Chương 7
Jin đứng trên sân khấu, nhìn người thiếu niên ngồi ở hàng ghế đầu được mình dành riêng, tự tin tràn trề trong tâm. Buổi biểu diễn cũng nhờ thế mà xuất sắc hơn thường ngày. Người hâm mộ điên cuồng gào thét, thân thể nhún nhảy theo từng điệu nhạc; thế nhưng trong mắt Jin lúc bấy giờ duy chỉ có hình ảnh người thiếu niên đang ngồi phía dưới, miệng nhoẻn cười. Jin quan sát đôi ngươi lay láy đang chăm chú vào cậu, lòng chợt thấy hứng khởi vô cùng, rốt cuộc mắt người kia chỉ nhìn tới cậu, nụ cười kia chỉ dành cho cậu. Hạnh phúc cứ thế vồ chầm, khiến Jin thiếu điều muốn rơi nước mắt.
Trước khi buổi biểu diễn kết thúc, Jin nổi hứng muốn hát thêm một bài, là một ca khúc tiếng Anh đã cũ — “When I fall in love”. Jin không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ôm đàn ghi-ta lên sân khấu và bắt đầu hát.
“When I fall in love
It will be forever
Or I’ll never fall in love…”
Giọng hát trong trẻo mà mộc mạc như một lời tâm sự, một tâm tình đang được giải bày, nhẹ nhàng và sâu lắng đi vào lòng người. Cả hội trường yên lặng, tựa hồ ai nấy đều nín thở mà lắng nghe. Tiếng ca thấm đượm cảm xúc vang vọng giữa tiếng đệm từ chiếc ghi-ta gỗ giản dị. Lời bộc bạch chân thành. Jin biết bản thân mình một khi đã chân thành nắm lấy tay ai, sẽ tận lực níu giữ người ấy, nguyện không buông rời.
Những nữ sinh dưới khán đài ngơ ngẩn trước tiếng hát của Jin, quên cả gào thét cổ vũ hay vỗ tay hoan nghênh. Người hiện tại trên sân khấu hoàn toàn khác với Akanishi Jin mà các cô biết trước giờ. Không còn những trang hoàng cầu kỳ, lời ca giản dị mà trong trẻo hết trầm rồi bổng, khiến người người yên lặng mà lắng nghe.
Người thiếu niên ngồi ở hàng ghế đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra đôi mắt cậu hơi ươn ướt, bờ môi mỏng mấp máy theo mấy lời ca.
“When I give my heart
It will be completely
Or I’ll never give my heart… “
Sau khi thu dọn hết thảy, Jin từ chối mấy đứa bạn rủ đi ăn mừng. Ai nấy đều thấy toàn bộ tâm tình của Jin đã dành cả cho người thiếu niên đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô-pha đợi cậu. Mọi người chỉ buông vài câu chọc ghẹo rồi bỏ đi. Trước khi rời khỏi, Koki còn tiến lại gần, muốn nói cái gì với Jin nhưng rồi lại thôi, cậu chỉ đưa tay vỗ vai thằng bạn mình và chạy theo mấy người kia.
“Đi thôi.” Jin vác chiếc túi lên vai, rồi đưa tay về phía người thiếu niên.
Người thiếu niên thản nhiên đón nhận, ***g bàn tay mình vào Jin, nắm chặt lấy, tựa hồ trời sinh đã thuộc về nhau.
Không nói muốn làm gì, không hỏi sẽ đi đâu, hai người chỉ lẳng lặng nắm tay nhau, cứ thế bước đi trên con đường vô tận. Mãi đến khi ánh trăng tròn vặc thế chỗ trời chiều đỏ sẫm, Jin mới sực nhớ ra điều gì, quay sang người đang nắm tay mình, thẹn thùng gãi đầu, “Còn có chuyện này… cậu tên gì thế?”
Người thiếu niên bật cười thật nhẹ nhàng, “ban D năm nhất, Kamenashi Kazuya.”
“Kamenashi Kazuya.” Jin thấp giọng lặp lại, quả nhiên cả tên cũng rất êm tai. “Anh tên…”
“Akanishi Jin, ban D năm ba.” Kazuya nhanh chóng tiếp lời, và lại cười khẽ.
“Ha? Ha?” Jin trợn tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn Kazuya. “Sao em biết?”
Kazuya nhướn mày, khóe môi càng nhếch cao, cậu cười tít cả mắt. “Em xem phiếu mượn sách của anh.”
“A.” Jin đã sớm quên chuyện này dù bản thân mượn sách ở thư viện không biết bao lần. Nhưng quan trọng hơn cả, nụ cười lúc bấy giờ của Kazuya càng khiến Jin ngơ ngẩn đến lặng người.
“Jin?” Kazuya huơ tay trước mắt Jin. Giọng nói cậu hơi khàn đục, vừa nói lên một chữ duy nhất kia đã đủ khiến bao người phải quay đầu.
“Em gọi anh là gì?” Jin đặt tay lên bả vai cậu, hai mắt sáng ngời.
Ánh trăng dịu nhẹ càng không xinh đẹp bằng nụ cười bấy giờ của Kazuya, “Jin a. Sao thế? Không được à?” Bờ môi mềm mỏng chỉ mấp máy thật nhẹ, nhưng quá đủ để hấp dẫn lòng người.
Jin cúi đầu, tham lam lấy cái mềm mỏng mà quyến rũ ấy.
Thì ra, đôi môi kia không chỉ mềm mà còn rất ngọt, mang theo hương vị nào đó rất khác biệt, chỉ của riêng Kazuya. Jin trìu mến vuốt ve mặt Kazuya, mắt chăm chú nhìn bờ môi gợi cảm, rồi không kiềm được lòng mà tiến đến lần thứ hai, đầu lưỡi vẩn vơ, tìm kiếm một lối vào. Kazuya ngoan ngoãn đáp trả, cánh tay vòng ôm cổ Jin, bàn chân chậm rãi lại gần, kề sát hai thân thể.
Triền miên và say đắm, mãi đến khi ***g ngực không thở nổi, Jin mới quyến luyến buông lơi người trong lòng. Tay Kazuya vẫn ôm lấy Jin, đầu hơi ngửa về sau, gương mặt được ánh trăng tô sắc, bờ môi đỏ mọng, ánh mắt mê ly khép hờ say mê với Jin, tựa một yêu tinh nhỏ, xinh đẹp đến không nói thành lời.
“Kazuya thích anh không?” Jin hơi thấp đầu, trán cụng trán, hỏi thật dịu dàng.
“Thích…” Kazuya cười nhẹ và đáp trả. Thích nhiều lắm, từ ngày đầu thấy Jin đã thích. Ngày ngày trong lòng nôn nao cùng hứng khởi, mong ngóng anh cứ đúng hẹn lại đến, ngồi ở vị trí quen thuộc trong thư viện. Dù từ trước tới giờ không liếc mắt với anh, nhưng cậu biết đôi ngươi kia vẫn luôn theo dõi mình. Nhiều lúc Kazuya cảm giác nếu anh cứ nhìn cậu như thế, gương mặt cậu sớm muộn cũng đỏ bừng, con tim trong ***g ngực nhảy nhót theo từng giai điệu ngọt ngào, hồi hộp xen lẫn hạnh phúc choàng ôm lấy cậu.
“Vậy sao không đến xem anh diễn?” Nũng nịu cùng ủy khuất lộ rõ trong giọng nói. Jin từ sớm nhận ra bản thân mình đã chịu bó tay trước Kazuya, không cách nào không quan tâm đến suy nghĩ hay hành động của người thiếu niên này.
“Đang chuẩn bị đi mà, lúc đó còn chưa hết ca làm.” Khóe miệng Kazuya càng nhoẻn cười rạng rỡ. “Cơ mà có người vội vàng không đợi được nha…”
Thì ra em có nhìn thấy tờ giấy Jin để lại trong cuốn sách. Thì ra em không có ý từ chối lời mời ngốc nghếch của mình. Nghe đến đó, Jin vui vẻ đến muốn nhảy cẫng lên. Rồi chợt phát giác, cách tỏ tình thế này của mình… quả thật mất mặt hot boy Akanishi Jin quá… Cũng may Kazuya của cậu không nghĩ thế. Thì ra, được thích bởi chính người mình thích hạnh phúc đến vậy.
“Kazuya.” Jin cúi đầu gọi, cảm giác cái tên ấy đã thật quen thuộc và tự nhiên trên đầu lưỡi. “Gọi anh lần nữa được không?” Bỗng muốn nghe chính em gọi tên mình, lời đề nghị ngốc nghếch mà ngọt ngào ấy có lẽ chỉ khi yêu mới xuất hiện.
“Jin.”
“Vẫn muốn.”
“Jin.” Ngữ điệu của em mang theo ý cười.
“Vẫn muốn, vẫn muốn.”
“Jin, Jin, Jin…” Cưng chiều đáp trả. Lời chưa kịp dứt, đôi môi Jin đã nhẹ nhàng âu yếm mí mắt Kazuya. Cùng nhau trầm mình.
Về đến nhà, Jin phát hiện quyển sách “Ái dục và văn minh” đã nằm gọn trong túi mình từ khi nào, lòng bất giác phập phồng. Vôi vàng lật mấy trang sách, một mảnh giấy nhỏ chợt rơi ra. Đó là Jin ghi địa điểm và thời gian của buổi biểu diễn, còn kèm theo một câu thật khô khốc, “Nếu thích tớ thì tới xem đi.”
Jin nhìn nét chữ của mình mà phì cười. Lật sang mặt sau, cậu liền thấy một hàng chữ nho nhỏ và thanh mảnh.
Trái tim trong ***g ngực suýt nữa bổ cả ra ngoài, không hiểu sao toàn thân liền đanh lại, hơi thở cũng ngừng theo.
Kazuya thích Jin. Kazuya của Jin.
Hai mắt liền ươn ướt.