Chương 60
Tháng sáu trời nóng kéo dài, buổi tối nhiệt độ vẫn cao như cũ, Cố Hoài Dương mỗi ngày tỉnh dậy đều là cả người mồ hôi, y không thể không đem toàn bộ cửa sổ trong nhà mở hết ra, nghĩ thầm nếu có tiền nhất định phải trang bị một cái máy điều hòa.
Trong nhà Karl có máy điều hòa, về đến nhà anh liền mở máy để mát mẻ, gần đây anh đem xe hơi đi bảo trì, mỗi sáng đi làm hại anh đều phải sử dụng phương tiện công cộng, anh vô cùng ghét tia tử ngoại vào mùa hè, vì thế toàn thân trên dưới đều thoa một lớp kem chống nắng thật dày, mặc áo sơ mi hoa văn đi làm, tự nhận trang phục như vậy mới là mốt của giới người cao cấp của thời gian dạo này, nhưng anh đã quên mất một thứ, nếu đã là người cao cấp mặc áo sơ mi hoa văn ngựa vằn, ai lại đi tranh taxi với thành phần lao động tri thức tầm thường chứ!!
Mà đứng đầu trong kim tự tháp chính là các quý tộc không một chút nào bị mùa hè ảnh hưởng, bọn họ hai mươi tư giờ đều ở trong biệt thự mát mẻ, khi tỉnh dậy lại ngồi Cadillac đi làm. Nhiếp Minh Viễn đem chiếc Cadillac của mình dừng dưới tiểu khu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Hoài Dương vẫn còn đang ngủ say, nghe được thanh âm y vẫn còn lẫn buồn ngủ tim liền đập rộn lên, trong đầu phát lên thân thể hấp dẫn lõa lồ cùng mái tóc ngắn loạn kiều của y.
Năm phút đồng hồ sau, Cố Hoài Dương đi xuống nhà, ánh nắng sớm chiếu xuống soi sáng thân ảnh mềm dẻo mà rắc chắc của y, sợi tóc màu nâu mềm mại, cổ áo rộng mở để lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng, thoạt nhìn chẳng khác nào người mẫu anh tuấn trong tạp chí, y khom người nhìn Nhiếp Minh Viễn ngồi trong xe, áo sơ mi bị tẩy đến trắng bệch theo động tác của y mà vẽ ra đường cong mê người, “Buổi sáng khỏe.”
“Chào buổi sáng.” Nhiếp Minh Viễn ưu nhã cười một tiếng.
Cố Hoài Dương đem bóp tiền đưa cho Nhiếp Minh Viễn, “Bóp tiền hôm qua anh để quên ở nhà tôi, sau này nhớ phải lấy đi đó.”
“Ừ, tôi nhớ rồi.” Nói thì nói thế, Nhiếp Minh Viễn vẫn nhiều lần vờ đem đồ để quên ở nhà Cố Hoài Dương, sau đó lại lấy cớ đến tìm y, dĩ nhiên hắn không rãnh rỗi đến mức ngày nào cũng để quên đồ mà rất có kỹ xảo sắp xếp, để Cố Hoài Dương không nhận ra, cũng không có biện pháp hoài nghi là hắn cố ý, nghĩ rồi tiện tay cầm bóp tiền ném vào xe.
Cố Hoài Dương không khỏi bối rối, “Anh không xem qua sao?”
“Tôi tin tưởng em.”
Cố Hoài Dương giật mình nhìn Nhiếp Minh Viễn, đối với hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, khi còn bé mẹ y để quên ví tiền ở nhà bạn, sau khi về nhà thấy y đang vui đùa xếp gỗ nhất thời liền tức giận, đồ xếp gỗ bà không muốn mua, mà y lại vì thế mà ở nhà giận dỗi, khi mẹ y nhìn thấy y cầm khối gỗ trong tay lại nghĩ đến số tiền bị mất nhất định là do y trộm ăn cắp cầm đi mua, lúc đó y có ch.ết cũng không thừa nhận, còn giải thích rằng đó là đồ chơi bạn bè cho y mượn nhưng mẹ y nhất quyết không tin, lúc ấy y vừa tức vừa ủy khuất.
Mà tối hôm qua Nhiếp Minh Viễn dùng cơm ở nhà y, lúc trở về quên cầm theo bóp tiền, y lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Minh Viễn hỏi hắn có muốn y cầm qua hay không, Nhiếp Minh Viễn trả lời buổi sáng đến lấy y mới an tâm, y nhìn hắn một cái, bộ dáng dường như muốn đến tổ kịch, Cố Hoài Dương không nhịn được hỏi: “Anh hôm nay muốn đến tổ kịch sao?”
“Đúng vậy, không được sao?” Nhiếp Minh Viễn không dấu vết liếc nhìn y.
“Cảm thấy anh có rất nhiều công việc, không có thời gian tới tổ kịch mới đúng.” Liên tục mấy ngày đứa đón y đến tổ kịch khiến y có chút ngượng ngùng, mỗi lần muốn từ chối không để hắn đưa đón y nữa, Nhiếp Minh Viễn lại lấy lý do thuận đường đến Thành Điện ảnh mà chở y đi.
“Gần đây công việc đều sắp xếp ở tổ kịch.” Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiếp Minh Viễn, hắn mở cửa xe ý bảo Cố Hoài Dương lên, thấy y ngồi xuống rồi mới đưa qua một phần thức ăn sáng, “Tôi biết em chưa ăn nên có chuẩn bị cho em này.”
Cố Hoài Dương nhất thời thụ sủng nhược kinh, “Anh không cần chuẩn bị bữa sáng cho tôi.”
“Tối hôm qua em mời tôi ăn cơm, coi như sáng nay là đáp lễ đi.” Nói rồi lái xe rời khỏi tiểu khu.
Xe hơi màu đen rất nhanh chạy đi, Cố Hoài Dương cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay, “Cứ tiếp tục như vậy sẽ kéo dài không dứt đó.”
“Vậy cũng tốt” Thanh âm Nhiếp Minh Viễn tựa như nước suối thanh mát, vô số người nghe được thanh âm này đều sẽ kích động mà đỏ mặt đến tận mang tai, cảm giác giống như được người khác thổ lộ, “Tôi thích cùng em ở một chỗ.”
Sắc mặt Cố Hoài Dương hơi đỏ lên, chỉ cần y mời Nhiếp Minh Viễn tới nhà dùng cơm, Nhiếp Minh Viễn cách ngày sẽ đưa bữa sáng hoặc những lễ vật khác đáp lại, không thể không nói hắn quả nhiên là một người chu đáo, đèn LED để đầu giường tinh xảo, một hộp socola mỹ vị, hoặc là một lộ tương ngọt bên Anh quốc đem về, những thứ đó không phải là gì đặc biệt quý giá nhưng lại là những món quà dụng tâm.
Cố Hoài Dương thình lình bị sự quan tâm của hắn quấy nhiễu, tổng cảm thấy quan hệ giữa y cùng Nhiếp Minh Viễn đã vượt quá mức tình bạn nhưng y lại không muốn truy cứu đến, trong tiềm thức nhận định nếu y tìm hiểu xa hơn thì mối quan hệ này sẽ không còn biện pháp nào giữ vững. Y ăn sandwich trong tay, nghĩ đến là Nhiếp Minh Viễn đặc biệt mang cho y lại lặng lẽ nhìn về phía Nhiếp Minh Viễn. Hắn mặc trên người một cái áo sơ mi màu đen, bởi vì đảm đương chức vụ cao nên cũng không quá mức câu nệ, ống tay áo xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay tráng kiện cùng đồng hồ Cartier đeo ở cổ tay, sợi tóc màu hồng chói mắt, cảm giác cả người hắn đều phát ra dương quang.
Nam nhân như vậy an vị bên cạnh y, tựa hồ chú ý đến ánh mắt của y, Nhiếp Minh Viễn quay đầu, đôi con ngươi kim sắc rơi trên người y, y giống như bị nóng đến vội vàng thu hồi tầm mắt. Nhiếp Minh Viễn dường như cười một cái, y bất an cho rằng hắn phát hiện y nhìn lén, trong lúc nhất thời khẩn trương cúi đầu, thanh âm trầm thấp mà ưu nhã của Nhiếp Minh Viễn vang lên trong không khí, “Quên nói cho em biết, hôm nay truyền thông sẽ đến.”