Chương 8
Chẳng biết vì cớ gì, khi nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp ấy, Jin chợt cảm giác sống mũi cay cay, nước mắt chỉ chực trào. Hết thảy tựa hồ chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, chính mình vẫn còn nhớ rõ cái tình yêu ngây ngốc mà lại khiến anh vui sướng nhảy cẫng không biết bao lần. Chỉ một câu nói của Kazuya cũng đủ để anh cảm được điều kỳ diệu nhất trên thế gian này.
Hiện tại vẫn chẳng thay đổi. Jin cười khổ. Rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ bắt người khảo cung, thế nhưng lại dễ dàng bị một nụ hôn của em làm say đắm, một câu nói vỏn vẹn bốn chữ “yêu em đi anh” đánh tan bao kiên định cùng bình tĩnh trong lòng. Dù biết rõ em giở ngón mỹ nam kế, biết rõ em cố ý, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chịu khuất phục trước sự cám dỗ ngọt ngào mà kín đáo ấy.
Xa cách năm năm trời, cuối cùng có thể ngắm nhìn Kazuya say ngủ một lần nữa, nghe đến hơi thở đều đặn của em, cảm giác quen thuộc cứ ùa về trong tim. Đầu ngón tay mê mẩn giữa đôi mày thanh mảnh rồi dọc theo cánh mũi Kazuya, anh không kiềm được lòng mà cúi thấp đầu, định bụng hôn trộm em.
“Ba, ba!!!” Tiếng chuông cửa phòng khám vang lên cùng với thanh âm bình bịch của bước chạy dồn dập, mỗi lúc một gần.
“ch.ết dịch.” Jin vội vàng vuốt lại mái tóc rối bời của mình, anh đã quên mất còn có hai đứa nhóc kia trong nhà. Không kịp đứng dậy mặc quần áo, cũng chẳng thể ngăn ngừa sự công kích của bọn trẻ, cánh cửa đã mở “phanh” một tiếng thật manh. Jin kéo vội tấm chăn lên những chỗ cần che, thân trên trần trụi, ngọ nguậy trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Ba, ba, Akihiko muốn ôm ba ——— Kazumi cũng muốn…” Bọn trẻ còn chưa dứt lời đã phát hiện ba đang nằm trên giường, mà bên cạnh còn là chú đẹp trai khi nãy. Akihiko nắm tay em gái mình, đắn đo chần chừ có nên nhảy bổ lên giường hay không. Hai đứa bé trợn tròn bốn mắt, tò mò nhìn tình cảnh kỳ lạ trước mặt.
Kazuya bị tiếng gọi của con mình đánh thức, anh thấp giọng rên rỉ, cũng may Ai không theo lên, thật chẳng biết phải giải thích thế nào nếu Ai chứng kiến cảnh này. Hai đứa con tinh ranh của mình đã đủ nhức đầu rồi. Kazuya thở dài, càng vùi mặt vào trong gối.
Jin lấy lại bình tĩnh thật nhanh. Anh ghé người, thì thầm nhỏ giọng vào tai Kazuya, “em không cần dậy, để cho anh.”
Đặt ngón trỏ lên môi, Jin thở dài một tiếng, rồi sụyt sụyt, huơ tay với hai đứa trẻ, “Mấy đứa nhỏ giọng thôi, ba bệnh rồi, đang nằm ngủ.”
Kazuya hừ nhẹ một tiếng, giải thích thế mà cũng đòi giải thích sao? Jin xem thường chỉ số thông minh của hai bọn trẻ chắc?
Akihiko vẫn nắm chặt tay Kazumi, len lén bước tới bên giường. Kazumi ngậm ngón trỏ phải trong miệng, cả nửa ngày mới chớp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên nghi vấn của bản thân, “Thế sao cả chú cũng không mặc quần áo mà nằm trên giường ba?”
Jin nhìn ánh mắt ngây dại của hai đứa trẻ, miệng cười thật thâm hiểm, “Chú đang chữa bệnh cho ba mà.”
Kazuya rốt cuộc không nhịn được nữa, ho khan mấy tiếng để cảnh cáo, người này muốn dạy hư bọn trẻ à?
Nghe tiếng ba mình ho, hai đứa con lập tức chạy biến đến bên ba, Akihiko đặt bàn tay be bé của mình lên trán Kazuya, “Ba bệnh thật à? Để Akihiko hôn ba một cái, Akihiko hôn ba rồi ba sẽ hết bệnh.”
Hôn? Thằng nhóc này dám hôn Kazuya của anh? Không nghĩ ngợi gì nhiều, Jin liền rướn người, nhấc bổng Akihiko lên và bế vào lòng mình, ngăn cản không cho thằng bé tấn công Kazuya. Để mặc đứa nhỏ giãy dụa, Jin dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Kazumi, cô bé thiếu điều cũng muốn bắt chước anh mình, “Không được, cả Kazumi cũng không được.” Gì chứ, Kazuya chỉ có thể để một mình anh hôn!!!
Tính độc chiếm ghen tuông ngây ngô thế này khiến Kazuya không biết phải khóc hay cười. Jin chẳng lẽ đã quên hai đứa bé này chỉ mới hơn bốn tuổi, còn là con của anh cơ mà.
“Sao chứ?” Akihiko không cam lòng, giãy dụa kịch liệt. “Lúc Akihiko bệnh, ba nói hôn sẽ đỡ mà. Akihiko phải hôn ba.” Thân hình nho nhỏ quay tới quay lui, cố thoát khỏi vòng tay Jin.
Jin chợt hoài nghi thằng nhóc này trời sinh ra để đối nghịch với anh sao? Nếu lớn tiếng quát, Kazuya nhất định giận, nên anh chỉ đành thấp giọng khuyên nhủ, “Chú nói không được mà…” Nhìn vẻ mặt khó hiểu của đứa trẻ, cái khó ló cái khôn trong Jin, anh chỉ thẳng vào dấu hôn chính mình đã lưu lại trên cổ Kazuya, “thấy cái này không, nó lây bệnh đó nha. Akihiko mà hôn ba sẽ bị nổi mấy vết như thế.”
“Ư…” Akihiko bĩu môi xịu mặt, rốt cuộc không chống cự nữa.
Kazuya lại ho mạnh mấy tiếng, lòng tự nhủ, sau này không nên để Jin lại gần dạy dỗ hai đứa nhóc.
Kazumi nhìn anh mình bò xuống từ người chú đẹp trai, rồi chậm rãi tiến lại, tiếp tục hỏi, “Vậy chú không bị lây à?”
“A…” Bọn nhóc này con ai thế này, sao lắm câu hỏi thế. Jin bối rối vuốt tóc.
Liếc mắt thấy Jin chống đỡ không được nữa, Kazuya nhịn cười, lên tiếng giải vây, “Kazumi, Akihiko, mấy đứa xuống nhà đi, ba không sao, nghỉ một lát sẽ khỏe.” Lời Kazuya thế nhưng lại như thánh lệnh, hai đứa trẻ nghe xong liền vâng dạ rồi ngoan ngoãn nắm tay nhau ra khỏi phòng.
Chiều hôm ấy, Kazuya nấu cơm trong bếp, còn Jin ở ngoài phòng khách chơi với hai đứa nhỏ, lòng chợt cảm giác cảnh tượng này có chút kỳ lạ. Đến khi hai người lớn cùng hai đứa trẻ ngồi vào bàn ăn, cảm giác kia lại càng mãnh liệt. Giống cái gì nhỉ? Bữa tối gia đình? Jin thoáng nghĩ, vậy mình ở đây vị thế là gì?
Không khí có chút kỳ lạ, Akihiko không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, nhất quyết đòi phải ngồi trong lòng Kazuya để ba mình đút cho ăn mới chịu. Jin nhìn đến Kazuya ẵm Akihiko ngồi lên đùi, cẩn thận đút từng muỗng cho thằng bé, lòng không khỏi cay cú. Dường như những lúc làʍ ȶìиɦ nóng bỏng nhất của hai người, Kazuya cũng chưa từng phục vụ anh tỉ mỉ như thế. Nhìn thế nào, anh vẫn cảm giác thằng nhóc kia đang cố tình giương oai, tuyên bố với mình Kazuya là của nó. Jin trừng mắt, ném cho Akihiko một cái liếc, thằng nhóc thế nhưng lại không sợ, còn hướng mình mà nhoẻn cười thật đắc ý. Nổi sùng!!! Nhưng vừa nghĩ tới mình đã là người lớn mà còn đi so đo với đứa bé, Jin chợt cảm giác thật buồn cười.
Ngược lại, Kazumi rất im lặng, đôi ngươi đen láy cứ chớp mắt chằm chằm vào Jin, tựa hồ đang nghiên cứu suy tư một điều gì đó, còn thoáng vẻ… u buồn? Jin bắt đầu hoài nghi phải chăng vô tình gặp lại Kazuya lần này đã khiến hệ cảm xúc trong anh bị lệch lạc, thế nào lại cảm thấy ánh mắt của một bé gái hơn bốn tuổi u buồn chứ…
xOx
“Ba.”
Kazuya để hai đứa con lên giường, đang chuẩn bị tắt đèn thì nghe tiếng Kazumi gọi giật.
“Sao thế?” Kazuya liền quay lại, dịu dàng vuốt ve vầng trán của Kazumi.
“Ba, ba thích chú Jin à?” Kazumi chôn cằm trong chăn, nhỏ giọng hỏi.
Kazuya hơi sững người, rồi cười rộ, “Ừ, chú là… bạn thân của ba, dĩ nhiên ba thích chú rồi.”
“Có phải ba sẽ kết hôn với chú Jin không?” Lần này người lên tiếng là Akihiko.
Kazuya ngẩn người, “Sao Akihiko lại nghĩ thế?”
Akihiko bật cười khanh khách, “Ba với chú ngủ cùng một chỗ, chẳng phải vậy là kết hôn rồi sao?”
Kazuya thoáng đỏ mặt, ho khụ một tiếng, “Ai nói với con thế?”
“Trên TV toàn là thế mà, phải không Kazumi?” Akihiko đắc ý khoe, rồi quay sang em gái mình để xác nhận.
“Phải a.” Kazumi gật gật đầu. “Ba với chú kết hôn rồi, không cần Kazumi với Akihiko nữa sao?”
Hai đứa nhóc này sao lại có những ý tưởng kỳ quái như thế… Kazuya dở khóc dở cười, “Xem ra sau này không để hai đứa tùy tiện coi tivi nữa.” Anh giả bộ tức giận, rồi xoa đầu con mình. “Được rồi, đừng nghĩ lung tung, mau ngủ đi, hai đứa đều là bảo bối số một của ba, sao mà không cần hai đứa được chứ?”
“Hôn một cái.” Kazumi vươn tay, ôm lấy cổ ba mình.
Kazuya mỉm cười, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô bé, rồi cẩn thận đắp lại tấm chăn.
Akihiko hôn bẹp một cái lên má Kazuya, lớn tiếng ngông nghênh, “Ba đừng cưới chú Jin, đợi Akihiko lớn, Akihiko sẽ cưới ba.” Sau đó, cậu bé ngẫm nghĩ điều gì, rồi bổ sung. “Bây giờ Akihiko không cao được như chú, cũng không đẹp trai vậy, nhưng lúc Akihiko lớn, sẽ cao hơn chú, đẹp trai hơn chú nhiều.”
Kazuya bật cười, vỗ nhẹ vào hai cái má phúng phính của cậu bé, “Akihiko là đẹp trai nhất trong mắt ba rồi.”
“Vâng!” Akihiko gật đầu cái rụp, khoái trá nhắm mắt lại.
Kazuya lắc đầu mỉm cười, rồi tắt đèn cho bọn nhỏ. Vừa nghĩ tới Jin đang đợi dưới nhà, anh khẽ cau mày.