Chương 83
Cố Hoài Dương không muốn cùng hắn tiếp tục đề tài này, liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Giờ là mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.” Nhiếp Minh Viễn đứng dậy, cầm đồng hồ lên nhìn.
Cố Hoài Dương nhất thời lo lắng, “Nguy rồi, tôi còn chưa tới tổ kịch.”
“Hôm nay tổ kịch nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tiếp tục quay chụp.” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng nói với y.
Cố Hoài Dương hoang mang nhìn hắn, “Anh sắp xếp sao?”
“Ngày hôm qua đạo diễn bọn họ uống rất nhiều, không có biện pháp tiếp tục quay.” Nhiếp Minh Viễn giải thích hợp tình hợp lý, “Em hôm nay nghỉ ngơi một bữa đi, ngày mai hẵn trở về tổ kịch quay.”
“Ừ.” Hắn đã nói như vậy, Cố Hoài Dương cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhiếp Minh Viễn thấy thời gian không còn sớm, thấp giọng trò chuyện với Cố Hoài Dương: “Anh đi chuẩn bị cơm trưa.” Tối hôm qua xảy ra chuyện tình rất kịch liệt, ngủ thẳng đến gần trưa mới tỉnh dậy, bây giờ phải ăn một chút gì mới duy trì được thể lực.
“Không cần phiền phức.” Cố Hoài Dương vội vàng bắt lấy cánh tay hắn.
“Em cần ăn một ít, nếu không sẽ không có khí lực.” Nhiếp Minh Viễn quay đầu lại nhìn y, đôi con ngươi kim sắc như kim cương động lòng người, “Em muốn ăn gì?”
Thật tình không thể từ chối, Cố Hoài Dương tốt tính thương lượng: “Cái gì cũng được.”
“Vậy em ngủ trước đi, chuẩn bị xong anh sẽ gọi em dậy.” Nhiếp Minh Viễn mặc quần áo tử tế, rất nhanh đã rời đi phòng ngủ.
Cố Hoài Dương nằm trên giường trắng mềm mịn, suy nghĩ về lời tỏ tình của Nhiếp Minh Viễn cùng sự tình đã phát sinh trên giường, y không muốn nằm trên giường Nhiếp Minh Viễn nữa nhưng thân thể ê ẩm mệt mỏi khiến y không cách nào nhúc nhích, nhắm hai mắt lại mơ mơ màng màng ngủ mất, lần nữa tỉnh dậy là bởi vì bụng dưới căng cứng.
Sớm biết lúc mới tỉnh dậy đã không uống nước… Cố Hoài Dương khó chịu nhíu mày, tùy ý mặc áo ngủ đặt bên giường rồi mới đứng dậy rời giường, một cỗ đau nhức khó có thể hình dung từ dưới thân chạy dọc theo sống lưng, Cố Hoài Dương cắn chặt khớp hàm, nhẫn nại cơn khó chịu phía sau, tận lực chậm rãi cử động, trước đem chân trái vững vàng đặt lên thảm lông trải trên sàn, khủy tay chống lên giường, mượn lực đạo đứng lên, nào ngờ hai chân vừa mới chạm phải sàn nhà cả người liền ngã xuống đất.
Tại sao có thể như vậy? Cố Hoài Dương chật vật ngã xuống mép giường, không ngờ có ngày y cư nhiên không có sức lực làm gì, nửa người dưới vô lực không có sức, ngay cả bắp đùi cũng không nhịn được mà run rẩy, khó chịu ở bụng dưới càng lúc càng mãnh liệt, y bình tĩnh nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, cái gì cũng không làm, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, y đưa tay vịn cạnh giường, miễn cưỡng đứng lên, một thanh âm lo lắng từ phía sau vang lên, “Em đang làm cái gì?”
Cố Hoài Dương quay đầu lại, nhìn Nhiếp Minh Viễn đi vào phòng ngủ, “Tôi muốn đứng lên.”
“Em cần nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Vừa nghe được Nhiếp Minh Viễn nói xong câu đó, Cố Hoài Dương liền cảm thấy thân thể đột nhiên lơ lửng, mở mắt ra đã nhìn thấy Nhiếp Minh Viễn, rõ được y bị hắn ôm vào ngực, Cố Hoài Dương vội vàng nói: “Để tôi xuống.”
Nhiếp Minh Viễn dịu dàng mà không cho phép kháng cự, “Em bây giờ không thể hoạt động.” Hắn làm xong cơm trưa muốn trở về phòng ngủ đánh thức y dậy, nào nghĩ tới cả người y đều ngã bên mép giường, cố hết sức bắt được cạnh giường mới có thể đứng dậy nhượng hắn đau lòng.
“Còn không phải tại anh…” Cố Hoài Dương ngượng ngùng.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn cười cười nhìn y, “Vì thế nên anh mới phải chiếu cố em.”
“Tôi không muốn ngủ.” Cố Hoài Dương gấp gáp nhìn hắn.
Nhiếp Minh Viễn câu lên nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Em nhất định phải nghỉ ngơi, để anh giúp em.” Ôm y hướng giường đi tới, kết quả chưa đi được mấy bước đã nghe được thanh âm của Cố Hoài Dương, “Nhưng mà, nhưng mà tôi muốn…”
Lời vừa nói ra Nhiếp Minh Viễn đã đem y đặt xuống giường đệm mềm mại, Cố Hoài Dương nằm trên giường mặc áo ngủ của hắn, áo ngủ màu đen tán loạn, loáng thoáng còn có thẻ nhìn thấy được dấu vết bầm tím trên da thịt, ngân sắc kéo dài từ lồng ngực rải rác xuống cơ bụng rắn chắc, nghĩ tới tối hôm qua đem y áp trên giường kịch liệt xâm phạm, Nhiếp Minh Viễn tựa như một con mãnh xà đói khát cả người nóng ran, cúi đầu nhìn Cố Hoài Dương, “Em muốn cái gì, anh đều cho em.”
Cố Hoài Dương hiếm khi lộ ra bộ dáng khó nói, lông mi thật dài run run, đợi đến khi đôi tay trắng nõn kia vuốt ve bắp đùi, y nhất thời sợ hãi mà thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”