Quyển 6 - Chương 7
Nhưng Quan Khúc Nham đối với cơ thiếp kia hoàn toàn không có hứng thú, hắn tới phòng cơ thiếp, chỉ bảo nàng chơi cờ với hắn. Cơ thiếp mặc dù thấy quái dị, nhưng ngoan ngoãn nghe lời. Tới nửa đêm, Quan Khúc Nham ban thưởng cho cơ thiếp, sau đó hắn quay về Tây viện ngủ.
Mấy ngày nay hắn đã quen với cảm giác ôm Hương Linh ngủ, hiện tại nằm một mình trong phòng, lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được. Hắn đứng dậy đi tới trước phòng Hương Linh, Hương Linh đã mở cửa, hình như đoán được rằng hắn sẽ tới. Hắn ôm lấy Hương Linh, Hương Linh đứng trên đầu ngón chân, mãnh liệt hôn hắn “Ta biết ngươi sẽ đến, ngươi không cùng với nàng đúng không?”
Từ trong câu hỏi đó, Quan Khúc Nham biết được Hương Linh có ham muốn độc chiếm hắn. Hương Linh không nên yêu cầu nhiều như vậy, hắn sẽ sủng Hương Linh, thế nhưng hắn không muốn Hương Linh như thể thê tử hắn, hỏi hắn đủ điều.
Hắn kéo Hương Linh ra, lãnh tĩnh nói “Hương Linh, ngươi nghe ta nói, ta sẽ sủng ngươi, thế nhưng chỉ trong giới hạn như vậy thôi, ngươi muốn gì ta sẽ mua cho ngươi, ta cũng sẽ tới cùng ngủ với ngươi, thế nhưng không thể nhiều hơn, ngươi cũng không thể đố kị với các nàng.”
Hương Linh ngừng tất cả động tác, không hề nở nụ cười, thấp giọng hỏi “Ngươi cũng yêu cầu các nàng như vậy sao?”
“Không sai, nếu ngươi muốn ở lại bên ta, ngươi sẽ phải nghe theo điều kiện của ta.”
Khóe miệng Hương Linh cong lên thành một nụ cười “Ta đây cảm thông với tiểu thiếp của ngươi, cực kỳ cảm thông.”
Quan Khúc Nham còn chưa hiểu hắn có ý gì, càng không hiểu hàm ý trong nụ cười của hắn, Hương Linh đã buông cánh tay vòng quanh cổ Quan Khúc Nham ra “Ta không thiếu cái gì, không cần ngươi mua gì cho ta hết. Ngươi về đi, ta muốn ngủ.”
Quan Khúc Nham kéo tay Hương Linh, không muốn để hắn quay lại phòng. Hương Linh nhẹ giọng nói “Sau này ta sẽ không hỏi gì hết, nếu như đây là mong muốn của ngươi, ta sẽ nghe theo.”
Hương Linh vùng tay ra khỏi Quan Khúc Nham, khép lại cửa phòng. Quan Khúc Nham không hiểu vì sao trong khoảng thời gian ngắn Hương Linh lại trở nên lãnh đạm như thế, hắn muốn gõ cửa, nhưng trực giác cho hắn biết Hương Linh sẽ không mở.
Buổi nói chuyện hôm đó khiến hắn thấy như mất thứ gì đó rất quan trọng, đồng thời vĩnh viễn không thể tìm lại được.
Từ hôm đó trở đi, Hương Linh không đồng tẩm với hắn nữa. Hắn vốn kiên trì chờ ở cửa, sau đó tức giận đẩy cửa đi vào, Hương Linh chỉ lạnh lùng đứng trước mặt hắn, trên mặt vô cảm nói “Ngươi muốn ta, cũng được thôi, thế nhưng chỉ có thể dùng bạo lực để chiếm được, ngươi có muốn thử xem thế nào không? Ta sẽ thề ch.ết chống lại.”
Biểu tình của Hương Linh cho hắn biết Hương Linh nói thật, hơn nữa hắn cũng thực sự phải làm như vậy. Hắn tức giận đến giơ chân, nhưng rồi lại không biết làm sao. Hắn không biết làm thế nào để Hương Linh đối với hắn như trước, hắn chưa từng gặp qua một người bướng bỉnh như Hương Linh. Hắn hoàn toàn bó tay, lần đầu tiên nếm cảm giác dày vò thống khổ.
***
Tâm tình hắn khó chịu, cơn tức càng lúc càng lớn, Quan phủ mỗi người hầu như đều bị hắn làm đủ trò gây khó dễ. Hương Linh thì cả ngày ở hoa viên trồng hoa, thời gian trôi qua nhưng chưa từng nói với hắn một câu nào.
Hắn thấy Hương Linh cùng tổng quản vẫn cười nói như thường, thế nhưng chỉ cần hắn tới gần, Hương Linh sẽ sa sầm mặt, xoay người đi làm việc khác.
Hắn vừa tức vừa giận, thế nhưng bất an còn nhiều hơn. Hương Linh không ham tiền của hắn, nói cách khác Quan phủ không hề có cái gì đáng giá để Hương Linh lưu lại. Hắn rất sợ một ngày nào đó Hương Linh sẽ cáo biệt hắn. Những thứ quý hiếm hắn muốn tổng quản mua, tất cả đều đưa tới phòng Hương Linh, Hương Linh đến động cũng không động vào, đến lúc thấy hắn còn cho hắn một cái nhìn thật là khinh thường.
Hắn không rõ mình đến tột cùng là làm sai cái gì, cũng không hiểu vì sao nhìn thấy mấy thứ đắt tiền kia, Hương Linh trái lại nhìn hắn khinh khỉnh, mấy thứ này không phải đều là Hương Linh muốn sao?
Nếu là bất cứ cơ thiếp nào của hắn chiếm được nhiều trân bảo như vậy nhất định sung sướng tới mức đêm ngủ không yên. Thế nhưng Hương Linh không chỉ không có, còn tặng cho hắn ánh mắt khinh thường.
Lòng hắn hoang mang không yên suốt đêm chờ trước cửa phòng Hương Linh, nhưng Hương Linh như thường lệ làm như không thấy hắn.
Còn ban ngày Hương Linh bận bịu ở hoa viên, hắn cả ngày đi tới đi lui ở hoa viên nhiều đến độ tổng quản thấy quái dị “Thiếu gia, có phải người làm mất thứ gì ở hoa viên không? Sao cả ngày cứ đi qua đi lại ở hoa viên vậy?”
Mặt hắn đỏ ửng, lại không nói ra được lí do, đành phải bảo là đúng. Tổng quản vừa nghe hắn mất đồ, đúng là chuyện lớn, liền triệu tập người tới tìm, nhưng đến lúc hỏi xem thứ làm rơi là gì, Quan Khúc Nham lại không đáp lại một câu nào, đi khỏi hoa viên thì không ổn, mà không đi cũng không xong.
Tổng quản không biết vì sao hắn lại đỏ mặt, còn tỉ mỉ hỏi “Thiếu gia, thứ đồ đó trông như thế nào, người nói rõ một chút chúng ta mới tìm hộ được a.”
“Không cần tìm, cũng không quan trọng.”
Tổng quản nghe vậy càng thấy quái dị, nếu không quan trọng, vì sao thiếu gia lại đi lại trong hoa viên tới mấy chục vòng liền?
Lần này hắn bị tổng quản hỏi tới xấu hổ, ngày thứ hai nếu muốn tới hoa viên càng trở nên trắc trở. Tổng quản lại thấy hắn thập thò ở hoa viên, kỳ quái hỏi “Thiếu gia, người vẫn đang tìm thứ hôm qua làm rơi sao?”
“Không, ta đang ngắm hoa.”
Hoa đã tàn hết rồi, chỉ còn lại cỏ dại, thật không biết Quan Khúc Nham đến ngắm cái gì. Tổng quản vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Quan Khúc Nham, quan tâm nhắc nhở “Hoa đã sớm tàn hết rồi, thiếu gia, có phải người bị bệnh không, sao lại nói kỳ quái vậy?”
Quan Khúc Nham đỏ bừng cả mặt, thế nhưng cố giữ thể diện, không thể nói rằng hắn muốn tới tìm Hương Linh.
Ngày thứ ba Quan Khúc Nham nói mình tới ngắm mây, thế nhưng bầu trời âm u, căn bản chẳng có mây đẹp, thật không biết hắn lại đang nói linh tinh cái gì
Tới ngày thứ tư, Quan Khúc Nham thật sự là không bịa ra được cái lí do nào nữa, ấp a ấp úng càng nói càng quái. Hương Linh quay lưng về phía hắn ‘khụ’ một tiếng, là giả vờ để che dấu tiếng cười. Quan Khúc Nham cả người chấn động, bất chấp tổng quản đang ở đây, đi vào nhìn Hương Linh, Hương Linh đang cười đến đỏ cả mặt.
Quan Khúc Nham mặc kệ hắn có phải là cười mình hay không.
Mấy ngày nay đây là lần duy nhất Hương Linh đối với hắn có phản ứng, bảo sao hắn không mừng rỡ như điên. Hắn nắm tay Hương Linh, đến thanh âm cũng có chút run “Hương Linh…”
“Làm gì a, gọi như thể ta quan trọng lắm ý, buông tay ra, ta phải trồng hoa, bẩn tay ngươi.”
Hắn vừa nói, Quan Khúc Nham liền ngồi xổm xuống, cùng hắn trồng hoa, làm theo động tác của Hương Linh chuẩn bị một chậu hoa khác, lại bị Hương Linh quát bảo ngừng lại “Ngươi làm gì vậy? Muốn đóa hoa này ch.ết sao? Đừng làm bậy.”
Hắn liên tiếp bị chê vài lần, khiến cho mặt đầy mồ hôi. Hắn đã quên mất tay mình toàn là đất, lấy tay lau, đất cát dính cả lên mặt, xem ra nhếch nhác khó coi, như vậy làm gì còn vẻ anh tuấn trước đây. Hương Linh cười ha ha, nhưng Quan Khúc Nham cũng không quan tâm mình bị cười, chỉ cần Hương Linh còn nguyện ý đối với hắn có phản ứng, dù hắn bị cười tới mức nào cũng không sao.
Quan Khúc Nham ngồi chồm hỗm trên mặt đất cả buổi sáng tới mức xương sống thắt lưng đau nhức, cũng không chịu động đậy nhẹ một chút nào. Hắn chỉ sợ vừa đứng lên, Hương Linh sẽ lại quay về với thái độ hờ hững trước đây. Đôi mắt hắn si ngốc nhìn động tác của Hương Linh, muốn lấy lòng lại không biết phải làm thế nào.
Tới gần buổi trưa, Hương Linh vươn tay, lau đi đất trên mặt Quan Khúc Nham “Đi ăn thôi, không phải vội.”
Nhìn động tác của Hương Linh đối với hắn vô cùng thân thiết, xem ra không còn tức giận như trước nữa. Quan Khúc Nham bắt lấy tay Hương Linh, vững vàng đặt trước ngực mình, giọng điệu khẩn thiết “Nói cho ta biết, Hương Linh, làm thế nào ngươi mới có thể hài lòng, ta nguyện ý đi làm, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi cái đó, đừng đấu khí với ta nữa.”
Hương Linh cúi đầu cười, nhìn bàn tay mình bị Quan Khúc Nham vững vàng ấn vào trước ngực “Ta biết ngươi không hiểu, chính là ta không phải người có thể khiến ngươi hiểu. Quan Khúc Nham, ngươi là một người thông minh, ta không yêu cầu gì nhiều, thế nhưng một khi trong lòng có chấn động, sẽ khó có thể bình tĩnh mà quên đi được. Ta yêu ngươi Quan Khúc Nham, nếu ngươi không yêu ta, ngươi sẽ không thể lý giải cảm thụ của ta. Ta không cần bất cứ thứ gì, ta chỉ cần tình yêu của ngươi.”
Hương Linh thẳng thắn nói thật, tuy rằng âm điệu không trầm bổng, thế nhưng tình ý chân thành tha thiết ở trong ngôn từ. Quan Khúc Nham toàn thân nổi lên một luồng kỳ lưu vừa nóng lại vừa lạnh, nóng là bởi vì khẩu khí của Hương Linh, hắn biết Hương Linh nhất định là cực kỳ yêu hắn; lạnh bởi vì hắn không muốn yêu bất cứ ai cả, mà hắn lại không muốn giấu Hương Linh, vậy nên dùng thanh âm trầm thấp nói “Hương Linh, ta cái gì cũng có thể cho ngươi, nhưng thứ này ngươi muốn ta không thể cho được, ta sẽ không nói dối ngươi.”
Hương Linh nghe hắn nói thế, mỉm cười “Ta biết ngươi sẽ không dối ta, huống hồ trước đây ngươi đã nói với ta rất rõ ràng, là ta quá khắt khe. Ta ở trong lòng ngươi địa vị như tiểu thiếp, ngươi sủng ta, thương ta, ta muốn gì, ngươi đều hào phóng cho ta. Thế nhưng ta không cần phải yêu ngươi, ngươi cũng không tất phải yêu ta, như vậy ngươi sẽ bớt được phiền phức. Được rồi, từ hôm nay trở đi ta sẽ không yêu ngươi nữa.”
Quan Khúc Nham nghe hắn nói vậy, lại chau mày. Hương Linh biết tâm tình của hắn, cười nói “Ngươi muốn ta yêu ngươi, lại không thể xa cầu ngươi yêu ta, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế? Ta sẽ không yêu ngươi nữa, chúng ta coi như bằng hữu đi.”
Quan Khúc Nham mặc dù nghĩ rất quái lạ, thế nhưng Hương Linh đã kéo hắn đi, nụ cười trên mặt sáng như ngọc “Chúng ta đi ăn thôi.”
***
Cuộc đấu khí giữa Hương Linh và hắn có thể nói đến đó chấm dứt, ngày ngày đêm đêm đều có thể tới nhìn Hương Linh, Hương Linh cũng sẽ cười với hắn. Thế nhưng cảm giác này hoàn toàn không giống như đêm hôm đó bọn họ cùng nhau, bởi vì Hương Linh nói chuyện với hắn, cũng giống như nói chuyện với tổng quản, tiểu tư, tỳ nữ.
Đến lúc hắn cầm tay Hương Linh, cực kỳ thân thiết vuốt ve, thì Hương Linh chỉ cười nhạt một cái với hắn rồi rút tay về, sau đó thấp giọng nói “Không thể a, Quan Khúc Nham, chúng ta chỉ là hảo bằng hữu, ta sẽ không đem thân thể cho người ta không yêu.”
Lúc đầu hắn có chút tức giận, có bao nhiêu nữ nhân muốn hắn sủng ái, Hương Linh lại đối đãi hắn như thế. Lúc ăn cơm hắn chạm vào chân cơ thiếp, làm cực kì lộ liễu, Hương Linh lại không thấy, thần tình tự nhiên ăn xong cơm mới đi.
Đến tối muộn hắn vào khuê phòng của cơ thiếp, nhưng chỉ là chơi cờ mà thôi. Nửa đêm ly khai xong đến phòng của Hương Linh, hắn đẩy cửa phòng ra, Hương Linh không như hắn mong muốn lao tới chất vấn, chỉ là vẻ mặt buồn ngủ dụi mắt “Khuya rồi, ta buồn ngủ.”
Hắn không cần những cái biểu cảm không quan trọng này của Hương Linh, Hương Linh hẳn là càng ham muốn chiếm giữ hắn, muốn hắn nuông chiều ôm lấy mới đúng.
Hắn cố đè nén thanh âm “Ta ngủ không được.”
Hương Linh từ trên giường ngồi dậy, vừa nhìn tới dáng vẻ quần áo bất chỉnh, hắn nhất thời dục hỏa thiêu đốt muốn ôm lấy Hương Linh, nhưng Hương Linh lại nói “Ngươi không ngủ được, ta chơi cờ với ngươi nha.”
“Ta không phải tới để chơi cờ.” Hắn đã chơi cờ cả nửa buổi tối rồi, tới đây tuyệt đối không phải là muốn chơi cờ tiếp. Hắn níu chặt lấy tay Hương Linh, đặt tại chỗ ȶìиɦ ɖu͙ƈ bừng bừng phấn chấn của hắn, cho Hương Linh biết khát khao của hắn đối với Hương Linh căn bản khó có thể khống chế. Hương Linh nở nụ cười, nói một câu tức ch.ết hắn “Quan Khúc Nham, ngươi tới quấy nhiễu ȶìиɦ ɖu͙ƈ a.”
Hắn tức giận đến gầm lên như sấm, vừa đập bàn vừa quát “Ta muốn ngươi, Hương Linh, ta chính là muốn người, ta muốn cùng ngươi da thịt kề cận.”
Hương Linh ngây người “Cảm tạ sự thẳng thắn của ngươi, nhưng chúng ta hiện tại là hảo bằng hữu, hảo bằng hữu cùng hảo bằng hữu không làm chuyện này.”
Quan Khúc Nham tức giận đến nói không lựa lời “Ngươi ở Quan gia của ta, không phải là phó dịch, không phải tỳ nữ, cũng không phải thân nhân của ta. Ngươi ở đây ăn uống không trả tiền, lẽ nào không hề thấy bất an sao? Ta chỉ là muốn ngươi cùng ta mà thôi!”
Hương Linh buông mắt nhìn xuống đất “Được rồi, ngày mai ta đi làm phó dịch, như vậy ngươi không còn gì để nói nữa chứ?”
Quyết tâm của Hương Linh không cùng hắn hoan ái quả thật cường liệt, Quan Khúc Nham đẩy cửa đi ra.
Hắn sủng Hương Linh, thương Hương Linh, nhìn xem bây giờ hắn nhận được cái gì, chỉ có một đống phiền não, thậm chí đến thỏa mãn thân thể cũng không chiếm được. Hắn ở trong phòng mình tức giận cả đêm ngủ không yên, nếu Hương Linh quá là không biết tốt xấu như thế, đừng mơ tưởng được hắn chiều chuộng như trước nữa.
Hương Linh cự tuyệt hắn một cách rõ ràng, ngày thứ hai, tổng quản vẻ mặt sợ hãi đến báo với Quan Khúc Nham “Thiếu gia, Hương Linh không biết là làm sao, tự dưng nói phải làm phó dịch, còn hỏi ta muốn hắn làm gì. Ta nói thế nào hắn cũng không nghe, thiếu gia, người đi khuyên nhủ hắn đi.”
Quan Khúc Nham lạnh lùng nói “Vậy an bài công việc cho hắn.” Quan Khúc Nham trong lòng dù tức giận, thế nhưng cũng không muốn dùng phương pháp quá nghiêm khắc, lại không đành lòng, không ra tay được. Ngay sau đó hắn thấp giọng nói “Đừng an bài công việc gì nặng nhọc quá, nghe thấy chưa?”
Tổng quản đứng giữa hai người, căn bản không hiểu vì sao sự tình lại biến thành cái dạng này. Trước đó vài ngày không phải thiếu gia đối với Hương Linh rất tốt hay sao? Đến những thứ quý giá gì đó cũng vội mua về cho Hương Linh, giờ lại đồng ý cho Hương Linh đi làm phó dịch. Có điều mấy thứ thiếu gia tặng cho Hương Linh, dùng để mua mấy trăm phó dịch cũng đủ a.
Không biết bọn họ đang làm cái gì, lại không dám hỏi. Tổng quản thấy sắc mặt Quan Khúc Nham không tốt, đành phải khúm núm lui xuống.
Quan Khúc Nham đang rất tức Hương Linh, hắn bèn không thèm để ý tới Hương Linh. Hương Linh được sủng mà kiêu, hắn sẽ cho Hương Linh biết, nếu không có sủng ái của hắn, Hương Linh chẳng là cái gì ở Quan gia cả.
***
Thời gian trôi qua hơn mười ngày, Quan Khúc Nham mặc dù vẫn theo thường lệ làm ăn, thế nhưng đối với Hương Linh thì làm như không thấy, Hương Linh vẫn như cũ duy trì nụ cười có thể rửa sạch nhân tâm, một chút cũng không bị Quan Khúc Nham làm cho sợ. Hôm nay là sinh nhật của Quan Khúc Nham, theo lệ làm một tiệc rượu nhỏ ở hậu hoa viên ngắm trăng.
Tổng quản đã nhiều ngày chuẩn bị cho sự kiện này, còn ba vị cơ thiếp dung mạo như thiên tiên càng vì chuyện đêm nay mà dồn hết sức lực. Ai chẳng biết Quan Khúc Nham tuy là thay phiên cùng các nàng đồng tầm, thế nhưng sinh nhật hắn chỉ có một đêm, Quan Khúc Nham cùng với ai, đó chính là người được sủng ái nhất, có thể xin trướng phòng chi chút ngân lượng mua trang sức châu bảo.
Hương Linh mới tới đây được khoảng hai tháng, hắn cũng không biết sự kiện này, chỉ thấy tổng quản bận tới tối tăm mặt mũi, còn tưởng là có khách quý tới chơi.
Tổng quản lắc đầu nói “Không phải đâu, hôm nay là sinh nhật thiếu gia, buổi tối phải làm tiệc rượu, toàn bộ người trong phủ đều chi chút ngân lượng. Từ sau khi lão gia ch.ết, thiếu gia thường ít khi cười, thế nhưng lúc sinh nhật hắn sẽ tương đối vui vẻ, hơn nữa…”
Tổng quản không nói thêm gì, thế nhưng Hương Linh nhìn sức phẩm cùng châu bảo mỹ lệ ông cầm trong tay, hắn hiểu ra, cười nói “Hắn cũng sẽ ban thưởng cho các cơ thiếp không giống nhau đúng không?”
Tổng quản biết Hương Linh cùng thiếu gia quan hệ có chúp mập mờ, ông liền thành thật nói “Đúng vậy, đêm nay thiếu gia tới chỗ ai, thì đó là người được sủng ái nhất, thông thường có khi còn được nhiều châu bảo xa xỉ hơn.”
Tổng quản nói phân nửa, lại có người đến hỏi xử lí sự tình thế nào, tổng quản cũng không có thời gian nói chuyện phiếm, vì vậy nhẹ nhàng nói “Ta có việc phải làm, Hương Linh ngươi đi làm việc của ngươi đi nha.”
Hương Linh mỉm cười nói “Ngươi đi làm việc đi, ta ra hoa viên trồng hoa.”
***
Hậu hoa viên hoa nở thơm nức mũi, sinh nhật năm vừa rồi của Quan Khúc Nham không giống như đêm nay phóng mắt nhìn là thấy một mảnh sắc màu rực rỡ. Ba cơ thiếp ngồi vây quanh Quan Khúc Nham, vừa gắp thức ăn, vừa mời rượu, dùng các loại mị công mong muốn có thể mê hoặc Quan Khúc Nham đồng tẩm với các nàng tối nay.
Quan Khúc Nham ngồi một canh giờ, biểu tình trên mặt vẫn cứng ngắc. Tổng quản đứng một bên hầu hạ, thấy năm nay tâm tình hắn đặc biệt không vừa ý, ông thấp giọng hỏi “Thiếu gia, có phải có cái gì không hợp ý người không?”
“Hoa này ai trồng?”
Tổng quản sửng sốt, thiếu gia ắt phải biết rõ, ngày nào thiếu gia chả lượn lờ ở hoa viên, hẳn là phải thấy Hương Linh trồng chứ. Ông thành thật trả lời “Là Hương Linh trồng.”
“Hoa rất thơm, gọi hắn tới đây, ta muốn thưởng rượu cho hắn.”
Tổng quản hơi ngạc nhiên, thật là quái dị a, tiểu yến này là cho một mình thiếu gia cùng mấy cơ thiếp uống rượu, làm gì có chuyện tới phiên phó dịch a. Huống thi tiền thưởng không phải so với thưởng rượu càng thực tế hơn sao? Thế nhưng mệnh lệnh của Quan Khúc Nham không thể không tuân thủ, tổng quản đành phải đi gọi Hương Linh tới hậu hoa viên.
Không bao lâu thì Hương Linh tới, hắn đứng thẳng, trên mặt mang theo tiếu ý. Quan Khúc Nham vỗ vỗ một chỗ bên cạnh mình “Ngồi xuống đây, hoa ngươi trồng rất thơm, ta rất vui, thưởng ngươi một chén thọ rượu của ta.”
Hương Linh nghe lệnh ngồi xuống, Quan Khúc Nham bảo thị thiếp rót rượu rồi đưa cho Hương Linh. Hương Linh cũng không khước từ, uống một hơi cạn sạch, uống xong đem chén đặt xuống rồi nhẹ giọng nói “Tạ ơn thiếu gia đã thưởng rượu, giờ ta lui xuống phía dưới.”
Hắn vừa đứng lên, Quan Khúc Nham đã quát chói tai “Ngồi xuống cho ta, hôm nay là sinh nhật ta, ngươi tuyệt đối không được làm ta mất hứng, ngâm thơ cho ta nghe.”
Hương Linh nở nụ cười vẻ không hề gì, thấp giọng ngâm thơ:
“Hàn vũ liên giang dạ nhập Ngô,
Bình minh tống khách Sở sơn cô.
Lạc Dương thân hữu như tương vấn,
nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ.”
(*)
Thơ này là Vương Xương Linh sáng tác, câu cuối cùng “Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ” nói chính là bất luận hoàn cảnh có thay đổi thế nào, tâm tình cùng chí hướng của ông vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Lửa giận của Quan Khúc Nham hầu như bắn ra từ mắt “Ngươi đọc câu thơ này là có ý gì? Là nói suy nghĩ của ngươi mãi không thay đổi?”
Hương Linh chỉ rót rượu cho Quan Khúc Nham, hắn cầm lấy cái chén chúc thọ Quan Khúc Nham “Đừng nóng giận, chén này là ta chúc ngươi ‘Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn’, ngày hôm nay là ngày sinh của ngươi, không nên tức giận, ta kính ngươi.”
Quan Khúc Nham giận xong liếc hắn một cái, tâm tình vì dăm ba câu của Hương Linh mà được an ủi. Thế nhưng hắn càng tức là mình vì sao lại bị vuốt giận bởi mấy lời thường thường này của Hương Linh?
Người bị Quan Khúc Nham nhìn dữ tợn như thế, không cháy thành tro cũng kết thành băng, thế nhưng Hương Linh vẫn như cũ cười sáng lạn. Quan Khúc Nham không uống rượu hắn rót, trái lại cầm chén của Hương Linh đặt lên miệng mình, hắn uống xong, lại rót rượu nâng hướng miệng Hương Linh, ra lệnh “Giờ ngươi uống.”
Trên chén còn có khẩu dịch của Quan Khúc Nham, Hương Linh uống cạn, cười nói “Rượu thật là ngọt a.”
Rượu đó thật ra cũng không tệ, thế nhưng vừa nhìn thấy nụ cười động nhân của Hương Linh, một luồng dục hỏa thiêu đốt dưới thân hạ Quan Khúc Nham, hắn phân phó tổng quản “Mang thêm bát đũa lên đây, để Hương Linh ăn chút gì đó, ta muốn hắn bồi ta.”
Tổng quản dù thấy kỳ quái, nhưng vẫn đi làm. Cơ thiếp tuy rằng nghĩ Hương Linh và Quan Khúc Nham có gì đó là lạ, lại không cảm giác ra được là lạ ở đâu, Hương Linh thì vẫn như bình thường tươi cười, chỉ có Quan Khúc Nham là nhìn như thể muốn ăn hắn.
Có điều Hương Linh dáng vẻ bình thường như thế, nếu nói Quan Khúc Nham mê hắn, đó là không có khả năng, mà với cá tính băng lãnh của Quan Khúc Nham lại càng không thể mê luyến ai cả. Có lẽ Hương Linh đã làm gì đó khiến Quan Khúc Nham không vui nên mới nhìn hắn trừng trừng như vậy.
Bát đũa được bày ra, cơ thiếp mỗi người đều nói chuyện phiếm với Quan Khúc Nham, có lúc còn làm ra chút mị thái để quyến rũ hắn. Quan Khúc Nham nhất nhất tiếp thu, Hương Linh thì chỉ mỉm cười thần thái tự nhiên. Trong buổi tiệc điều duy nhất Quan Khúc Nham làm là rót rượu cho Hương Linh, Hương Linh uống cả một bình rồi, thế nhưng vẫn như cũ mặt không đỏ thở không gấp.
Tới lúc nghỉ ngơi, ba cơ thiếp mỗi người đều nín thở chờ Quan Khúc Nham gọi, người lớn gan một chút đã nửa dựa vào ngực Quan Khúc Nham giả vờ say nói “Đầu ta choáng váng quá a.”
Một người đã giả vờ, hai người còn lại không thể chịu thua, lập tức cũng say như nhau đổ vào lòng Quan Khúc Nham. Hương Linh đứng lên “Thiếu gia, ta lui xuống đây, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Quan Khúc Nham đối mặt với phản ứng của Hương Linh đang tức giận không chịu nổi thì bước chân Hương Linh hơi loạng choạng, thiếu chút nữa đụng vào tổng quản. Tổng quản vội vàng giơ tay đỡ lấy hắn “Làm sao vậy, Hương Linh?”
Hương Linh cười nói “Không sao, ngồi lâu vừa đứng dậy thì hơi chóng mặt, ta về phòng đi ngủ đây.”
Hắn lại chậm rãi bước về phía trước, hai chân nhưng khó có thể chống đỡ, lảo đảo một cái ngã lên cỏ. Quan Khúc Nham lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt Hương Linh giận dữ hét “Ngươi say rồi, còn giả vờ bình thường cái gì?”
Hương Linh cười nói “Hôm nay là sinh nhật ngươi, ta không muốn làm ngươi mất hứng, buổi tói không ai cùng ngươi ngủ.”
Quan Khúc Nham nắm lấy ống tay áo hắn, vừa tức vừa giận gầm nhẹ “Ngươi ở đây mà ta còn để ý các nàng sao? Ta chỉ muốn ngươi cùng ta.”
Hương Linh cười thành tiếng, tiếng cười hắn mềm mại, như hoa nhi cười. Quan Khúc Nham ôm lấy hắn, vừa nuông chiều vừa yêu thương, nhưng Hương Linh không có phản ứng, chứng tỏ Hương Linh căn bản không muốn thấy mặt hắn.
Quan Khúc Nham mặc dù tức, nhưng càng lo cho thân thể Hương Linh hơn “Ta ôm ngươi về phòng cho ngươi ngủ một mình, sẽ không làm gì đối với ngươi cả, có điều ngươi đừng nói những lời chọc giận ta nữa.”
Hương Linh rốt cuộc vươn tay ra ôm lấy cánh tay Quan Khúc Nham, nhắm mắt lại “Được rồi, ta sẽ ngoan ngoãn không nói lời nào.”
(*)
‘Phù Dung lâu tống Tân Tiệm’
(Tiễn Tân Tiệm Ở Lầu Phù Dung)
của Vương Xương Linh
Mưa lạnh tràn sông, đêm đến Ngô
Sáng ra tiễn khách, núi buồn trơ
Lạc Dương nếu có người thân hỏi
Một mảnh lòng băng tại ngọc hồ.