Chương 21
xOx
Tắm rửa xong xuôi, Jin ngồi ở mép giường, giương mắt chờ mong nhìn Kazuya. Kazuya chỉ bật cười khúc khích, “Sao chưa đi ngủ, ngày mai còn show diễn mà.”
Jin kéo tay Kazuya, rồi đặt một vật gì đó lành lạnh vào lòng bàn tay anh. “Giúp anh.” Jin hơi ngước mặt, miệng cười đến ngọt ngào.
Kazuya cúi đầu, trong tay anh lúc bấy giờ là một chiếc nhíp kim loại phản chiếu ánh đèn nhàn nhạt. Anh mỉm cười, bắt đầu mân mê đầu ngón tay từ điểm giữa trán tới hai bên đuôi mày của Jin.
Đã nhiều năm như thế, bộ dáng Jin có phần thay đổi khá nhiều, nhưng đường mày vẫn không khác là bao. Kazuya đứng giữa hai chân Jin, cúi thấp mặt, tay nâng cằm người tình.
“Kazuya, lông mày của anh không để ai chạm vào hết nha. Toàn anh tự mình nhổ cả.” Lần nào cũng thế, soi mình trong gương, man theo hình dáng có sẵn, cẩn thận chỉnh nhổ hai hàng lông mày, chỉ vì một hi vọng nhỏ bé. “Anh nghĩ dù Kazuya có quên anh, nhất định vẫn còn nhớ em đã tự mình nhổ lông mày cho anh thế nào, hình dáng là do em tạo, sau này biết đâu nhìn mày mà nhận người quen.”
Ngữ điệu Jin thoải mái pha lẫn nét cười đùa nhưng lại khiến Kazuya bất giác giật mình. Anh thật sự không hiểu chính mình đáng giá được Jin yêu đến thế sao. Nếu một người đã sa vào lưới tình, có lẽ sẽ nhỏ bé như một hạt bụi. Năm năm trôi qua là thế, dù đọc biết bao tin tức hay tạp chí về anh, coi phim của anh, đến khi gặp lại, Kazuya cảm giác mình lại một lần nữa quen biết người đàn ông tên gọi Akanishi Jin này. Phải rồi, người đàn ông, anh trong lòng Kazuya không còn là người thiếu niên mười tám tuổi của nhiều năm trước.
“Kazuya, Kazuya, anh không muốn nhổ lông mày.” Jin mười chín tuổi bĩu môi, ủy khuất tròn mắt nhìn Kazuya. “Mấy đứa nói lông mày của anh nhìn thô quá nên phải nhổ… nhưng đau lắm…”
Kazuya nâng cằm Jin, chăm chú quan sát từng khía cạnh trên gương mặt anh. Jin rất đẹp, nhưng nếu xuất hiện trên sân khấu thì quả thật hai hàng lông mày có chút hơi thô. Ngón tay nhẹ nhàng sờ lấy mày Jin, Kazuya chợt nói. “Jin, hay để em làm cho, không đau anh đâu.”
“Ha?” Jin nhất thời phản ứng không kịp, trong đầu hoàn toàn nghĩ theo một chiều hướng khác. Cậu lắc đầu kịch liệt. “Không được, không được, Kazuya đừng phản công với anh nha.”
Kazuya kinh ngạc nhướn mày, gương mặt trắng nõn thoáng ửng hồng. Ngón tay Jin níu lấy nép áo của Kazuya, kéo em gần lại mình, rồi cò cọ cái mặt lịu xịu vào ***g ngực người tình, cong môi làm nũng. “Người ta thích cảm giác ở trong Kazuya mà…”
Lời vừa nói ra, cả hai má Kazuya lập tức đỏ lựng. Cậu mím môi, đẩy cái tên đầu óc đen tối mang tiếng là bạn trai mình ra, ngón tay chỉ nhẹ vào giữa trán, miệng trách cứ, “Cái đầu này toàn chứa gì không à, em nói làm là giúp anh nhổ lông mày mà, cái ông già đen tối này!!”
“A”. Jin gật đầu, nếu là Kazuya, nhất định sẽ không để mình đau. Nhưng lời khi nãy của em rõ ràng nghe rất dễ bị hiểu lầm. Cơ mà sao Kazuya lại gọi là “ông già đen tối”, người ta là anh đẹp trai, tuổi trẻ nhiệt huyết ngời ngời, sao lại già chứ. Jin ủy khuất cong môi. “Kazuya, anh thật sự, thật sự thích ăn thịt rùa mà…” Vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Anh…” Hai má Kazuya thiếu điều bốc khói. Cậu đẩy Jin ra, xoay người bước đi. “Em mặc kệ anh.”
Jin lập tức giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của Kazuya, kéo em mạnh trở vào lòng mình, nhỏ giọng xoa dịu. “Thôi mà, thôi mà, Kazuya đừng giận, lông mày của anh để em nhổ, nha? Nha?”
“Trước giờ em chưa làm thế cho ai bao giờ…” Nói cách khác, anh là vật thí nghiệm.
Jin cười lấy lòng. “Kazuya nhổ thành người ngoài hành tinh cũng chả sao.”
Kazuya xì một tiếng rồi bật cười khúc khích. Nếu nhổ lông mày mà tới mức nhìn quái dị như thế, chỉ sợ bản thân mình đã là kẻ ngốc. Cậu đè vai Jin. “Vậy anh đừng lộn xộn.”
Jin không chút chần chờ gì mà gật đầu cái rụp.
Jin ngước mặt, mê mẩn nhìn Kazuya chú tâm, đôi mày thanh mảnh được chỉnh khéo léo của em, bờ môi mềm mỏng được mím lại, thọat nhìn vô cùng dịu dàng. Vòng eo Kazuya thon nhỏ, sờ đến rất mềm mại và đê mê. Buông thõng cánh tay, Jin ɭϊếʍƈ láp đôi môi đã khô ran tự khi nào của mình, ngón tay bắt đầu ngứa ngáy lần mò vào bên trong áo, vuốt ve phần hông mẫn cảm cùng làn da mịn màng. Một tiếng rên khẽ liền thốt ra từ đôi môi đang mời gọi của Kazuya. “Jin… đừng phá.” Anh cố cắn răng chịu đựng.
“Kazuya, Kazuya, em còn nhớ lần đầu em nhổ lông mày cho anh không…” Bàn tay Jin không hề dừng lại, biểu tình cắn môi của Kazuya lúc bấy giờ khiến anh không khỏi say lòng, dù em mười bảy hay hai mươi sáu tuổi, Jin vẫn đều bị gương mặt ấy làm lúng túng đê mê. Thời gian như một cuộn phim không phai mờ, khiến Jin không khỏi nhung nhớ hình ảnh hai người thiếu niên kề sát vào nhau giữa căn phòng vọng nắng. Cũng một cảnh tượng như thế, nhưng mờ tối hơn, gợi cảm hơn, dù vẫn ngập tràn ngọt ngào cùng yêu thương.
Thiếu niên Akanishi Jin vòng tay ôm lấy vòng eo Kazuya, cánh mũi tham lam lấy hương thơm từ thân thể em. Jin yêu tha thiết cái dáng vẻ gầy gò của Kazuya, cái nhíu mày trầm tư suy nghĩ, cái mím môi đăm chiêu, cái làn da non mịt mà mơn mởn dưới ánh mặt trời. Tầng thái dương dịu nhẹ choàng ôm Kazuya, thọat nhìn thật thanh khiết, nhưng nó lại khiến thằng Jin nhỏ phía dưới không nhẫn được mà nổi tâm xấu xa. Jin thật sự rất thích làʍ ȶìиɦ cùng Kazuya, thích ngắm em nhắm nghiền hai mắt, e lệ thẹn thùng nhuộm lấy tầng da, biểu cảm quyến rũ gợi tình đến say lòng, thích những tiếng rên khàn đầy khoái cảm cùng nhịp thở dồn dập theo ***g ngực phập phồng, thích vòng eo vặn vẹo, run rẩy, biết tùy thời cong lên, lấy lòng một cách hững hờ, thích em nắm chặt bàn tay khi đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm, ngón chân cong vùi trong nệm chăn, gương mặt ngửa về sau để lộ cánh cổ trắng nõn mướt mồ hôi cùng biểu tình mê loạn. Quan trọng hơn cả, cậu thích cái cảm giác rất chân thành cùng thấm đượm yêu thương Kazuya dành cho mình.
Hơi thở có phần hối hả hơn, Jin cúi đầu, khẽ rên một tiếng. “Kazuya…” Thanh âm thoáng pha dục vọng khiến chính mình có chút bối rối.
Không phát hiện đến sự khác thường trong biểu cảm của Jin, Kazuya nhẹ tay hơn, cẩn thận xoa xoa lấy đôi lông mày đang đượcc chỉnh sửa. “Sao thế, đau lắm à?”
“Đau…” Khóe miệng Jin chếch thành một nụ cười thật thản nhiên, ngón tay bắt đầu mân mê vuốt ve lấy lưng Kazuya.
“Lần đầu nên hơi đau.” Kazuya dừng lại, hơi nghiêng đầu. “Để em thổi cho Jin.”
Không thổi thì thôi, một khi Kazuya đã làm, hơi thở ngọt ngào mà ôn nhu vừa phà vào mặt Jin, thằng Jin nhỏ ở dưới cứ thế không nghe lời, mỗi lúc một lớn cao.
“Còn đau không?” Kazuya cười khẽ.
Jin khẽ rùng mình một chút. “Còn…”
“Hai~… vậy không còn cách rồi, Jin ráng chịu một chút, sẽ xong ngay thôi.” Kazuya bất đắc dĩ buông tay.
“Không chịu được…” Bàn tay Jin đang ôm lấy vòng eo Kazuya khẽ xiết chặt, rồi kéo em tiến gần mình hơn. Mặt chôn ở bụng em, Jin cầm lấy tay Kazuya rồi đặt vào giữa hai chân mình. “Kazuya… em xem… không chịu được nữa rồi.”
Kazuya bị dục vọng nóng rực trương cứng làm giật bắn người. Cậu theo bản năng muốn rụt về nhưng lại không thể rút khỏi nắm tay Jin. Kazuya đành giãy người một chút. “Jin, buông em ra, lông mày còn chưa chỉnh xong mà…”
“Kệ nó đi.” Jin đẩy cao chiếc áo của Kazuya lên, miệng bắt đầu cắn ʍút̼ phần bụng thẳng mượt mà rắn chắc của Kazuya, hơi thở ấm nóng phà vào da thịt như một luồng điện chạy dọc theo sống lưng Kazuya, khiến cậu không khỏi rùng mình. Thuần thục xoay người, Jin nhẹ nhàng đem Kazuya đặt dưới mình, bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ nút áo Kazuya, rồi môi tìm đến môi, hôn thật sâu.
“Jin… tấm màn…” Rốt cuộc không thể chống cự hơn, mắt Kazuya chậm rãi nhắm lại, đón nhận khoái cảm đang âu yếm lấy mình, bàn tay vô lực buông thõng, chiếc nhíp cứ thế rơi xuống sàn nhà, vang lên một tiếng thật nhỏ.
Keng.
Những chiếc hôn bắt đầu kéo xuống ***g ngực ấm áp, Jin hơi ngẩng đầu, gương mặt khôi ngô dưới ánh đèn dục vọng không khác gì một ác ma gợi tình. Anh nhếch môi, “Kazuya còn nhớ lần đó anh hôn bên nào trước nhỉ? Trái? Hay phải?” Đầu ngón tay nhè nhẹ lướt qua hai đầu nhũ mẫn cảm, nhàn nhạt sắc hồng, như một sự đùa giỡn trêu ngươi.
Hít mạnh một hơi, toàn thân run bắn lên, Kazuya mê mẩn nhìn người đàn ông vẫn chậm rãi vuốt ve anh, hành động thản nhiên đến hững hờ. Kazuya nhẫn không được mà cắn răng rên rỉ, “Jin…” Bờ môi mọng đỏ hé mở, tư thái hấp dẫn đến động lòng, tay vòng ôm cổ Jin, Kazuya kéo anh sát kề mình. “Jin muốn hôn bên nào trước thì cứ hôn, em chỉ cần Jin… yêu em.ngay.lập.tức. đi anh…” Lời đứt quãng vì khoái cảm cùng hơi thở dồn dập, bàn tay lần tìm dục vọng của Jin, vuốt ve một cách khéo léo.
Jin lớn tiếng rên, “Kazuya… đứa yêu tinh này…”
Kazuya cười mê mị, điên đảo thần hồn, “Còn không phải vì anh…”
Thần thái quyến rũ lả lướt như câu dẫn lòng người.
Jin ghì chặt lấy người trong lòng, hung hăng tấn công thân thể nhẵn nhụi bằng những nụ hôn kịch liệt mà âu yếm.
Chỉ vì anh mà banh mở chính mình.
Chỉ vì anh mà gào thét trong khoái cảm.
Tất cả chỉ vì anh.
Jin tiến vào bên trong Kazuya. Hai thân thể ngập tràn tuổi trẻ cứ thế đưa đẩy, vần quật nhau trong điệu khiêu vũ của tình yêu và dục vọng. Hết tiến lại rút, chỉ là những động tác thật đơn giản nhưng khiến cả hai không ngừng run lên trong khoái cảm, mỗi lúc một trầm say. Ánh mặt trời buổi chiều tà gay gắt, hai con người hòa làm một.
Khí lực mỗi lúc một cạn kiệt, tay Kazuya biếng nhác đặt trên vai Jin, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, tham lam lấy cái dục vọng khôn nguôi tên gọi Akanishi Jin. “Jin… Jin… Jin…” Như hòa cùng nhịp điệu cuồng dã của Jin, Kazuya chỉ có thể cất lên những từ một âm đứt quãng như thế, bao lời muốn nói đều nhận chìm trong dục tình.
Động tác mỗi lúc một nhanh, khiến cả hai thoáng chốc đã đạt tới cao trào của khoái cảm. Kazuya cắn môi, miệng thốt lên những câu gào thét sung sướng cùng hỗn loạn: nhanh… nhanh nữa anh…. Nhanh một chút…
Cung kính không bằng tuân mệnh, Jin cứ thế đáp ứng người tình nằm dưới của mình, tốc độ cùng sức lực nhanh và mạnh hơn. Khi đỉnh điểm bùng nổ gần kề, Jin nắm lấy tay Kazuya, mười ngón đan xuyên nhau thật chặt. “Cùng nhau, nha em?” Kazuya nhẹ nhàng gật đầu. Cùng nhau, tới thiên đường, xuống địa ngục, tay nắm không buông, môi cười hạnh phúc.
“Jin, em có chuyện muốn nói…” Khi đã trấn định sau đỉnh điểm dục cảm, Kazuya vùi đầu trong lòng Jin, mặt áp vào ngực người tình, bên tai đều đặn nhịp tim trầm ổn của anh. Chìm đắm trong cảm giác yên tâm và an toàn, Kazuya không muốn giấu giếm anh hơn nữa.
“Shhh.” Jin đặt một ngón tay lên môi Kazuya. “Anh biết.”
Biết? Kazuya khẽ rùng mình. “Là người hồi chiều à?” Trực giác đồng điệu mách bảo.
“Cậu ta chỉ chứng nhận nghi ngờ của anh thôi.” Jin mỉm cười. Ngay từ đầu chính mình đã nghĩ quen biết mẹ của bọn nhỏ. Bằng không, làm sao cảm giác có chút gì đó quen thuộc ở hai đứa mà không thuộc về Kazuya? “Anh cũng ngốc thật, ngày xưa em ch.ết anh như thế mà còn thời gian đâu hẹn hò với phụ nữ chứ. Nói đi nói lại…” Jin nhếch mép cười, ghé vào tai Kazuya và thì thầm. “Đàn bà có thể làm em mềm nhũn cả người như vầy à? Đàn bà có thể khiến em phát ra mấy tiếng gợi cảm như thế á? Đàn bà sao có thể khiến em sướng tới run người chứ?”
Kazuya bĩu môi, “Bậy bạ, chẳng lẽ trời sinh em để làʍ ȶìиɦ với đàn ông chắc?”
“Không có.” Jin lập tức đanh mặt. “Trời sinh em để làʍ ȶìиɦ với anh. Kazuya chỉ thuộc về mình anh.”
Kazuya nhếch mép cười. Điều này… chỉ sợ khó mà phản bác.
Suy nghĩ có chút điên cuồng ấy đến với Jin khi giúp Akihiko tắm. Ngắm nhìn tấm gương phủ hơi nước, cảm giác một nét gì đó vô cùng quen thuộc. Ý niệm lóe lên trong đầu một cách tình cờ và cứ thế ám ảnh anh. Xem xét đến những chuyện ngày xưa, rồi bản chất của từng việc. Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể chấp nhận một nguyên nhân như thế. Có lẽ môt phần vì cảm giác rất thân thuộc và gần gũi bọn nhỏ, một phần thấy suy đoán của mình dễ tin hơn chuyện Kazuya phản bội, ăn nằm với đàn bà rồi sinh con đẻ cái rất nhiều lần. Với Akanishi Jin mà nói, đây càng là việc đáng ăn mừng.
Koki không chịu tiếp tục điều tr.a tung tích của Kazuya, không có nghĩa Jin sẽ dừng lại. Nakamaru là một trong những nhóm hợp tác với Koki, tin người này đưa đến cho Jin cũng không có gì mang tính xác thực, nhưng chỉ một câu cũng đủ để khẳng định. Tên kia nói, tung tích của Kazuya có người bảo vệ rất nghiêm ngặt nhưng cam đoan bên người từ trước tới giờ chưa từng có phụ nữ.
“Jin không cảm thấy kỳ quái à?” Kazuya biết người thường sao có thể dễ dàng chấp nhận một chuyện như thế.
“Chuyện đó à? Chẳng phải chứng tỏ sức mạnh vượt bậc của anh sao? Ui da!” Bị Kazuya đá cho một phát, Jin la bai bải. “Em tính giết chồng à” Rồi không đợi Kazuya nói lời nào, Jin bay ra ôm chầm lấy em, dịu dàng nói. “Ngốc này, ý anh là anh rất, rất hạnh phúc.” Bàn tay sờ vuốt lấy vết thẹo trên bụng Kazuya, rồi cúi đầu hôn em thật sâu. “Còn phải cảm ơn em, Kazuya. Bọn nhỏ là món quà tuyệt vời nhất em tặng cho anh.” Kỳ thật với chuyện ấy, người trải nghiệm nhất định vô cùng kiên cường và dũng cảm. Nếu không phải yêu, có người đàn ông nào chấp nhận chịu khổ như thế vì một người đàn ông khác.
Kazuya lắc đầu, ai dám bảo hai đứa nhỏ ấy không phải món quà đẹp nhất Jin dành cho tặng mình chứ? Ngước đầu lên, Kazuya cướp một nụ hôn thật dài và sâu từ nửa kia của mình. “Cảm ơn Jin đã tìm được em.”
Không để lạc lối trong vận mệnh cuộc đời chính là lễ vật tuyệt vời nhất của đấng trời cao dành tặng đôi mình.