Chương 9-2: Cuộc vui (phần 2)
Mịnh chỉ khẽ nói nhưng lại đầy vẻ thách thức cậu.
Còn Phường đã đi đăng ký lúc nào hai người đó cũng không hay. Khoa chỉ đi ngang qua mặt anh nhưng ý chỉ. Anh đừng nên xem thường những người mà anh cho là tầm thường.
Quyên đi đến thầy Khang rồi nói.
- Thầy Khang ơi. Tập hợp xong rồi ăn bánh luôn hả?.
- Ừm..._Thầy ta khẽ gật đầu.
- Vậy có chia cho em phần bánh kem nào không
Câu nói của cô làm cho Mịnh cười nhẹ, càng ngày anh càng thấy tính cô dễ dàng cười nói và hay nhõng nhẽo. Khác so với Quyên của trước đây. Trước đây cô là người ít nói và cực kì lạnh lùng có cả tàn nhẫn trong đó. Vì mỗi lần phạt hít đất, cô rất khắt khe trong những cái hít, hít sai đều hít lại từ đầu có khi cả lớp ngày hôm đó chống tay hết 15".
Nhưng giờ, cô lại cười vui vẻ và hòa đồng hơn. Làm cho anh vui lắm, kế hoạch cua đổ cô cũng chẳng còn xa vời là gì.
Câu nói của Quyên hồi nãy khiến cả phòng bật cười, cô cũng hùa theo mà cười. Làm cho Phường như ghen ghét. Tại sao Quyên lại được nhiều người thích và mến đến như vậy? Cứ nghĩ cô ta dùng bùa mê gì sao?.
Thấy Mịnh cười, Khoa nói.
- Tôi đăng kí rồi, tôi và anh là gặp cuối cùng!!
- Được... Ngày hôm nay vui nên tôi và cậu cứ đấu thật một chút, không cần nương tay nhau!!_Mịnh cười đầy vẻ hùng hồn.
- Được, chắc sẽ thú vị đây!!!
Khoa nói to.
Những lời đối thoại ấy làm cho Quyên và Phường, 2 người Khang và Chức nghe thấy.
Quyên thì cũng thích vì chưa lần nào thấy Mịnh đấu hết. Muốn xem kĩ thuật như thế nào đây. Khang và Chức nghe thấy thì cũng ủng hộ và phấn khởi, xem 2 người họ đấu như thế nào đây. Riêng Phường thì cảm giác khác xa 3 người kia.
Cô sợ Khoa sẽ làm gì hại đến Mịnh, lỡ đánh mạnh quá khiến thầy Mịnh chấn thương thì không hay cho lắm. Đến lúc đó, cô không tha cho anh đâu. Làm gì hại Mịnh, cô sẽ giết Khoa luôn ấy.
Thấy lo lắng, Phường kéo Khoa đi chỗ khác, ngay lúc mấy người kia không để ý.
Thấy Phường kéo nên Khoa vội cười.
- Em kéo tôi đi đâu thế?
- Nè. Sao anh lại đấy với Mịnh? Rốt cuộc là anh muốn giở trò gì đây
Cô trợn mắt nhìn anh như đang hăm dọa.
Nhưng anh lại cười trong sự vui vẻ. Niềm vui của anh là được cô cầu xin. Được người cậu yêu năm nỉ cậu!.
- Chỉ là tôi muốn thử sức với người em yêu thôi mà!
- Anh...
Cô như không thể nói tiếp.
Thử sức gì chứ Rõ ràng là cậu muốn khiêu chiến với anh cơ mà.
Phường lo cho Mịnh nên năn nỉ anh.
- Coi như tôi cầu xin anh!!! Đừng làm anh ấy bị thương! Có được không_Cô năn nỉ anh nhẹ nhàng.
Cậu cười trong sự buồn bã.
Thì ra cô năn nỉ anh là vì cô vẫn còn yêu anh ta đến mức như vậy sao? Sao lại chớ trêu đến thế?
Cứ ngỡ cô năn nỉ, cầu xin vì ai mà lại là người yêu cũ. Người làm cô đau. Cậu nói cô là đồ ngốc, thấy người thực sự yêu cô đang đứng ngay trước mặt mà cớ mãi kiếm tìm ở những nơi đâu xa vời, nơi cô chưa từng được gọi là thật sự yêu mà chỉ là cái ghét bỏ của Mịnh dành cho cô
Nhưng sao cô lại mù quáng đến thế. Anh bực mình bảo.
- Em cầu xin là vì sợ anh ta bị thương_Cậu nói trong sự tức tưởi
- Đúng!!! Tôi xin anh đó!_Cô nhăn mặt lo lắng.
- Được. Nếu đó là lời cầu xin của em thì tôi tha cho anh ta mệt lần!
Câu nói của anh làm cho Phường cảm thấy bớt phần nào lo lắng trong người. Không ngờ cái tên này lại nghe lời cô một lần, xem ra cô nói gì hắn cũng nghe.
Nhưng cứ tưởng câu nói ấy chẳng có ẩn ý gì nhưng cậu lại nói.
- Nếu em xin tôi tha cho anh ta thì tôi chỉ có một điều kiện nhỏ!
Câu nói đầy nham hiểm làm Phường khẽ run người. Không biết là vì sao nhưng lại bất an không nguôi.
Phải đề phòng cái tên này.
- Điều kiện gì
- Ngày mai đi ăn với tôi!!!
Thấy cũng chẳng có hại gì đối với mình nên cô cũng gật đầu cho qua lệ. Khiến cho Khoa vội cười tươi.
Phường quay trở về phòng.
Lúc đó là đang tới giờ tập hợp, thấy Quyên và Mịnh nói chuyện vui vẻ làm cô hơi bực dọc. Khẽ liếc Quyên một cái nhưng Mịnh lại bắt gặp khiến Phường hơi giật mình nên quay sang chỗ khác ngay.
Giờ tập hợp...
Quyên ra lên cho các võ sinh ngồi xung quanh thành một hình tròn. Ở ngay chính giữa là những võ sinh của tháng đó được tể chức ngồi xúm lại bên nhau. Thầy cô phát bóng bóng và kèm cả bột năng cho mỗi võ sinh. Ai cũng đều có hết. Rồi cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật, cầu nguyện, thổi nén và ăn bánh kem ké.
Chúng tôi đấu để góp vui cho buổi sinh nhật đáng nhớ ấy.
Lần lượt từng cặp lên đấu cho đến cặp Phường - Quyên lên đấu.
Những võ sinh hò hét phấn khích với cặp này, người thì bảo có Phường ch.ết chắc rồi mới gặp Quyên. Nhưng cũng bảo hôm nay cô Phường hên vì cô Quyên đang bệnh nên không đấu hay cho được.
Những câu nói ấy làm cho Phường cũng hơi nể con người này thật nhưng Quyên chưa phải đối thủ xứng tầm với cô.
Đang đấu ngon lành, nhưng Mịnh quan sát kĩ lắm, những cú Quyên ra đòn không quá là mạnh cho lắm hay chẳng chỉu dùng lực chăng? Còn Quyên cứ nghĩ đá cho có vậy thôi chứ chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô đây?
Đang định đá thêm một cú nữa thì
* Bốp *
Cú đá Phường dán lên ngay đầu cô không hề nhẹ. Dùng lực vẫn rất mạnh bạo. Làm cho nguyên lớp vỏ "ồ" lên một tiếng.
* Rầm *
Quyên ôm đầu ngã xuống làm cho Mịnh hốt hoảng và chạy lại chỗ cô nằm, nhìn thấy Quyên nhắm tịt đôi mắt lại làm cho anh càng lo hơn. Cú đá bồi nãy không quá nhẹ cũng không quá mnh nhưng lại khiến anh như muốn điên lên. Về phần Phường, cô chỉ đứng đó rồi hả hê nhưng cũng hơi lo cho Quyên một chút. Không biết cô có sao không? Nhưng ai biểu cô cứ lẽo đẽo theo anh hoài chi? Đáng đời.
Thấy Quyên cứ ôm đầu, Khang và Chức cảm thấy có vẻ bất ổn nên chạy lại, đỡ cô vào phòng.
Một lúc sau, anh bước vào phòng thấy cô ngồi đó. Gương mặt cũng không còn nhăn nhó như lúc nãy. Làm cho ánh cũng bớt hẳn lo âu. Cô vẫn cười nói.
- Thầy Mịnh, thầy đấu chưa?
- Ờ, chưa. Cặp cuối anh mới đấu!
Thầy nói nhưng ánh mắt vẫn còn lo cho cô nhiều lắm không yên.
Bước lại gần cô.
- Cô Quyên sao rồi? Đầu cô có sao không?
- Không! Chỉ là hỏi đau nhưng là có nón nên không đau gì cho lắm!
- Vậy à? Cô cứ nghí ngơi nhé!.
Anh nói xong quay bước đi. Rồi trở về lại với lớp võ. May là có nón nhưng nếu em ấy xảy ra chuyện gì thì Phường cũng sẽ phải hối tiếc. Ai cũng thế, đớn đau phải gánh chịu khi hãm ại người khác...
Cặp thi đấu cuối cùng...
Khoa và Mịnh mặc giáp rồi bước ra khiến cả ngàn võ sinh đứng lên, vỗ tay phấn khích ầm ầm. Ai cũng mong chờ cặp đôi này nhất, mong chờ 2 người sẽ dùng những kĩ thuật nào để đấu với nhau. Hai người cùng lượt bước vào sân giữa tấp nập võ sinh. Những tiếng vỗ tay vui vẻ ngày một lớn. Khiến không khí trở nên hay hơn.
Khoa thì cứ nghĩ trả thù chõ những giọt nước mắt của Phường đã vì anh ta. Cũng vì cái năn nỉ khiến cặu trở nên muốn đấu với con người này hơn.
Mịnh thì đang trong sự nóng giận nhưng cũng không mấy là bực lắm. Nhưng cứ nghĩ đến lúc nãy, anh chỉ muốn trút cơn giận về phía Phường mà thôi. Vậy không có Phường ở đây thì Khoa thế cho Phường vậy!.
2 người đứng đối diện với nhau. Có trọng tài ở ngay giữa. Trọng tài hô rồi 2 người đấu với nhau.
Trong những lúc đầu, Mịnh hơi mất kiểm soát nên bị Khoa đá nhiều cú không mấy là nhẹ. Khiến Phường đứng ngồi không yên. Thấy biểu hiện của Phường, Khoa vội đắc ý.
Không tập trung, Mịnh đá thẳng vào đầu cậu 1 cái mạnh và đá xoay 360 độ khiến Khoa ngã xuống, cả lớp võ cảm thấy phấn khởi và nồng nhiệt với 2 người này.
Thấy Khoa té, trọng tài can anh lại. Cậu vội đứng dậy nhanh nhẹn khuôn mặt cậu thoáng chút sầm tối lại. Như ý không được vui cho lắm. Cậu trở nên bực mình và không để ý đến luật trong thi đấu là không được đá tầm hạ bộ. Cậu như không kiểm soát được hành động của mình mà định đá vào đầu anh để đáp trả nhưng Mịnh lại nhanh nhẹn hơn mà né kịp. Không quên một cú đá vào phần giáp khá mạnh làm Khoa trượt chân té luôn.
Sau 2 lần té, cùng đồng nghĩa với việc Mịnh thắng. Khoa được trọng tài đỡ. Ánh mắt sát khí nhìn Mịnh như muốn giết anh.
Xong, trọng tài bảo giáp đỏ thắng ( Mịnh thắng).
Cùng lúc đó, các võ sinh hò hét và thích thú. Chắc sau lần này, thầy Mịnh lại đưởc nhiều fan nữ xếp hàng cho coi.
Trận đấu vừa rồi lọt vào tầm mắt của Quyên và Phường. 2 người cũng cảm thấy nể phục Mịnh. Ngỡ rằng giây phút đầu anh sé bị hạ gục bởi Khoa ngay nhưng trận thế lại áp đảo Khoa. Làm cho Mịnh trên cơ mà thắng một cách rất nhẹ nhàng.
Chắc Khoa cũng bực lắm.
2 người kia chào nhau rồi ra khỏi sân đấu. Cởi giáp rồi tập hợp, lúc đó Quyên cũng bước ra. Thấy Quyên định lại gần Mịnh, Phường nhanh nhẹn kéo nhẹ tay cô đi về phía mình. Khuôn mặt thoáng chút lo lắng nhưng lại đầy giả tạo, ẩn ý bên trong mà Quyên chẳng hề nhận ra.
- Cô Quyên có sao không?, Xin lỗi vì đã làm cô bị thương!!_Cố diễn kịch
- Không sao. Hôm nay vui mà! Tôi chỉ đau đầu một chút thôi, cô không cần xin lỗi tôi!
Câu nói của Quyên làm Phường cảm thấy thật đầy sự đáng ghét, nói chuyện cứ nhỏ nhẹ và điềm tĩnh làm cho Phường càng ghét hơn.
Xong rồi, Quyên cười nhẹ với cô. Rồi đi sang bên Mịnh, thấy Quyên Mịnh cười tươi.
- Sao cô không ở trong phòng nghỉ? Ra đây làm gì?
- Thôi. Em chỉ đau một chút thôi! Có sao đâu? Em muốn hôm nay là ngày vui!_Cô vui cười
Câu nói lạc quan ấy khiến anh cười bật. Vui vẻ hơn lúc này từ khi nào Quyên lại trở nên đáng yêu và có tinh thần đến như thế?
Khiến anh càng ngày càng yêu cô hơn. Muốn tỏ tình với cô ngay.
Nhìn cô rung tăng như vậy một chút rềi anh mới cho võ sinh tập hợp. Cô Quyên đứng kế Mịnh lên tiếng.
- Giờ, mấy em có thể vui chơi thỏa thích! Nhưng... Mấy em làm ơn đừng chọi bột cô!
Cô nói khiến cả lớp cười hùa. Nhớ đến bột anh mới nhớ ra. Còn bịch bột mà anh chuẩn bị trong cặp định phục kích Quyên nữa kìa. Giờ sao cô lại nói một từ không vui đến như vậy. Nhưng anh lại bỏ ngoài tai lời nói của cô.
Quyên nói.
- Giờ. BẮT ĐẦU!!!!
Quyên nói xong rồi chạy nhanh nhẹn với vận tốc bàn thờ vào phòng, Phường và Khoa thì bị cả lớp phục kích không thương tiếc. Không thấy trời trăng gì hết. Bột bay tung tóe khắp sân trường, dân tình võ sinh chạy tán loạn như chưa từng được chạy. Rồi nào là té nào là đứa này ăn bột cả kí của đứa kia. Tiếng cười giỡn khúc khích.
Còn về phần Mịnh thì chạy theo Quyên vào phòng, thấy Quyên cười rạng rỡ. Anh lén lấy bột trong cặp ra rồi đổ vào tay. Định bước lại Quyên cho cô "ăn hành" một bữa.
Anh cười trong sự nham hiểm.
- Quyên ơi! Sao em không ra ngoài chơi?
Thấy Quyên mãi quay ra phía sau đang thữ tìm kiếm cái gì.
Câu hỏi của anh cô không thèm trả lời. Anh sợ cô giận nên đành hỏi lại.
- Quyên ơi?
*Vèo*
Bột bay tung lên mặt Mịnh.
Thứ hồi nãy là do Quyên chọi. Thì ra Quyên đã chuẩn bị từ trước, không ngờ anh lại dính bẫy cô cực kì đơn giản.
Nhìn Mịnh như ông già nôlên nên cô cười như được mùa.
Đưa tay chỉ vào mặt như chọc quê khiến Mịnh im bật, đôi mắt anh lên sự ngây ngô đầy vẻ thích thú cô.
- Hahahaha!!! Thầy dính bẫy rồi!!!
- Cô Quyên chơi kì thế? Cô bảo là không chơi mà!
- Hồi nãy em có bảo là không chơi hồi nào đâu? Em chỉ ảbo là đừng chọi vệt em mà!
- Luật gì kì thế?
Thấy Mịnh cứ để tay ra phía sau. Quyên cảm thấy nghi ngờ. Bảo.
- Thầy cầm bột đúng không?
- Không phải. Mà cô lại đây, tôi hỏi một chút!
Anh ngoắc cô lại. Cứ tưởng cô sẽ dễ bị dụ nên cứ thế mà dụ cô.
Cô khả tin nghe lời. Định bước lại rồi nhưng.
* Vèo *
Lần này là hướng bột chỗ thầy Khang và thầy Chức khiến hai người kia hứng bột khoảng 2, kí lô. Khiến họ không khác gì một cặp vợ chồng già. Mặt mài, tóc tai đều phủ toàn màu trắng. Bộ đai của 2 người cũng có nhiều chỗ trắng như tuyết.
Làm cho 2 người kia một tràng cười. Không ngờ, tính lạnh lùng của thầy Khang mà lại chơi trò này luôn.
Hai người kia vội cười nhau. Nhìn qua lại đều thấy rất hài hước cứ y như người tuyết ấy. Thế là kế hoạch của Mịnh sẽ như thế nào đây?. Chưa chọi bột được cô, anh chưa từ bỏ đâu.
Quyên chạy theo rượt thầy Khang và thầy Chức, cô cố ném trúng 2 người đó. Thấy cần sự giúp đỡ chọi giúp của Quyên nên anh cũng chạy theo cô.
* Vèo *
Bột bay khắp nơi. Trong lúc không định hướng. Anh chọi trúng ngay Khang và Chức trả thù nhưng cũng bị ăn bột khá là nhiều từ lúc chạy rượt đến giờ.
Bột trúng mắt anh, anh vội dụi mắt. Chợt đụng trúng người. Anh cố ngước mắt nhìn là ai, không ai khác là Quyên. Cô chạy nhanh quá nên té vào người anh, ôm anh luôn. Phần ngực săn chắc của anh làm cô hơi đỏ mặt. Cô nhanh nhẹn lùi lại phía sau, nhìn anh không khỏi ngại ngùng.
Anh cũng không biết chuyện gì nhưng nhìn thấy biểu hiện của cô, anh cũng hơi ngượng. Càng nhìn cô, cô càng đỏ mặt định quay sang chỗ khác.
Anh vội kéo lại, hỏi xem thử.
- Quyên, có chuyện gì mà em đỏ mặt vậy
- K...không có gì đâu... em hơi mệt nên...
- Anh đã bảo rồi, đừng cố chơi quá mức mà!
Anh phàn nàn cô, làm cô chợt cười mỉm. Trong lòng cũng hơi vui, vì có người mắng mình vì cái tội ham vui. Nhưng cũng thích lắm, vì có ai phàn nàn cô được cơ chứ?. Chắc chỉ có anh thôi!
Cô cười nói trong sự vui vẻ lạ thường.
- Em biết rồi mà!_Cô nói
Nói rồi, cô chạy đi mất. Vẫn còn tiếp tục chạy đi chơi xung quanh.
Nhìn bóng lưng cô, anh vội cười thích thú. Cảm giác này, anh vẫn muốn nắm lấy. Vẫn còn muốn níu kéo lại nơi anh và cô tiếp xúc. Sao cảm giác đó lại khiến anh trở nên yếu đuối hơn.
Gần đến giờ về...
Thầy Khang ra lệnh tập hợp cả lớp. Tất cả lớp đều hưởng một màu trắng tinh. Ai cũng giống ai, cười nói vui vẻ với nhau. Đây là lần đầu tiên cả lớp vui đến như vậy. Thân thiết đến như vậy. Đây là một ngày mà lớp thích nhất trong những ngày học.
Thầy Khang bảo.
- Trước khi về, làm vệ sinh cái nha!
-...
Cả lớp ỉu xìu, nghe thấy dọn dẹp là lớp lại ngừng cười.
Dọn xong, chào rồi ra về.
Giờ chỉ còn Khoa, Mịnh, Quyên, Phường. Họ đang chuẩn bị về.
Mịnh cười rồi bước lại Quyên.
- Hôm nay em có đi xe không?
- Không, em đi với cô Phường!_Cô ngạc nhiên trước câu hỏi của anh.
Phường quan sát hai người nói chuyện. Nghe được câu hỏi của Mịnh, Phường hơi khó hiểu trong lòng. Còn Khoa thì cất đồ vào cặp.
Im lặng một chút rồi anh nói.
- Thế, anh chở em về!
- Thôi, em đi về với Phường, cho vui một chút!
Vui của cô nhưng lại là niềm lo cho anh.
Anh không yên tâm để Phường về chung với cô. Có chuyện gì thì anh ch.ết mất.
Anh vẫn cương quyết chở cô về.
- Để anh chở em về, Phường đi chung với thầy Khoa cũng được, hai người đó chung đường mà!
- Nhưng mà...
Nghe đến đó, Khoa chợt mừng thầm.
Dù không biết sẽ có ý đồ gì nữa nhưng về chung với Phường thì anh sẽ bỏ mặc hết tất cả. Về với cô anh cũng thích lắm.
Phường nghe đến thế cảm thấy hoảng. Vội nói.
- Quyên ơi, xong chưa? Về thôi!
- Hả?... Xong rồi..._Quyên nói vọng
- Cô Phường về chung với thầy Khoa đi, tôi chở Quyên về!_Anh nói trong sự lạnh lùng
-..._Im lặng nhìn anh.
Phường như không tin chính tai mình nghe lời nói phụ bạc của anh. Khóe mắt cô cay cay, đau lòng lắm. Nhìn vẻ mặt của Quyên kìa, làm bộ như khó xử lắm vậy. Cứ diễn đi, diễn quá, cô cũng lọt trần ra.
Quyên lo lắng cho Phường khi Phường im bật. Cô khó lòng nói.
- Em về với Phường tốt hơn!
Thầy Khoa xen vào ngang cuộc nói.
- Không cần đâu, tôi và em ấy về chung cũng được, tôi cũng có chuyện để nói với cô ấy!
Câu nói ấy, làm cho Phường rùng mình một cái nhẹ. Anh muốn làm gì cô đây?.
Phường từ chối nói trong sự lạnh lùng.
- Không cần, tôi về một mình!
- Nè, đừng quên lời hứa!
Anh ám chỉ lúc nãy. Làm cô bất lực nói trong sự không thích và không vui cho lắm.
- Vậy, tôi về với thầy Khoa cũng được... Cô Quyên về cẩn thận với thầy Mịnh nhé!
- Vậy tốt rồi, về thôi Quyên!
Anh kéo tay Quyên rồi bước đi. Không quên cái liếc nhẹ dành cho Phường, như khẳng định, anh đã thật sự không còn ưa nỗi gì Phường nữa...
Phường như thất thần nhìn nơi anh và Quyên bước đi. Khoa khẽ cười nhẹ trong sự sung sướng của bản thân. Rồi về cùng với Phường.
Còn phần Quyên.
- Sao anh cương quyết đưa em về?
- Vì, anh sợ Phường sẽ làm hại em!
- Hại em?
- Đúng, cuộc đấu hồi nãy, cô ta đánh mạnh vào đầu em là do cố ý đó!!
Câu nói ấy khiến cô hơi khẽ ngỡ ra điều gì.
Nhưng vội nói.
- Em biết rồi...
- Hết chương 9-
Tình cảm: 34%
Nhịp tim: 41%