Quyển 6 - Chương 6

Gió đêm thổi qua, Quan Khúc Nham đứng dậy. Hắn không chỉ không cảm thấy chút mát mẻ nào, trái lại toàn thân mồ hôi từng giọt chảy xuống, rơi xuống thân thể Hương Linh cũng đang xích lõa. Y phục bị quăng khắp xung quanh, hắn không biết bọn họ đã thân ái bao lâu, chỉ biết dục vọng không bởi vì phát tiết mấy lần mà đình chỉ.


Hắn lần thứ hai tiến nhập vào trong cơ thể Hương Linh, Hương Linh tóc tai rối bời kêu ra âm thanh vui sướng, thanh âm đó kích thích dục hỏa toàn thân hắn càng thêm thiêu đốt.


Hương Linh cố gắng chống đỡ người dậy, tiếp tục hôn lên bất cứ chỗ nào có thể hôn trên cơ thể hắn, tuy ngây ngô, cũng đủ khiến hắn dục hỏa thiêu đốt khó có thể tự kiềm chế, lại một lần nữa bá đạo tiến vào trong.
“A…”
Thân thể Hương Linh vì hắn khát cầu mà mạnh mẽ rung động.


Hắn vùi đầu vào hõm vai Hương Linh, cắn lên làn da hơi ẩm mồ hôi. Từ kinh nghiệm vừa nãy, da thịt Hương Linh ở chỗ đó đặc biệt mẫn cảm, chạm nhẹ vào cũng có thể dễ dàng khiến Hương Linh trở mình vặn vẹo.


Quả nhiên, Hương Linh phát sinh tiếng kêu khẽ khàn khàn, thân thể không chịu nổi mà run rẩy, hai tay không kiềm chế được ôm lấy eo Quan Khúc Nham, hé ra đôi môi đỏ mọng in lên cổ hắn dấu vết kích tình…
Từ cổ họng Quan Khúc Nham vang ra tiếng gầm nhẹ, sau đó hai người mới từ cảnh giới cực lạc hạ xuống.
***


Quan Khúc Nham ôm lấy hắn, toàn thân Hương Linh ẩm ướt, trên người cũng không phải mồ hôi của mình, mà chính là của Quan Khúc Nham.


available on google playdownload on app store


Hương Linh vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú dính đầy mồ hôi của Quan Khúc Nham, thở gấp nói “Ha, việc hai người làm này thật là tuyệt vời, ta nghĩ cả đời không bao giờ muốn xuống giường nữa.”


Quan Khúc Nham nở nụ cười, nằm sấp trên người Hương Linh thấp giọng nói “Ta nghĩ không phải ai cũng có thể đạt được tới mức độ như chúng ta vừa nãy.”


Hương Linh vẫn còn đang thở hổn hển, thế nhưng đem tay thu lại càng chặt, để Quan Khúc Nham kề sát vào thân thể hắn “Vậy chứng tỏ quan hệ giữa chúng ta đặc biệt.”


Những lời này như đánh thức Quan Khúc Nham, hắn đương nhiên không nghĩ tới muốn cùng Hương Linh sản sinh tình cảm ám muội gì cả, không phải vì dung mạo bình thường hay cá tính của Hương Linh, mà là bởi vì Quan Khúc Nham không muốn quá thân thiết với bất cứ kẻ nào, hắn căn bản không muốn lưu ai vào tâm, không muốn thích ai.


Quan Khúc Nham kéo tay Hương Linh ra, chậm rãi ngồi xuống. Hương Linh toàn thân xích lõa nằm dưới đất thở hổn hển, đôi mắt mang ý cười của hắn cũng nhìn thân thể xích lõa của Quan Khúc Nham, như để đang dùng mắt đánh giá da thịt trên người, thiếu chút nữa lại khiến Quan Khúc Nham đè thân thể lên người Hương Linh lần nữa.


“Ngươi hối hận a? Quan Khúc Nham?”
Một câu của Hương Linh đã vạch trần nỗi lòng hắn. Quan Khúc Nham lần thứ hai bị chấn động, có điều hắn cũng không trả lời.


Hương Linh duỗi tay ra lấy y vật của mình, chậm rãi ngồi xuống, lau đi mồ hôi sau khi hoan ái. Nụ cười của hắn vẫn mê người như trước khi bọn họ phát sinh chuyện này “Không cần phải hối hận, Quan Khúc Nham. Ta đã nói rồi, là ta muốn, không liên quan tới ngươi, trái lại ta phải cảm tạ ngươi đã cho ta nếm thử cảm giác tuyệt vời như thế, cả đời này ta vĩnh viễn sẽ không quên.”


Hương Linh tuy nói không liên quan tới hắn, Quan Khúc Nham vẫn không nhịn được mà chột dạ, thấy thế Hương Linh cười nói “Đừng có chau mày ủ mặt nữa, ngẫm lại xem, dù là ngươi không để ta thử cảm giác này, ta sẽ đi tìm người khác cho ta thử, vậy có khi nào ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút?”


Nghe xong lời này chẳng những không có dễ chịu thêm chút nào, Quan Khúc Nham còn thấy lòng khó chịu như bị kim châm, mặt lập tức biến sắc, lớn tiếng hỏi “Ngươi sẽ như thế sao? Hương Linh?”


Hương Linh đem mặt dựa sát vào mặt hắn, lập tức ôm bụng cười phá lên, sau đó còn ôm đầu Quan Khúc Nham hôn một cái “Ngươi đang làm gì a? Sau khi cùng ta xong, lại làm ra cái vẻ mặt vừa chột dạ vừa thống khổ, nghe tới ta có thể cùng nam nhân khác làm, ngươi lại đố kị tới trên đầu bốc khói. Quan Khúc Nham, ngươi quan tâm ta như thế, vì sao phải làm ra vẻ lạnh như băng?”


Quan Khúc Nham thế mới biết mình bị lừa, lập tức làm mặt bình tĩnh, không nói một câu mặc y vật vào bỏ đi. Hắn kéo dây leo lên, còn Hương Linh lại không đi cùng tới. Hắn thấy kỳ quái, mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hương Linh đang nửa ngồi dưới đất lau đi ô uế trên người.


Dáng vẻ Hương Linh lau người cũng không đặc biệt liêu nhân gì 
(ghẹo người:)))
, thế nhưng Quan Khúc Nham không nhịn được trong người dâng lên một trận nhiệt huyết, đi tới ôm lấy Hương Linh.
“Ở đây không có nước lau rửa thế nào được, ta đưa ngươi về tắm.”


Đem y phục che phủ sơ người Hương Linh, Quan Khúc Nham thấp giọng hỏi “Có… khó chịu không?”


Hương Linh khẽ cười nói “Đây là lần đầu tiên ta để một người khác tiến nhập vào cơ thể, nói không đau thì là nói dối, thế nhưng sau khi quen với sự thăm dò của ngươi, ta liền có thể cảm nhận sâu sắc được sự ôn nhu của ngươi, đủ để ta bỏ qua khó chịu nhất thời…”


Quan Khúc Nham cúi đầu, có chút ngại ngùng “Xin lỗi, là ta quá sốt ruột…”


Hương Linh nhìn hắn đầy yêu thương “Không, ta thực sự thích sự đụng chạm ấm áp của ngươi, mới có thể thản nhiên đón nhận ngươi. Là ngươi cho ta nếm tư vị tuyệt vời của việc mây mưa, cảm giác ôn hòa mà an toàn, như thể trời đất này chỉ có ngươi làm bạn cũng đủ rồi.”


Quan Khúc Nham nhìn biểu tình hài lòng của Hương Linh “Ta…”
Không ngờ Hương Linh lộ ra cái lưỡi ngọt ngào hôn lòng bàn tay hắn, Quan Khúc Nham lập tức lui tay về, vẻ mặt vừa tức vừa hận lại tràn ngập dục vọng “Ngươi…”


Hương Linh ôm lấy hắn, vẻ mặt như đang đắm mình trong giấc mơ tuyệt vời “Nhãn thần tràn ngập dục vọng của ngươi ta cả đời cũng không muốn quên, dù là ba cơ thiếp của ngươi cũng đã từng thấy qua, nhưng ta là lần đầu tiên thấy, ta thực sự hài lòng có thể cùng một chỗ với ngươi như vậy.


Quan Khúc Nham, ta không tham sống, cũng không sợ ch.ết, thế nhưng lúc ngươi vừa đứng dậy bỏ ta đi, ta bỗng nhiên thấy sợ, ta sợ không kịp nói ta thích ngươi nhiều thế nào, yêu ngươi nhiều thế nào, rất hạnh phúc có thể cùng ngươi sản sinh quan hệ như vậy thì đã rời xa ngươi.”


Vừa nghe hắn nói tới chuyện sống ch.ết, Quan Khúc Nham bỗng nhiên kéo gương mặt ở dưới, cả giận nói “Không cho phép ngươi nói chữ ch.ết, ngươi còn trẻ như thế, sẽ sống thật lâu.”


Giữa lông mày Hương Linh nổi lên một tia tiếu ý thanh tịnh “Đời người có sinh ra thì có ch.ết đi, dù ngươi không nhắc tới, nó cũng sẽ tự tới tìm ngươi.”
Nghe thấy thế, Quan Khúc Nham rống lên “Nói chung ta không cho ngươi nói, lần sau ngươi còn nhắc lại, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi một cái tát.”


Hương Linh nhìn hắn tức giận, trái lại nhẹ nhàng thở dài “Được rồi, ta không nói nữa, chúng ta về thôi.”
Hắn không nói nữa, tâm tình Quan Khúc Nham tốt lên một chút, ôm hắn về Quan gia, để Hương Linh tắm rửa.
***
“Thật sao? Ác, được.”


Tổng quản gật đầu xong, vội vàng lui xuống, Quan Khúc Nham sắc mặt lạnh lùng không nói thêm gì. Đã qua bảy ngày, hắn cố ý khiến bản thân ngày ngày đều bận sự nghiệp, đến ăn cũng ăn ở ngoài, chỉ vì như vậy hắn sẽ không gặp Hương Linh.


Sau hôm đó phát sinh quan hệ, nói thật ra thì, hắn thực sự rất hối hận. Hắn không nên ra tay với một thiếu niên còn nhỏ tuổi, cảm giác thỏa mãn sâu sắc lại càng làm hắn kinh hãi, hắn không nên có cảm giác này. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có, hơn nữa càng khiến bản thân không gặp Hương Linh, tâm trí hắn lại càng phiền muộn bất thường.


Cuối cùng hắn chỉ có thể cho rằng nhất định là do lâu rồi không gần nữ sắc (=)))))) kết luận cái kiểu gì vậy?), cho nên mới xung động khó hiểu như thế, cũng mới có thể có cảm giác thỏa mãn sâu sắc như thế sau khi làm. Nhất định là thế, hắn phiền muộn như thế, cũng nhất định là bởi vì thân thể lâu lắm không giải tỏa, vậy nên hắn tới chỗ cơ thiếp thông hiểu dùng mị công nhất, chờ để cho nàng hầu hạ hắn.


Hắn tin tưởng chỉ cần hắn thỏa thích xong, nhất định sẽ hồi phục lại là Quan Khúc Nham trước kia.


Thế nhưng y phục của cơ thiếp đã sắp cởi tới phân nửa rồi mà hắn vẫn chỉ là lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng. Dù cơ thiếp đó mang hết nụ cười ngọt ngào hay nụ cười quyến rũ ra đều không có tác dụng với hắn, ngay cả diễm thiếp đó hôn mấy lần lên thân thể hắn, dùng hết khả năng khiêu khích hắn, hắn vẫn không có chút cảm giác nào.


Diễm thiếp kia đã hôn tới hạ thân hắn, nhưng hắn không chỉ không cảm thấy ȶìиɦ ɖu͙ƈ xung động, trái lại một chút phản ứng cũng không có. Bất cứ nam nhân nào được hầu hạ như vậy, không thể nào lại không có cảm giác. Trừ phi hắn…(gay ‘____’-)


Quan Khúc Nham cũng không cho rằng mình là kẻ ngốc, cũng không cho rằng mình là kẻ thiếu khuyết dục cầu, thế nhưng hắn lại đang ngồi ở đây ngốc tới mức tự lừa dối bản thân.
Hắn không cần cơ thiếp này, hắn cần chính là một thiếu niên lúc cười lên có thể mê hoặc tâm trí người ta.


Hắn đẩy cơ thiếp ra, cơ thiếp đó vẻ mặt đầy khó hiểu, hiển nhiên đối với việc Quan Khúc Nham không thỏa mãn cũng hiểu được có điều quái dị. Quan Khúc Nham tuy rằng đối với nàng không có cảm giác, thế nhưng cơ thiếp này quả thực đã dùng hết sức. Hắn nhẹ giọng nói “Ngày mai ta sẽ bảo trường phòng 


(phòng kế toán)
 chi tiền cho nàng làm y phục, thấy muốn làm mấy bộ thì làm từng đấy.”
Cơ thiếp không hiểu vì sao vẻ mặt rơm rớm nước mắt lập tức biến thành vui mừng hớn hở. Quan Khúc Nham đóng cửa phòng lại. Đêm khuya nhân tĩnh, bước chân hắn vừa chuyển động, đã tới căn phòng cạnh nhà bếp.


Hắn không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Hương Linh vốn là đang ngủ, có người xông vào quấy nhiễu mộng đẹp, thấy người đến là Quan Khúc Nham, hắn không chỉ không tức giận, trái lại vui mừng nhảy xuống giường, nhào vào lòng Quan khúc Nham


Quan Khúc Nham cứ thế ôm hắn, dễ chịu như thể hai người mỗi ngày đều ở cùng nhau đã quen với hành vi của đối phương.


Hương Linh cười ha ha nói “Trên người ngươi thơm quá a, là mùi của nữ nhân, xem ra nhất định là cơ thiếp của ngươi không hầu hạ được ngươi, ngươi mới tới tìm ta có đúng không?”


Trong lòng Quan Khúc Nham không có sự chấn kinh vốn thường có, hắn thừa nhận Hương Linh có thể nhìn thấu tâm hắn, hắn thấp giọng nói “Ngươi vẫn rất tự tin rằng ta sẽ đến tìm ngươi.”


Hương Linh ôm lấy đầu hắn, cho hắn một nụ hôn ngọt ngào nhất cùng nụ cười đẹp nhất “Bởi vì ta biết ngươi là một người thông minh, không tự lừa dối bản thân, ngươi chỉ cần thời gian để phát hiện mà thôi.”


Nụ hôn ngọt ngào nhưng ngây ngô của hắn căn bản không thỏa mãn được ham muốn trong dục vọng hỏa nhiệt của Quan Khúc Nham. Quan Khúc Nham ôm sát hắn vào, phóng đãng hôn lên môi hắn, để Hương Linh phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.


Quan Khúc Nham kinh ngạc rồi dĩ nhiên phát giác ra cơ thiếp làm thế nào cũng không thỏa mãn được cơ thể hắn, hiện tại nhưng kịch liệt thầm nghĩ đem Hương Linh đặt trên giường cuồng ái một phen.


Nhưng giường này vừa nhỏ vừa cũ vừa nát, chỉ sợ hai người nằm lên thì nó sẽ sập toàn bộ. Quan Khúc Nham không khỏi chửi thầm chính mình lúc trước bắt Hương Linh phải ở đây.


Hương Linh thấp giọng nhẹ nhàng giễu cợt hắn “Ngươi hiện tại đang oán giận cái giường đúng không? Ai bảo ngươi lúc trước chỉ nghĩ đến ngược đãi ta, cái này gọi là tự làm tự chịu, không thể oán người khác được.”


“Ngươi câm miệng cho ta, đêm nay ta không yêu đến độ ngươi không xuống giường nổi thì không được.” Trong giọng hắn đầy buồn bực vì không được thỏa mãn dục cầu


Hương Linh chỉ cười ha ha trêu chọc “Quả nhiên người ta nói nam nhân dục cầu không được thỏa mãn thì rất dễ tức giận, xem ngươi tức thành thế này…”
Quan Khúc Nham ôm lấy Hương Linh, nhưng vì đột nhiên cố sức mà suýt nữa làm Hương Linh rớt xuống dưới.


Quan Khúc Nham đe dọa hắn “Chờ lát nữa ta ôm ngươi lên giường, xem ta yêu thương thế nào cho ngươi toàn thân run rẩy nói không nên lời, dù là giường sập, ta cũng không quan tâm, dù sao ta cũng trả tiền sửa.”


Lời đe dọa của hắn càng làm cho Hương Linh cười đến toàn thân run lên, Quan Khúc Nham bế hắn lên giường, không chút lưu tình hôn đôi môi của Hương Linh. Tiếng cười của Hương Linh biến thành tiếng rên rỉ, Quan Khúc Nham lục lọi bên trong vạt áo hắn, đem y phục toàn bộ vứt xuống dưới giường. Hương Linh tự động mở hai chân ra vòng quanh người Quan Khúc Nham.


Thân thể Quan Khúc Nham vì khát cầu tới phát đau mà như dã thú thức tỉnh, tìm kiếm con mồi ngon. Quan Khúc Nham vuốt ve chỗ mẫn cảm của Hương Linh, làm cho Hương Linh phát ra âm thanh mê hoặc. Khát vọng dã tính của Quan Khúc Nham lập tức vùi vào trong chỗ ấm áp ẩm ướt của Hương Linh, phát ra tiếng vang thỏa mãn nhất từ trước tới nay.


Hương Linh nhấc thân thể lên, nghênh hợp hắn, hôn môi hắn. Hai người dây dưa khó chia lìa, đến cái giường vì cuồng lực mà lắc lư cũng không quan tâm, chỉ đổi lấy âm thanh nỉ non càng phóng đãng của hai người.
***


Đêm thứ hai Quan Khúc Nham cùng Hương Linh, nhẽ ra hắn phải thấy hối hận, thế nhưng sau khi rời giường, nhìn Hương Linh nằm vững vàng trong lòng, hắn chỉ hối hận là giường quá tệ (*trợn mắt*), khiến hắn đêm qua thiếu tận hứng (*há mồm*) bằng không càng muốn cuồng dã yêu thương Hương Linh hơn (*ngất hẳn*).


Vậy nên chuyện thứ nhất sau khi hắn thức dậy chính là phân phó tổng quản đổi Hương Linh tới phòng thượng đẳng có cái giường chắc chắn (=)))))))))))). Sau khi hạ mệnh lệnh này xong, hắn về thư phòng làm việc.


Hôm nay hắn không hiểu vì sao, ngồi trong thư phòng thì hắn bình tĩnh dị thường trái ngược hẳn với sự phiền loạn lúc trước, lại còn đầy mặt xuân phong, làm cái gì cũng thuận lợi tới mức khiến hắn khó có thể tưởng tượng.


Buổi tối rất nhanh tới, hắn không hề né tránh việc ngồi cùng bàn ăn với Hương Linh, trái lại mong chờ cùng Hương Linh dùng cơm.
Lúc ăn thì, Hương Linh nháy mắt cười với hắn, hắn lại toàn thân phát nóng, trong tâm trí toàn là kế hoạch làm thế nào để đem Hương Linh đặt dưới thân.


Hắn chưa bao giờ biết mình lại là một kẻ háo sắc không quản được ham muốn như thế, trong đầu ngoại trừ việc này ra, thì không còn nghĩ đến cái gì khác.


Hắn hẳn phải thấy thẹn, thế nhưng Hương Linh liếc sang cười khiến hắn trong nháy mắt ȶìиɦ ɖu͙ƈ bừng bừng phấn chấn, đã không còn dư thừa tinh lực để nghĩ xem mình có vô sỉ hay không. Đồ ăn còn chưa ăn xong, đã nắm lấy tay Hương Linh nói “Chúng ta ra ngoài tản bộ.”


Hương Linh nhìn hắn một cái rất có thâm ý, thấp giọng để chỉ hai người nghe được cười nói “Ngươi xác định chỉ tản bộ thôi là đủ hả?”


Đương nhiên là thiếu rồi, Quan Khúc Nham bị trêu chọc tới mức toàn thân lửa cháy mãnh liệt, nắm tay lại càng chặt. Nếu không phải hắn kiêng dè nơi này còn có nguời khác, tuyệt đối đã cởi y vật của Hương Linh ra hoan ái một hồi.


Hắn nắm tay Hương Linh đi ra ngoài, bước ra khỏi sảnh, đi tới chỗ yên tĩnh không người, hắn liền mãnh liệt hôn Hương Linh, hai người ngã vào giữa đám cỏ. Tâm trí Quan Khúc Nham như đã bị mê đi, ở chỗ bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua hảo hảo yêu thương Hương Linh một hồi.


Hương Linh bị hắn yêu tới tóc tai rối loạn, cười đến không thở nổi.
“Người ta nói ngươi băng lãnh, ta thấy ngươi nhiệt tình tới mức khiến người khác khó có thể chống đỡ được thì có, làm gì có ai ở làm ở chỗ như thế này?”


Hương Linh quần áo bất chỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường giờ đỏ ửng, trong lời nói đầy ý trêu chọc, sợi tóc tán loạn, căn bản không thể gọi là đẹp. Thế nhưng trong mắt Quan Khúc Nham, hắn so với ba cơ thiếp kia còn xinh đẹp hơn.


Phát tiết đi qua, hắn mặc dù tương đối lãnh tĩnh, thế nhưng khó nhịn ham muốn lại rục rịch. Hắn ôm lấy Hương Linh, đi tới chỗ gần nhất là thư phòng.
Trong thư phòng không có giường, nhưng có một cái bàn lớn bằng phẳng. Hắn gạt hết những văn kiện quan trọng trên bàn xuống đất, đặt Hương Linh ở trên.


Hương Linh nhìn động tác hắn hùng hổ như thế, vừa buồn cười vừa sợ, khó có thể tưởng tượng nổi hắn lại làm ra hành động như thế “Ngươi đem tất cả những thứ để kiếm ăn của ngươi ném xuống đất.”


Quan Khúc Nham hôn thân thể hắn, hai tay càng quyến luyến không rời vuốt ve, không để ý chút nào, thở hổn hển nói “Ta không quan tâm, Hương Linh, giờ ta chỉ cần ngươi.”


Hương Linh thuận theo từng mệnh lệnh của hắn, cùng Quan Khúc Nham đêm thứ ba. Tới sáng sớm, Quan Khúc Nham phát hiện mình không hề bất an như trước (vì quen rồi: |), nhìn Hương Linh ngủ trong lòng thì cảm thấy tràn đầy thỏa mãn. Hắn ôm sát Hương Linh vào ngực, mới phát giác rằng cảm giác được ôm người khác tuyệt vời đến độ không ngôn từ nào có thể hình dung.


***
Hầu như đêm nào hắn cũng tới phòng Hương Linh ngủ, tuy rằng cũng biết rõ hành động của mình quái dị, thế nhưng mỗi khi Hương Linh ôm lấy cổ hắn, dâng đôi môi lên, thì nội tâm hắn chỉ còn lại ham muốn nồng nhiệt, hoàn toàn mất lý trí.


Hắn cầm bức thư lúc trước Hương Linh gửi cho hắn giao cho tổng quản “Trong thư lúc trước Hương Linh nói muốn gì, đi mua toàn bộ cho ta, bất kể tốn bao nhiêu bạc cũng không sao.”


Tổng quản lần này không chỉ trố mắt ra nhìn, mà kinh ngạc tới độ tròng mắt suýt thì rớt ra ngoài, ông nhắc nhở “Thiếu gia, những… những thứ này cũng không rẻ đâu a.”


“Cứ đi làm đi.” Hắn ngừng lời, gọi tổng quản lại “Chờ chút, nhớ kỹ, đừng để cho Hương Linh biết, lúc bố trí gian phòng cũng phải lặng lẽ làm, ta muốn cho hắn kinh hỉ.”
“Vậy bố trí gian phòng nào? Hiện tại Hương Linh đã ở gian phòng tốt nhất.”


Quan Khúc Nham nắm chặt hai tay, mặc dù nghĩ không thích hợp, không nên làm như vậy, thế nhưng hắn lại thốt ra “Bố trí ở Tây viện, cho hắn căn phòng sát vách với phòng ta.”


Ân sủng lớn như vậy khiến tổng quản giật mình đến quên cả ngậm miệng. Ai chẳng biết vốn Tây viện không để cho người khác dùng, hiện tại Quan Khúc Nham không chỉ muốn cho Hương Linh vào ở, lại còn muốn ở sát vách phòng hắn, đây chính là một đại sự từ lúc Tây viện được xây tới giờ.


“Nhớ kỹ, không được để lộ ra ngoài, hiểu chưa?”


Tổng quản gật đầu lia lịa, lĩnh mệnh đi. Qua Khúc Nham ngồi trên ghế, hắn biết mình đã cho Hương Linh sự sủng ái vượt quá ranh giới rồi, việc mỗi ngày đều tới phòng ngủ của Hương Linh đã là không nên, hắn phải tỉnh táo lại, còn cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ trở nên không còn như mình lúc trước nữa.


Nghĩ lại về việc phòng ở, hắn liền do dự. Hắn cho Hương Linh mấy thứ này là đủ rồi, ba cơ thiếp hắn gộp lại cũng không bằng mấy thứ Hương Linh muốn. Hắn sủng Hương Linh như vậy đã là quá đủ, xem ra Hương Linh cũng sẽ không có gì bất mãn, hắn không nên để một thiếu niên thân phận luyến đồng đến ở Tây viện, làm dơ ký ức của hắn cùng dưỡng phụ.


Thay đổi chủ ý xong, lại bảo với tổng quản bỏ chuyện phòng ở Tây viện đi. Tổng quản tuy rằng thấy kỳ quái, thế nhưng nhận lương bổng của hắn thì sao dám nhiều lời, chỉ đồng ý xong lui xuống.
***


Hắn sủng Hương Linh vài buổi tối liên tiếp khiến ba cơ thiếp thấy kỳ quái, bởi vì đã lâu rồi Quan Khúc Nham không cùng các nàng đồng tẩm lần nào. Lúc trước đều là cố định, thế nhưng mấy ngày nay Quan Khúc Nham chưa từng bước vào khuê phòng của các nàng, nhưng lại không nghe thấy hắn ở cùng với ai. Cảm giác bị lạnh nhạt không hề dễ chịu, nhưng khó chịu nhất chính là có khi nào Quan Khúc Nham bắt đầu mất hứng thú với các nàng? Có ảnh hưởng đến cuộc sống giàu có ở Quan gia không?


Vì thế, các nàng bắt đầu dùng hết tâm tư quyến rũ Quan Khúc Nham, mà lúc có thể quyến rũ, ngoại trừ khi nhìn thấy Quan Khúc Nham trong bữa ăn ra thì không còn cơ hội nào khác. Tuy có một Hương Linh dáng vẻ xấu xí ở đây nhưng cứ bất chấp.


Một hôm vào bữa tối, ba cơ thiếp ngồi cực kỳ gần Quan Khúc Nham, nói chuyện bằng mị thanh, còn gắp thức ăn cho hắn. Quan Khúc Nham từ đầu tới cuối không nói gì. Hương Linh ngồi cùng bàn bị sửng sốt, mới biết các nàng định là gì, vì vậy ăn nhanh nhanh chóng chóng để rời khỏi bàn.


Về sau diễn biến càng lúc càng mãnh liệt, mỗi bữa Hương Linh chỉ ăn tùy tiện vài miếng đã đứng dậy, Quan Khúc Nham cũng không phải là đầu gỗ, đương nhiên biết các nàng muốn gì, vì vậy tối hôm đó hắn kéo tay một cơ thiếp, cơ thiếp đó vui mừng tới mức mặt cười lên hồng hào.


Hương Linh cũng nhìn thấy hành động của hắn, tay run lên, buông bát đũa xuống, cảm thấy ăn không vô nữa.
***






Truyện liên quan