Chương 10: Tại nạn không lường
Phường chỉ cảm thấy bực mình vì cái tên này cứ chạy xe lủi thủi đằng sau mình. Lỡ mà cậu có làm gì cô chắc cô giết ch.ết cậu ta luôn quá. Giết người, cô cũng đã từng thấy rồi nhưng vẫn chưa áp dụng được. Cái tên này cứ xớ rớ trước mặt cô, chọc cô điên tiết lên là xác định cậu ta mua sẵn cái quan tài đi nhé.
Thấy hắn cứ chạy sau mình. Cô cũng chẳng để ý mà cứ chạy tiếp.
Đang chạy ngon lành. Có top khoảng 2, thằng ngồi trên 2 chiếc xe chạy ngược chiều ngang mặt với cô. Top đó cũng khá là lưu manh nên chúng nó thấy gái xinh mà đi về tối thì sẽ chọc. Top đó nói phiên nhau.
Ở đây là đường cao tốc nên không có nhà cửa với lại rất ít người đi vào những buổi tối. Không ngờ hôm nay bọn chúng lại may mắn gặp được một cô gái xinh đẹp.
- Ê, có gái kìa... Sao giờ tụi bây?_Thằng cầm tay lái xe nói với chiếc xe kia.
- Thì chọc nó chơi, nếu đẹp thì... hϊế͙p͙ nó luôn!
Tụi kia khẽ gật đầu đưa cặp mắt gian tà mà nhìn nhau. Rõ là nổi hứng đây mà.
Rồi tụi đó vui vẻ mà chạy đuổi theo sau cô và cậu. Thấy có cậu thì tụi đó cũng khá là chướng mắt. Khi thấy mỡ đang treo miệng mèo mà lại có chuyện không thể ăn được. Có cậu thì làm sao mà bọn chúng có thể tận hưởng miếng thịt thơm kia chứ. Bọn kia cũng dân giang hồ nên không ngán cậu. Chạy xe lên ngang hàng với cô đang chạy.
Tên ngồi sau nhìn thấy cô. Thấy gái xinh nên hắn cứ chọc.
- Ê cô em. Sao đi về tối vậy?
Thấy có gã chọc mình nên cô mới liếc mắt nhìn. Làm cô cũng kinh hãi.
Vì gã nhìn rất xấu xí. Miệng nở một nụ cười mang rợ. Hai mắt cứ hϊế͙p͙ lại nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn như một con quái thú đội lớp con người. Trên tay và chân thì xăm kính người. Đoán là mấy tên côn đồ thấy những người con gái đi đêm nên cố ý chọc hay sàm sỡ đây mà. Cô cẩn thận mà nhếch môi cười khinh bỉ.
Cảnh tượng đó đã lọt vào đôi mắt của cậu. Thấy người thương chọc ghẹo nên cảm thấy quá là bực bội. Cậu chạy theo sau, nhưng cậu biết, Phường cũng chẳng phải dạng vừa gì đâu. Cô có thể hạ gục mấy tên này trong vòng mấy phút thôi. Ai mà biết cô là võ sư Taekwondo chứ. Mà cũng chẳng có thằng nào ngu đến nổi chọc ghẹo gái có võ cả. Nên cậu cứ chạy theo sau mà quan sát hành động của gã. Xem thử một lần, cách ứng xử của Phường xem sao. Có hung dữ như hồi trước nữa không.
Còn chiếc xe kia, chỉ có một gã thôi. Nên anh cũng rất đề phòng.
....
Thấy cô không nói tiếng nào thì gã côn đồ kia như rất nhục và bực mình nên quát bên tai cô.
- Ê con kia, tao hỏi mày sao mày không trả lời?_Hắn bực mình.
Vẫn đáp lại cái im lặng. Lần này gã ra hiệu cho chiếc xe đi chung với gã chạy lên trước chặng đường cô. Rồi thắng lại, theo phản xạ. Cô bóp thắng và quay sang nhìn người phía trước. Cậu cũng ngừng xe, gạt chân chổi xe máy và xem trò hay đang tiếp tục diễn.
Gã từ trên xe bước xuống cùng bộ mặt kinh tởm của gã... Vọng nói của gã có hơi trầm trầm có phần hung bạo của gã cất lên nói.
- Tao hỏi mày sao mày cứ mặt đầm đầm ra thế?...
- Bây giờ tôi không nói nhiều. Tôi muốn về nhà, khôn hồn thì biến đi...
Cô lạnh lùng nói. Thực chất, cô chẳng sợ một tên nào cả. Và cũng có lần, cô bị mấy gã thanh niên biến thái kia chặn đường mà giở trò bậy bạ. Kết quả, những gã ấy đều được những người quen ăn đám ma của những gã ấy. Tất nhiên, đối mặt với cô... Chỉ có cái ch.ết mà thôi nhưng những tên này lại không hề hay biết kết cục sẽ ra sao.
Bọn hắn cười một tràng, gã cầm tay lái ở trên trước nói với cô.
- Cô em cũng xinh phết nhưng hung dữ nhỉ... Đi chơi với tụi anh một đêm đi, bảo đảm bọn anh chiều theo ý cưng hết!_Hắn bước lại chỗ cô nói.
Cô chỉ cười khinh bỉ nhìn bọn chúng.
Gã đi chung với tên kia thì nói với cậu.
- Còn cái thằng kia, sao mày lại ở đây? Tính xen vào chuyện của bọn tao à? Cút đi..._Gã quát cậu.
Cậu không cảm xúc mà nhìn gã như đang khiêu khích từ bao giờ. Gã trợn mắt mà nhìn cậu như cậu không sợ gì hết.
- Sao mày cứ lì lì ra thế. Muốn ăn đập à? Mau biến đi cho tao.
Tên kia cười nham hiểm rồi đi lại nắm vai cô. Làm cô không thích mà...
* Rớp *
Là cái tay dơ bẩn của tên đó bị bẻ ngược ra sau lưng, nhưng ngón tay móp méo nhìn rất ghê. Cùng theo đó là cái vật khiến hắn ta bay lên một vòng rồi ngã ra không thương tiếc. Tên đó đau đớn mà la lên.
2 tên kia nhìn nhau tròn mắt. Gã bực dọc.
- Cái con này... Sao mày dám?_Gã lớn tiếng
Gã nhào lại định đánh cô nhưng cô né kịp, đồng thời cho gã một cú đá song phi ngay điểm của bụng và đầu. Gã loạng choạng định ngã thì cô lại dùng tay đánh vào mặt và bụng gã mấy đánh mạnh. Làm cho cậu cũng phải nể phục.
Hẳn là còn một tên. Cô cũng không tha cho. Gã đang nằm kia, nhân lúc cô đang đánh người còn lại thì không để ý gì đến gã. Gã móc trong túi áo kia một con dao thái nhọn hoắt ngay mũi. Đứng dậy và định đâm cô, hành động đó khiến cho cậu thấy và chạy ngay đến...
* Rầm *
Một tiếng động lớn...
Cô xử lý xong tên kia thì quay quắt người nhìn lại xem đó là ai. Trước mắt cô. Máu chảy một đường dài. Không ai khác đó chính là cậu. Cậu đã đỡ cho cô nhát dao kia. Đồng thời tên kia cũng bị cậu đá cho một cú trời giáng khiến gã ngã sống soài dưới đất.
Cô vội hốt hoảng nói.
- Khoa... anh có sao không? Khoa...
- Không sao... anh ổn... em không sao là anh tốt rồi...
Cô hoảng quá không biết làm gì. Móc điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Mấy tên kia chỉ biết có người bị đâm thì chỉ rút lui như đang không muốn rước tai họa vào người.
Lúc đó, Mịnh đang chở Quyên chạy tới. Vì nhà cô trùng đường với nhà 2 người này. Thấy cảnh tượng trước mắt. Hai người kia cũng hốt hoảng mà chạy lại xem sao. Chỉ thấy máu chảy nơi vùng bụng rất nhiều. Đoán chắc là gặp mấy tên thanh niên côn đồ. Mịnh nói với Phường.
- Gọi xe cấp cứu chưa?
- Rồi..._Cô hốt hoảng ôm Khoa vào lòng.
Lúc này, Khoa đã thấy cô quan tâm và lo lắng cho anh. Anh vui lắm. Có ch.ết, anh cũng không hối tiếc gì cả...
Vì cứu được người anh yêu. Anh đã hạnh phúc đến nhường nào rồi.
Quyên cũng lo lắng mà bất an nói.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện dài lắm... Tôi sẽ kể cho cô sau...
Phường như không muốn nói gì về lúc này cả. Chỉ mong xe cấp cứu tới sớm thôi. Không thì anh ch.ết mất. Cô không muốn như thế. Sao trong lòng cảm thấy rất buồn và đau đớn như mất thứ gì đó rất quan trọng chăng?. Hay cô đã có tình cảm với cậu rồi. Nhưng người cô yêu là Mịnh, không ai khác cả...
Thấy máu chạy nơi vùng bụng quá nhiều. Anh thấy không an tâm mà nói.
- Hay là để tôi chở Khoa đến bệnh viện... Chờ xe cấp cứu chắc cậu ấy không thể nào chịu được đâu... Còn cô Quyên với cô Phường chạy theo tôi nhé..._Mịnh ra ý kiến.
- Cũng được..._Hai người kia gật gật.
Thế rồi, họ đỡ anh ngồi sau lưng Mịnh. Anh cũng chỉ ôm vùng bụng. Anh nói anh vẫn còn ngồi vững được nên không cần lo cho anh sẽ có ngã hay không khi đang chạy.
Rồi 2 người kia chạy riêng hai chiếc rồi bám theo sau. Phường lo lắng nên mong tới nhanh. Quyên cũng chỉ thông cảm cho Phường.
5p sau đến bệnh viện...
Khoa nằm trên giường mà truyền máu gấp. Và sau đó là cuộc phẫu thuật để may lại vết thương nơi vùng bụng. Phường như thất thần ch.ết lặng nhíu mày, khóe mắt cô cay cay như muốn khóc đến nơi. Tại ai mà cậu bị chứ? Tại vì cô, do cô bất cẩn mà gây ra tại nạn cho anh. Một tai nạn không lường trước được...
Quyên an ủi cô. Nói cô đừng quá lo lắng. Có hại cho sức khỏe thì không tốt.
Phường khóc nấc kể cho Quyên và Mịnh nghe chuyện hồi nãy. Anh cũng lúc này thấy Phường rất cần sự quan tâm nên anh nói nhẹ nhàng.
- Đừng khóc nữa... Khoa không sao đâu!
Phường khóc nấc. Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cô... Đau đớn, tội lỗi, buồn bã, sợ hãi, lo lắng đều không buông tha mà chiếm lấy tâm hồn trong thể xác của cô..