Chương 23: Anh thực đã hết yêu? (23)
Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, thực là chán ghét.
Khuôn mặt sớm đã hao gầy, buồn bã hẳn đi. Dường như chẳng còn lưu lại chút khí chất gì của cô tiểu thư nhà họ Tần ngày xưa nữa.
Nhìn xem, tôi có khác gì món đồ chơi đâu nhỉ? Một món đồ chơi luôn bị chủ nhân dùng để trút lên bao nỗi bực dọc, muộn phiền.
Khẽ nhếch mép cười, tôi đã quên không còn nhớ đến cái khái niệm gọi là hạnh phúc từ lâu. Có lẽ, nó cũng không cần thiết được tôi biết đến nữa rồi.
Có tiếng chuông dưới nhà, nhưng ai lại đến vào ngày hôm nay?
Uể oải nằm vật ra giường, tôi thở dài thườn thượt. Tối qua tôi đã suýt mất mạng, vì chống cự với Hạo Ân.
- Hôm nay trông chị chả có tí sức hút nào cả! - Cậu bước vào, kèm theo một giọng nói khinh khỉnh, chê bai.
-... - Lúc đó tôi vẫn im lặng, giữ nguyên tư thế nằm quay mặt vào trong, không buồn đáp lại lời cậu làm gì.
- Nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn thấy thích nhỉ? - Hạo Ân ngồi xuống giường, cậu bắt đầu vuốt ve cánh tay tôi, rồi hôn tôi.
Vị của nó đắng chát lắm, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng vẫn mặc nhiên để cậu trêu đùa mà không phản ứng lại. Vì tôi đang rất mệt mỏi và cũng vì cậu là chồng tôi, Hạo Ân vẫn đang là chồng của tôi cơ mà!
Có lẽ, tôi sẽ tiếp tục giữ im lặng, nếu như con người đó không nổi hứng, làm những chuyện vượt xa hơn ngưỡng chịu đựng của tôi.
Bàn tay Hạo Ân lần mò, dần mở cúc áo tôi ra. Ngay lập tức, tôi dùng tất cả sức lực yếu ớt của mình, đạp mạnh một phát. Tức thì, cậu ngã lăn xuống sàn. Lồm cồm bò dậy, cậu ra sức nghiến răng:
- Được, được lắm! Chị dám đá tôi?
- Xin cậu, làm ơn hãy giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng. - Tôi cũng trở mình ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường và bắt đầu khóc.
- Tôn nghiêm gì với kiểu vợ như chị nhỉ? - Cậu lắc đầu tiếc rẻ, rồi tiến sát lại gần tôi - Bỏ chồng đi suốt bao nhiêu ngày thế kia mà cũng cần đến tôn nghiêm à?
- Tôi không yêu cậu. Vì sao cứ phải cố chấp, dày vò lẫn nhau? - Quay mặt sang nơi khác, ánh mắt kia, thực sự tôi chẳng muốn nhìn.
-...
- Chúng ta... có thể ly hôn không? - Tôi ấp úng, câu này cơ bản là tôi rất muốn nói ra, từ lâu lắm rồi.
-...
- Con của cậu, nếu muốn cậu có thể đến thăm mà, không phải sao?
-...
- Hoặc cùng lắm là để đứa nhỏ ở chỗ cậu luôn, được chứ?
Tôi cố gắng nói những điều mình đang suy nghĩ trong đầu. Đứa con này cũng là của tôi, thật khó khăn để nói ra những câu như vậy. Nhưng có lẽ, tôi cần tự do hơn.
Để cho từ đầu đến cuối, Hạo Ân không nói không rằng, chỉ giương đôi mắt nhìn tôi, đầy khó hiểu. Cuối cùng, cậu lại nâng cằm tôi lên, cười khẩy thành tiếng:
- Ly hôn à? Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Có muốn biết vì sao không?
-...
- Vì muốn hành hạ chị, cho chị biết hậu quả của việc ương ngạnh, ở bên tôi mà trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái tên của người đàn ông khác. - Cằm của tôi đột nhiên bị cậu dùng sức, bóp mạnh đến nhói đau.
- Cậu... - Mắt tôi ầng ậng nước, không ngờ hình ảnh của tôi trong mắt của Hạo Ân lại tệ hại như thế kia.
- Đấy! Chẳng những chị, mà còn cả tên Mark nữa. Tất cả đều phải chịu đau khổ, đã hiểu chưa?
Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Người trước mặt này đây, vì sao lại quá vô tình?
Hiện tại, tôi phải làm gì mới đúng ha?
Nghĩ về chuyện tối qua, mắt tôi lại ướt nhòe...
Nằm mãi cũng chán, tôi định xuống nhà tìm cái gì đó để ăn. Tôi không cho phép mình quá đau lòng hay buồn bã. Phải sống một chút vì mình, hay chí ít cũng là vì con, nhỉ?
Sinh linh bé nhỏ này, không có tội. Lỗi lầm chỉ đến từ người lớn mà thôi.
Tôi bước xuống cầu thang, Hạo Ân vẫn còn ngồi trên ghế, có lẽ việc tiếp khách vẫn chưa xong.
Thấy tôi, cậu vẫy tay, gọi lớn:
- Vợ, lại đây một chút đi.
Suýt chút nữa thì tôi lại nôn ra mất rồi. Loại giọng điệu này, vừa nghe qua đã thấy ngay có tám chín phần là giả tạo.
Mà người ngồi phía đối diện với Hạo Ân, bỗng dưng làm tôi giật mình tột độ. Ngay lập tức, tôi hiểu được vì sao cậu lại ngọt ngào với thế kia.
Là Mark. Và người ngồi bên cạnh không ai khác ngoài JD.
Anh đứng dậy, lịch thiệp nói, chỉ một câu thôi nhưng đã đủ xé nát tim tôi rồi:
- Chào cô Lâm.
À, phải rồi. Vợ của Lâm Hạo Ân thì gọi thành cô Lâm cũng là hợp tình hợp lý quá nhỉ?
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cô gái đi bên cạnh Mark lập tức chen ngang:
- A, người này nom nhìn mặt quen ghê! Chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi thì phải.
Đúng rồi, buổi tối ngày hôm đó, đã gặp qua ở nhà của Mark. Tôi thầm nghĩ, sự đời sao mà lắm trái ngang. Người ta nói, trái đất này có hình tròn, hóa ra kích thước của hình tròn đó lại hạn hẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Nhìn thấy cục diện có vẻ căng thẳng, Hạo Ân cười xòa:
- JD tiểu thư, chẳng phải đã nghe qua ngài Mark đây gọi cô ấy là Cô Lâm hay sao? Vợ tôi, sao có thể gặp qua cô nhỉ?
- Phải, có lẽ do tôi đã nhận bừa rồi. - JD nói - Nhìn thấy Lâm thiếu gia yêu thương vợ mình như vậy tôi thực sự lấy làm ghen tị nha.
- Ha ha. - Hạo Ân cười giòn giã - Vì sao cô lại biết tôi cưng nựng vợ mình?
- Nhìn những dấu hôn trên cổ cô Lâm thì biết, thực sự là quá ghen tị rồi. - JD hồn nhiên trả lời, kèm theo đó là một nụ cười trên môi, đầy bẽn lẽn.
Nhưng cô có biết không, không khí phòng khách lại vì câu nói này của cô mà trở nên ngưng đọng trong giây phút, mọi thứ bỗng dưng im lặng như tờ.
Tôi đang mặc một chiếc váy ngủ rộng cổ, thật không khó để nhận ra những dấu hôn còn ửng đỏ, chưa phai nhòa của buổi tối ngày hôm qua.
Không thấy Mark có phản ứng. Có lẽ, anh đã nhìn ra được từ trước rồi chăng? Tôi, vì sao lại quan tâm đến cảm nhận của anh nữa vậy?
Người ta sớm đã hết yêu tôi mất rồi, còn đâu.
Đau lòng quá, thực sự là rất đau lòng. Ngay cả cái nhìn anh cũng không muốn cho tôi.
- Ha ha. - Hạo Ân lại cười trong đắc ý - JD tiểu thư thực là có con mắt quan sát tinh tường.
Rồi sau đó, cậu quay sang nói với tôi thêm vài câu. Đại loại là muốn tôi tiếp tục lên phòng nghỉ ngơi, chú ý đến đứa nhỏ một chút. Nực cười, thái độ này, giả tạo biết bao.
Tôi đoán rằng Hạo Ân đã cố tình gọi tôi lại để thị uy trước mặt Mark đây mà. Và, có lẽ cũng là muốn thách thức tôi.
Ẩn ý của cậu chính là: Có muốn xem thái độ hiện tại của anh ta đối với chị như thế nào không nhỉ?
Và kết quả đã theo ý muốn của cậu, nó khiến cho tôi quá đỗi đau lòng.
Hiện tại, anh đang qua lại với JD? Và hiện tại, anh (có lẽ) đã gạt bỏ hình bóng của tôi ra khỏi trái tim mình.
Tôi không khóc nữa, vì bản thân đã bi lụy và yếu đuối quá nhiều rồi. Bây giờ, khóc lóc cũng chẳng để cho ai xem. Không còn ai quan tâm và tìm cách gặng hỏi những giọt nước mắt này bắt nguồn từ đâu nữa.
Nói là vậy, nhưng khi tôi ngước mặt lên để cho nước mắt không phải tuôn ra thì nó vẫn chảy. Thế mà ở đâu đó lại nói rằng, đây là cách hữu hiệu nhất để thứ chất lỏng vô dụng ấy không phải tuôn rơi. Đúng là gạt người rồi nhỉ?
Tôi vẫn không có cách nào kiềm chế được nỗi đau ngoài việc dùng thứ nước mặn đắng kia để giải tỏa. Kì quặc lắm đúng không?