị nhỉ? - Hạo Ân nhìn tôi, bỗng dưng lại hất hàm cười lớn.
-...
- Giỏi thật đấy, chị trốn đi đâu mà kĩ càng thế? Tung tin tức rộng rãi như vậy vẫn không thể tìm được nha.
- Tôi không phải lẩn trốn! Xin cậu nói chính xác hơn.
- Vậy thì ngoại tình, bỏ chồng theo tình nhân? Tôi nói như vậy đúng rồi chứ? - Cậu phá lên cười, tiếng cười cùng câu nói kia như một lưỡi dao, cắm vào tim tôi, đau nhói.
Tôi chỉ biết cúi đầu, trong trường hợp này thì chính là như vậy.
- Về nhà! - Hạo Ân nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh.
- Tôi không đi! Làm sao tôi phải đi theo cậu? - Tôi ra sức gỡ bỏ bàn tay kia, nhưng không có tác dụng.
- Vợ mình bỏ nhà theo đàn ông, thử hỏi xem tôi có nên nhân từ? - Hạo Ân bế thốc tôi lên, kháng ngự tuyệt đối sự vùng vẫy của tôi mất rồi.
Trên xe, mắt tôi đã ầng ậng nước, vì đau, cũng là vì buồn bã. Tôi cứ nghĩ nhà mình là nơi an toàn nhất, nào ngờ đâu, đó cũng là nơi dễ dàng nhất để Hạo Ân có thể tìm thấy tôi.
- Nín đi chứ! Đừng có bày bộ mặt này ra, trông cứ như tất cả lỗi là của tôi vậy... - Cậu nhìn sang, lắc đầu, bày ra vẻ mặt tiếc rẻ.
- Không liên quan đến cậu! - Tôi nhanh chóng gạt những giọt nước mắt kia đi, không cho phép chúng rơi xuống nữa.
- Sao lại không liên quan? - Hạo Ân lại cười - Tôi thề với chị, những tháng ngày đen tối của chị, chỉ vừa bắt đầu thôi!
- Nói như vậy là có ý gì?
Không nghe thấy tiếng Hạo Ân trả lời nữa. Tôi cũng chẳng thiết tha muốn biết làm gì. Tim tôi đã ch.ết rồi thì liệu những điều này có còn quan trọng nữa không?
*
Cậu đưa tôi vào phòng ngủ, tôi giật bắn người ra khi thấy người đang nằm sẵn trên giường kia, không ai khác là bạn tôi, Phiến Mộc.
Tôi cứ nghĩ Hạo Ân sẽ hành hạ tôi theo một cách nào đó, nào ngờ đâu, cậu bắt buộc tôi chứng kiến cảnh tượng này, nhân vật chính lại chẳng phải tôi.
Tôi nên buồn hay nên vui nhỉ? Thế là cười khẩy, định xoay người rời đi.
- Đứng lại đó! - Hạo Ân nói như ra lệnh - Phiến Mộc, trói cô ấy lại đi!
Gì cơ? Tôi không còn tin vào mắt và tai mình nữa. Cô bạn của tôi, ngang nhiên trói tôi lại, để có thể chứng kiến sự việc một cách rõ ràng nhất kìa.
- Phiến Mộc, vì sao lại làm như vậy với tôi? - Bây giờ thì tôi khóc thật, không thể nghĩ được đây chính là cô bạn đã từng thân.
- Nghe lời Hạo Ân đi chứ, cậu nên biết thức thời! - Một câu nói không thể nào lạnh nhạt hơn.
Tôi nghĩ là mình sẽ nhắm mắt, nhưng Hạo Ân nào có buông tay. Tuy rằng cậu không ngừng dây dưa với cô gái trên giường, nhưng tầm mắt thì vẫn đưa sang tôi liên tục:
- Mở mắt ra nhìn! Nhanh lên!
Tôi giật mình, theo phản xạ lại mở mắt. Khung cảnh nhơ nhớp hiện ra trước mặt làm tôi không khỏi rùng mình.
Bệnh hoạn, đúng thật là bệnh hoạn mà.
Tôi khóc, khóc không phải vì Hạo Ân phản bội tôi, chính tôi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn cậu ấy. Mà nước mắt tôi rơi là vì sốc. Tôi đã mất bạn, Phiến Mộc ngang nhiên làm tổn thương tôi, ngay trên chiếc giường của tôi ngày nào.
Khóc vì con tôi, có một người cha đối xử tàn nhẫn và không ngừng làm tổn thương đến mẹ nó như vậy.
Khóc vì Mark, nếu ngày đó không xuất hiện cô gái tên JD, thì hôm nay tôi cũng không bị đưa vào tình huống kinh khủng này.
Nước mắt rơi, nhưng tay thì đang bị trói chặt, cơ bản là chẳng có cách nào đưa lên để gạt đi. Thử hỏi, tôi trong tình huống này, có phải là quá tội nghiệp rồi không?
- Mau gọi tên tôi! - Hạo Ân gằn giọng, ra lệnh cho người dưới thân mình.
- Hạo Ân, Hạo Ân, em yêu anh nhiều lắm! - Phiến Mộc kiều mị gọi tên, thực sự là đang rất mãn nguyện?
Đường đường là lớn tuổi hơn, lại gọi thành anh-em, nghe ngọt ngào đến thế? Ô hay, kinh khủng quá rồi!
- San Ni! Nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn như vậy có phải đã tốt hơn không?
Cả căn phòng chợt có ba giây chìm trong im lặng. Hạo Ân bị ái tình làm cho mờ mắt rồi nên ở trên giường với cô gái khác lại gọi nhầm tên tôi.
- Hạo Ân, anh vừa gọi ra cái tên nào vậy? - Cô bạn tôi hụt hẫng tột độ - Tên em là Phiến Mộc cơ mà.
Mà cậu đã sớm ngã vật ra giường, không còn trả lời nữa. Phiến Mộc thì lén lút đưa mắt nhìn tôi, tôi chỉ kịp cười nhẹ một cái. Có lẽ đây được xem là chút hả dạ cuối cùng đi.
Còn việc vì sao lúc nãy Hạo Ân lại gọi tên tôi thì chẳng thể giải thích rõ ràng được. Có lẽ, do cậu ấy nhất thời bị điên, hay dở hơi gì đấy.
*
Tôi đã nôn, cứ ngỡ là đến ch.ết đi sống lại. Nói rằng không để tâm đến là sai, tôi liên tục bị ám ảnh bởi sự việc xảy ra lúc đó.
- Con tôi lại quậy phá chị à? - Ơ hay, đây là nhà vệ sinh đấy, làm sao mà cậu lại ngang nhiên bước vào thế kia?
-...
- Chị xem mà chăm sóc sức khỏe cho tốt, dù sao nó cũng là con tôi. - Hạo Ân chống tay lên tường, đưa mắt nhìn hình ảnh của tôi đang phản chiếu trong gương.
- "Phụt!" - Tôi đang ngậm ngụm nước, khi nghe được câu này thì quá bực tức, liền phun ngay vào mặt Hạo Ân - Im ngay!
-... - Cậu đưa tay lên lau mặt, dáng vẻ trông thách thức vô cùng.
- Đứa nhỏ không phải là con của cậu!
- Ô, thế hóa ra nó là con của gã vệ sĩ "gặm cỏ non" kia à? - Cậu nhếch mép cười, thực sự là quá đáng ghét đi.
- Không của ai cả... - Giọng tôi trầm đi - Chỉ là của mỗi mình tôi!
- Hay quá. - Hạo Ân vỗ tay - Cứ như là đang xem một bộ phim siêu nhân vậy, chị có loại năng lực đó từ khi nào?
- Im đi! Tôi thực sự không muốn nói chuyện với cậu...
Vừa nói đến đây, cậu đã sấn tới, như một con dã thú, ép tôi vào tường.
- Được thôi, tôi sẽ im lặng, nhưng những lúc đó, chị cũng chẳng thể nói được gì đâu!
Hạo Ân hôn tôi, kéo hai cánh tay tôi đặt lên đỉnh đầu, kiềm chặt nó chỉ bằng một bàn tay rắn chắc của cậu ấy. Đau quá, tay tôi có vẻ như sắp gãy rồi.
Với bàn tay còn lại, cậu vuốt ve dọc thân thể tôi như đang vờn lấy một con thỏ non đã sớm kiệt sức tự lúc nào. Tôi ngay lập tức cảm thấy rùng mình, tuyệt vọng.
Nước mắt rơi, cậu khựng lại đôi chút, rõ ràng tôi nhìn thấy một vẻ gì đó xót thương nơi cậu, nhưng thật nhanh, nó tan biến đi.
Tôi bị Hạo Ân hôn đến khắp nơi ửng đỏ, có lẽ cậu đã trút hết những điều bực tức đã dồn nén bấy lâu ấy lên người tôi. Tai tôi, mặt tôi, và cả chiếc cổ kia nơi đâu cũng in đầy dấu hôn của cậu. Tôi cũng không khóc, cũng không phản kháng nữa làm gì. Bởi vì bây giờ, Hạo Ân là chồng tôi, cậu ấy muốn hôn hay muốn phát tiết lên người tôi thì cũng là chuyện bình thường mà, nhỉ?
Trái tim đã ch.ết và tâm không còn dao động, có lẽ tôi vẫn còn giữ được một chút gì đó cho riêng mình.