Chương 22
Lần tái ngộ cũng khiến cả hai ngạc nhiên như chính buổi đầu, tựa hồ lịch sử tái diễn trước mắt.
Cuộc phim ký ức được quay chậm, từng khung ảnh chuyển động, tô đậm nét trưởng thành của người thiếu niên.
Vẫn khu vườn hoa nhài xum xuê, vẫn tầng trời xanh quang đãng, Ran từ đâu chạy lại, quấn quít bên chân người thanh niên, cái đuôi phe phẩy trong hứng khởi, miệng sủa mấy tiếng thật vui vẻ. Youki lặng nhìn cậu ta cúi người, nhấc bổng Ran lên, đón nhận những cái ɭϊếʍƈ láp nhiệt tình của con cún nhỏ. Tới tận bây giờ chưa hề quên con người này, Ran như vậy mà Jin cũng thế. Chính mình không cách nào ngăn cản. Youki quan sát gương mặt cùng điệu bộ quen thuộc của cậu thanh niên, đối phương xoay ra mỉm cười thật nhẹ nhàng với bà. Trong phút chốc, Youki không biết phản ứng thế nào cho phải, rốt cuộc chỉ đành thở hắt một hơi.
“Chào bác”. Kazuya tiếp nhận ánh nhìn của Youki, nơi khóe mắt bà đã hằn rõ những vết nhăn của thời gian. Dáng bộ hiện tại của Youki còn cô đơn mà còm cõi hơn ngày trước nhiều lần. Đáy lòng anh không khỏi buông thõng một tiếng thở dài. “Cháu xin lỗi.” Cuối cùng anh vẫn không giữ được lời hứa.
Youki chăm chú nhìn nét mặt thành khẩn giải thích mà có chút ăn năn của Kazuya mặc dù cậu ta chẳng làm gì sai trái, khóe mắt bất giác ngấn lệ. Thằng bé vẫn thông minh trong sáng như ngày nào, khiến con người ta không khỏi xót xa khi nhìn nó. Nếu ngày xưa thằng bé ích kỷ một chút, có lẽ đã không chia tay Jin nhiều năm như thế. Tiến lên vài bước, ôm Kazuya vào lòng, Youki nhẹ nhàng vuốt lưng người thanh niên nhu thuận. “Trở về là tốt rồi, bác mấy năm nay tìm cháu mãi.”
“Ba, ba, tụi con xong rồi, đi thôi.” Akihiko từ đâu chạy bay lại, tay dắt theo Kazumi, hồ hởi ríu rít với Kazuya. “Sắp tới giờ diễn rồi.”
Youki buông Kazuya ra, lặng nhìn hai đứa bé tay trong tay trước mặt mình, bộ dáng giống hệt Jin thời còn bé, nhưng lại pha lẫn nét gì đó rất Kazuya. Tựa hồ sét đánh ngang tai, Youki sững cả người, trong giây lát không biết phản ứng thế nào. Mãi một lúc, bà run rẩy quay sang với Kazuya, miệng lắp bắp nói không thành lời. “… bọn nhỏ… bọn nhỏ…”
“Bà nội làm sao thế?” Kazumi nhẹ nhàng kéo tay Youki, miệng ngọt ngào cất lên mấy lời đầy lo lắng.
Bà nội… Cả đời Youki không ngờ sẽ có ngày mình nghe được cái xưng hô ấm áp như thế. Nước mắt phút chốc kiềm không được mà lăn dài. Bà ngồi phụp xuống đất, ôm chầm hai đứa trẻ vào lòng mình. Một người phụ nữ cứng rỏi kiên cường trên thương trường, không khó khăn nào có thể khuất phục được bà, nhưng nay lại chỉ vì một tiếng gọi hai chữ làm mềm lòng, giữa không gian ngát hương mà khóc thành tiếng.
“Bà nội đừng khóc.” Akihiko vươn cái tay nhỏ bé của mình, gạt đi mấy giọt nước mắt trên mặt Youki. “Ba nói con nít ngoan là không được khóc.” Nói rồi, cậu bé xoay sang nhìn Kazuya như để khẳng định.
Kazuya gật gật đầu với cậu. Sau đó, Akihiko không chút chần chừ mà áp mặt mình vào má Youki, Kazumi cũng học theo anh mình làm vậy. Kazuya đứng một bên, thản nhiên mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Kazuya?” Youki ngước gương mặt đầy lệ của mình lên, giọng nói vẫn không giấu được sự run rẩy vì xúc động. “Bọn nhỏ, bọn nhỏ thật là…”
Kazuya nhoẻn miệng cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, “Của Jin.”
Chúa tôi! Youki hít mạnh một hơi. “Kazuya… bác xin lỗi… thật sự xin lỗi cháu…”
Kazuya lắc đầu, anh làm sao không biết tâm tư của bà, nhưng chuyện này quả thật ai ngờ tới? Cả chính anh còn kinh ngạc khi biết tin. Dù là vậy, anh vẫn lựa chọn bỏ đi vì với tình cảnh của hai người khi ấy, đó là chuyện nên làm.
Không mường tượng được Kazuya ngày ấy đã trải qua những gì để đối mặt cùng thử thách này, Youki tự thấy chính mình không thể tha thứ. Nếu ngày ấy bà biết chuyện, bất cứ giá nào cũng sẽ không để Kazuya bỏ đi, bất cứ giá nào…
Những bức ảnh bày ra trước mặt, mình ôm cổ Jin, hai đứa thân mật hôn nhau. Hết một tấm rồi lại một tấm, đủ mọi góc độ, thật đến không thể chối cãi. Kazuya ngẩng nhìn Youki đang ngồi đối diện mình, ánh mắt bình thản, không chút gợn sóng. “Bác có lời gì xin cứ nói thẳng.”
“Đây là phóng viên của công ty bác chụp được, cháu hiểu chúng có ý gì không?” Youki đanh mặt, giọng nói không che dấu được sự mệt mỏi. “Hay cháu muốn nói quan hệ của cháu và Jin không phải như vậy?”
“Trước mắt bác thế nào thì sự thật là thế đấy.” Sắc mặt Kazuya không hề suy chuyển, miệng vẫn nhoẻn một nụ cười nhẹ và thản nhiên.
“Jin là con của bác, bác để nó có tự do của mình. Nó không muốn kế thừa gia nghiệp, tiếp quản công ty, bác đồng ý. Nó muốn tham gia giới nghệ sĩ, bác cũng chấp thuận. Nhưng bác chỉ hi vọng nó có thể làm một người đàn ông bình thường, cưới vợ sinh con, hoàn tất mục đích sống của mình, cháu hiểu không?”
“Cháu hiểu.” Làm sao lại không, ánh mắt Kazuya chuyển dời đến những tấm ảnh trước mặt, ở bên cạnh Jin suốt năm năm nay, đối với cậu đã là một món quà từ trời cao, chẳng lẽ còn muốn tham lam chiếm giữ cả đời này của anh?
“Sự nghiệp của Jin hiện tại đã tới thời khắc quan trọng, bác không thể nhìn nó cứ thế bị hủy hoại, cháu cũng biết, dù là Jin hay tập đoàn Akanishi, đều không chịu được gièm pha nếu chuyện này lộ ra ngoài.” Youki né tránh ánh nhìn của Kazuya, rút từ trong bóp một tấm chi phiếu trắng, đưa đến trước cậu. “Mong cháu hãy rời xa Jin.”
“Vâng.” Kazuya nhẹ nhàng tiếp nhận tấm chi phiếu và bỏ vào túi mình.
“Kazuya!” Youki không khỏi ngạc nhiên, hô lớn một tiếng. Sự tình quả thật tiến triển thuận lợi hơn mong đợi của bà, suôn sẻ đến bất bình thường. Kazuya chấp nhận tờ chi phiếu, thái độ vô cùng hợp tác.
Kazuya cúi đầu, khóe miệng chếch thành một nụ cười thật buồn, chẳng lẽ Youki nghĩ cậu sẽ xé nát tờ chi phiếu rồi quăng vào mặt bà như để chứng minh tình yêu cao cả của mình? Nếu như vậy, bà sẽ nói với Jin làm sao, chẳng phải càng khiến anh thất vọng, hay nói đúng hơn là tuyệt vọng?
“Cảm giác làm người xấu rất kỳ lạ, phải không bác?” Lời Kazuya nói ra khiến Youki không khỏi có chút kinh sợ, thằng bé này xem chừng thông minh hơn bà nghĩ.
“Bác không biết cháu muốn nói gì.” Youki vẫn bảo trì bình tĩnh, mặc vào bộ giáp bình thường trong những cuộc đấu của mình.
Kazuya chỉ cười, ý vị hiểu rõ. Ở cùng Jin suốt năm năm, Jin ra mắt cũng được bốn năm trời, hai bọn họ chưa từng kiêng dè trước đám đông, làm sao có thể may mắn đến mức suốt bốn năm mà chỉ bị chụp ảnh có một lần duy nhất? Mãi tận giờ mới bị phanh phui, chẳng phải rất kỳ lạ sao? Quan hệ của cậu và Jin, Youki không thể nào đến tận hôm nay mới biết. Và nếu không chấp nhận, chuyện hai đứa sẽ không suôn sẻ suốt mấy năm trời. Từ ngày đầu gặp gỡ, Youki đã đối xử với cậu rất tốt, sao có nửa phần giả dối? Có lẽ chuyện lần này không khỏi liên quan tới Yokoyama. Kazuya nhớ Jin từng nói, đứng đầu hai vùng Kantou và Kansai là hai tập đoàn Akanishi và Yokoyama luôn đối địch nhau. Nghĩ tới hai hôm trước, Yokoyama thẳng thừng tuyên bố trên báo chí sẽ thu mua gia nghiệp Akanishi, Kazuya bất giác thấu hiểu được phần nào sự tình.
Không cách nào không thích đứa bé này, lòng Youki ray rứt không thôi nhưng chỉ còn biết lựa chọn tổn thương cậu ta. Dù cậu bé mỉm cười, bà biết, cậu đã ít nhiều hiểu được nguyên nhân sự tình. Không phải cố tình phá bĩnh, chỉ là giúp đỡ thành toàn lẫn nhau. Thật xin lỗi, Kazuya, Jin, không thể tiếp tục bảo vệ hai đứa được nữa.
Lần đầu nhìn đến hình của Jin và Kazuya là khi Jin chỉ vừa được ra mắt, đang trên đà nổi tiếng. Vài năm sau đó, mỗi lúc càng có nhiều hình được bày ra trên bàn làm việc của Youki, đôi lúc là từ phóng viên của mình, cũng có từ phía khác. Youki vẫn luôn dựa dẫm vào thế lực của nhà Akanishi để đè nén những tin tức ấy không bị phanh phui. Bà cũng không hiểu vì sao chính mình có thể thản nhiên chấp nhận mối quan hệ của hai đứa như thế, có lẽ vì nhìn đến hình ảnh trong tay, bà thấy được loại tình cảm đã lâu rồi không được chiêm ngưỡng, loại tình cảm cả nhân loại trân quý — yêu. Biểu tình trên gương mặt con mình trong từng tấm ảnh vô cùng quen thuộc với bà, bởi nó không khác gì ba của Jin trong những ngày bà và ông còn say đắm trong men tình.
Nhưng hiện tại, chuyện đã thay đổi.
Akanishi và Yokohama đối đầu nhau, không phải đơn giản chỉ là cạnh tranh trên thương trường, còn có một nguyên nhân sâu xa hơn. Năm ấy, cả Yokoyama và Akanishi cùng theo đuổi Youki, mà người Youki chọn nghiễm nhiên là Akanishi. Khi ba của Jin vừa qua đời, Yokoyama từng tỏ ý muốn giúp đỡ bà chống chọi những thế lực bên ngoài, điều kiện tiên quyết là bà phải sát nhập tập đoàn Akanishi và Yokoyama. Thời khắc ấy, Youki không chút đắn đo mà cự tuyệt đề nghị đó, một mỉnh đứng ra chống đỡ cả gia nghiệp nhà chồng. Nhiều năm qua đi, ở giới truyền thông, cả hai công ty vẫn bất phân thắng bại. Nhưng Yokoyama không hề từ bỏ ý định buông tha tập đoàn Akanishi, và rốt cuộc không thể kiềm chế tự chủ hơn nữa. Dùng tương lai của Jin để áp chế Youki chính là điểm yếu mà Yokoyama nhắm đánh.
Youki biết mình không thể mạo hiểm. Bà không thể bỏ Jin, cũng chẳng thể buông lơi tập đoàn Akanishi. Ảnh chụp đến tay lần này, đánh đổi bằng toàn bộ thị trường của Akanishi tại Kansai; và Yokoyama đã nói, nếu còn lần sau, cái giá phải trả là quyền khống chế cổ phần của tập đoàn Akanishi, hoăc Youki gia nhập nhà Yokoyama. Bà không ngại hi sinh chính mình, nhưng làm sao bà không biết những thủ đoạn của giới thương trường. Vô luận thế nào, bà đều không thể bảo vệ cơ nghiệp một đời của chồng mình nếu không từ bỏ Jin. Nhưng thân là một người mẹ, sao có thể buông lơi con mình?
Rốt cuộc, ai nấy đều có ích kỷ của riêng mình, người phải hi sinh chỉ có thể là Kazuya. Youki đã nghĩ, chỉ cần cậu ta tạm thời rời đi một thời gian, để chuyện êm thắm hơn.
“Cháu sẽ đến một chỗ Jin không tìm thấy.” Kazuya đứng dậy. Trước khi rời đi, cậu cầm mấy bức ảnh được bày dàn trên mặt bàn. “Cháu mang mấy cái này đi được không?”
Youki mệt mỏi gật đầu. Trơ mắt nhìn hai đứa trẻ phải chia tay nhau chỉ vì ích kỷ của người lớn, bà không khỏi xót xa cùng cảm giác bất lực.
Kazuya cẩn thân thu gom những tấm ảnh, rồi lễ phép cúi người chào Youki. “Cảm ơn bác.” Một lời cảm ơn nhưng càng chứa đựng bao ý vị không thốt thành câu.
Ra khỏi tòa nhà truyền thông Akanishi, Kazuya thẫn thờ bước từng bước. Một câu nói bỏ đi thật thản nhiên nhưng làm sao có thể hành động dễ dàng như thế? Người tên gọi Akanishi Jin từ sớm đã tiến vào cuộc đời cậu, thành máu, thành thịt của cậu, sao có thể nói một lời rồi cứ thế chia ly. Ánh nắng giữa trưa gay gắt, khiến Kazuya choáng váng không thôi. Thân thể cậu dạo gần đây không tốt, Jin vẫn nói rảnh rỗi sẽ dẫn cậu đi khám bác sĩ nhưng công việc bận bịu, cả hai vẫn chưa có thời giờ đến bệnh viện. Sau này xem ra không còn cơ hội nữa.
Cảnh vật xung quanh bỗng hóa mờ ảo, những tiếng ồn áo khó chịu từ đám đông bủa vây lấy Kazuya, khiến cậu càng nhức đầu đinh óc. Loáng thoáng bên tai tiếng la quen thuộc của Ueda. “Junno, đỡ cậu ta.” Rồi như có ai đó dìu lấy cậu, cả người được tựa vào một ***g ngực rộng mà ấm áp, hơi thở dịu hòa khiến con người ta không khỏi yên lòng, Kazuya chậm rãi nhắm hai mắt, chìm vào bóng tối vô tận.
Mơ màng tỉnh giấc, văng vẳng bên tai là tiếng nói chuyện, ai đó còn hốt hoảng thốt lên: sao lại có chuyện đó!! Hình như là tiếng của Ueda. Sau đó, một giọng nói dịu dàng ôn hòa vang lên, đối đáp với Ueda. Tiếng nói trầm thấp, có phần mơ hồ. Kazuya khẽ nhíu mày, cố gắng dỏng tai lắng nghe nhưng chỉ nhận được những tiếng ong ong. Cậu lại chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.
Khi tỉnh lại, đập vào mắt Kazuya là gương mặt thân thuộc của Ueda, bên cạnh còn là một thanh niên cao gầy, trên môi thản nhiên một nụ cười. Kazuya hơi chuyển động người, trước khi rời đi, cậu muốn trở về gặp Jin một lần cuối. Ueda đè lại vai cậu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Kazuya, nghe tôi nói này, cậu phải bình tĩnh.”
Bình tĩnh? Nhớ tới cảnh mình té xỉu giữa đường, Kazuya bất giác chột dạ, phải chăng chính mình mắc phải căn bệnh nan y nào? Nếu vậy, cậu càng quyết tâm phải rời xa Jin. “Cậu nói đi.”
Ueda chỉ vào người đang đứng bên cạnh. “Đây là bạn của tôi, Taguchi Junnosuke.” Rồi cậu ta dừng một chút. “Bác sĩ khoa phụ sản.”
“Xin chào.” Kazuya vươn tay bắt lấy bàn tay ấm áp, vẫn không hiểu nghề nghiệp của người này liên quan gì tới cậu.
“Tôi gọi cậu là Kazuya được không?” Taguchi cười lịch sự.
Kazuya gật đầu.
“Ok, Kauya, cậu nghe tôi nói, cậu có thai.”
“Hả?” Kazuya nhịn không được mà đưa ngón tay ngoáy tai mình, trò đùa này thật sự không thú vị chút nào. “Hôm nay đâu phải ngày Cá Tháng Tư.” Sắc mặt chợt đanh lại, hôm nay cậu quả thực không có tâm tình đùa giỡn với ai cả.
“Là thật, Kazuya.” Ueda nghiêm mặt, điệu bộ không chút cười đùa. “Không phải giỡn.”
“Tôi là nam.” Kazuya cắn môi. Hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện khiến cậu đã vô cùng hỗn loạn. Hai người này rốt cuộc muốn trêu ngươi cậu sao?
“Tôi biết.” Nụ cười trên môi Taguchi không hề suy chuyển. “Gần đây cậu có hay cảm giác…”
Kazuya lặng nhìn đôi môi đang liên tục chuyển động của Taguchi, cảm thấy chúng không khác gì bọn ong vò vẽ đang vần vũ trong đầu mình, vô cùng khó chịu. Nhưng một một từ thốt lên đều là triệu chứng cậu trải nghiệm. Có chuyện vô lý thế sao?
“Tại sao?” Kazuya cau mày.
Taguchi lại tiếp tục một tràng những thuật ngữ y học, càng khiến Kazuya thêm ngẩn người. Rốt cuộc, Taguchi kết lại bằng một nụ cười và xoa đầu cậu. “Kazuya, nghe tôi này, cậu hãy xem nó là một phép màu, một món quà trời cao dành riêng cho cậu.”
Món quà? Kazuya đưa tay xoa lấy bụng mình, chỗ này thật sự đang chứa một đứa bé sao? Là của mình và Jin. Vừa nghĩ đến đấy, lòng bất giác nôn nao, ánh mắt càng trở nên nhu thuận.
“Để tôi gọi Jin…” Ueda cầm di động lên.
“Đừng!!! Ueda, đừng nói cho Jin biết.” Kazuya vội vàng ngăn cản. Youki nói đúng, cả Jin và tập đoàn Akanishi sẽ không chịu được lời gièm pha như thế. Hiện tại bỏ đi là phương án tốt nhất cho tất cả.
“Kazuya, đừng nói cậu muốn…” Ueda để điện thoại xuống. Cậu biết Kazuya chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp đại học, nếu giữ lại đứa nhỏ, tất nhiên phải từ bỏ chuyện học hành một thời gian.
“Tôi muốn.” Kazuya cắt lời Ueda. “Ueda, giúp tôi, tôi muốn rời khỏi Nhật Bản.”
Ueda lập tức hiểu được ý tứ của Kazuya. “Cậu xác định?”
Kazuya gật đầu thật mạnh.
“Được rồi.” Ueda cảm giác sự tình mỗi lúc một thú vị. May mắn là cậu và Junno vô tình bắt gặp Kazuya, nếu không, chẳng biết còn thêm chuyện long trời lở đất nào. Có lẽ đây là sứ mạng mà cậu phải thực hiện. Ueda nhếch mép cười. “Junno có một bệnh viện ở Thụy Sĩ. Cậu đi theo cậu ta, bảo đảm sẽ được chăm sóc kỹ càng, bí mật của cậu cũng được giữ kỹ. Sinh xong đứa bé rồi, cậu muốn đi đâu thì đi, thậm chí không nói với chúng tôi cũng được.”
“Cảm ơn cậu.” Kazuya đút tay vào túi quần, bất giác chạm tới tờ chi phiếu trắng kia. Cậu đành cười khổ, rốt cuộc vẫn phải nhờ tới nó.
“Khi nào cậu muốn xuất phát?”
“Càng nhanh càng tốt.”
“Vậy sáng mai tôi và Junno đợi cậu ở sân bay.”
“Kazuya, cháu chịu khổ nhiều rồi.” Youki đứng lên, nắm lấy tay Kazuya.
Kazuya lắc đầu. “Tờ chi phiếu của bác giúp cháu nhiều lắm.” Sau khi sinh bọn nhỏ ở Thụy Sĩ, anh đã đến Ý tiếp tục chuyện học hành của mình, nếu không có số tiền kia, Kazuya khó mà tự mình làm nên hết thảy. “Cháu sống tốt lắm.” Taguchi vẫn luôn giữ vững lời hứa, không hé nửa lời với bất kỳ ai khác.
“Nhưng…” Youki còn muốn nói điều gì, đều bị Kazuya dịu dàng ngăn cản. “Cùng đi đi bác… tới show diễn của Jin.”