Chương 87

“Dừng!” Lại một lần nữa hạ lệnh dừng, không khí trong phim trường nháy mắt bị đông cứng lại, mặc dù ngoài trời mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ nắng nóng khiến người người toát mồ hôi, mỗi một người dường như mất đi dục vọng muốn trò chuyện, mở miệng ra chỉ có một câu than nóng, vậy mà người trong nhạc phường lại lạnh tựa như đang trải qua mùa đông, Giang Nham thâm trầm nhìn Quý Mộ Ảnh trong sân, “Cậu phải dung nạp nhiều tình cảm hơn nữa, đừng cứ mãi gượng ép.”


Đến tháng sáu, tiến độ quay của tổ kịch liền tăng nhanh, “Ngâm Mộ Giang” là một bộ phim truyền hình ba mươi tập, dự kiến sẽ quay trong ba tháng, hiện tại đã kéo dài sang tháng thứ hai, đạo diễn Giang Nham đem nội cảnh, ngoại cảnh, phân cảnh chiến tranh cùng những cảnh quan trọng gấp rút quay, khiến không ít diễn viên phải chịu khổ chạy đi chạy lại để theo kịp tiến độ.


Hôm nay Cố Hoài Dương có cảnh quay cùng với nam nhân vật chính Quý Mộ Ảnh, lúc trước Quý Mộ Ảnh ở tổ B quay ngoại cảnh còn Cố Hoài Dương lưu lại tổ A, chụp hoàn phần của mình cậu ta liền trở về tổ A tiếp tục quay cùng nhau.


Cảnh này là Quý Mộ Ảnh trong vai Vân Phàm cứu Vân Hiên ra khỏi chốn lao tù, đưa cho lão bản một khoản tiền để chuộc thân cho y, sau đó giữ y bên người làm việc, tiếp sau đó những mưu mô nguy hiểm sẽ rơi xuống đầu cậu ta liên tiếp được kéo màn; quan viên đối đầu với Vân Phàm liên tục bỏ mình hoặc bị vu oan hãm hại, kế tiếp cậu ta được hoàng thượng coi trọng, cơ hồ là một bước lên mây. Cậu nhận được tặng thưởng ngày càng nhiều, tiền đồ ngày một sáng lạn, chỉ là cậu ta vẫn luôn hồ nghi phía sau có người thao túng. Hai huynh đệ đơn độc ở chung, Vân Phàm ý đồ muốn làm cho đệ đệ Vân Hiên lộ ra bí mật thân phận cùng mục đích đến, đồng thời chất vấn những người đã ch.ết kia liệu có liên quan đến y hay không, nhưng Vân Hiên vẫn như cũ trầm mặc không đáp, Vân Phàm nhất thời giận tím mặt. Đến lúc này, hai người bắt đầu nảy sinh ra mâu thuẫn kịch liệt.


Cố Hoài Dương giống như thường ngày, vừa bắt đầu đã tập trung vào vai diễn, Quý Mộ Ảnh cũng như thường lệ, mỗi lần quay chụp với Cố Hoài Dương đều không thể dung hòa với nhân vật của mình dẫn đến diễn xuất không được tốt, Giang đạo diễn rất không khách khí NG, người trong phim trường cũng không khỏi trợn trắng mắt nhìn cậu ta.


Thật ra Quý Mộ Ảnh rất muốn diễn tốt, nhưng mỗi lần có ống kính quay sang đầu óc cậu liền trống không, đọc lời thoại thôi cũng là một vấn đề, càng đừng nhắc đến hiệu quả mà đạo diễn muốn đạt được, nhất thời cả hai bên người nào cũng nóng nảy.


available on google playdownload on app store


Là bạn diễn, Cố Hoài Dương dễ dàng cảm nhận được áp lực của cậu, thấy cậu ủ rũ cúi đầu y liền hảo tâm nói một câu, “Tôi cảm thấy cậu nên thả lỏng một chút, sau đó xem lại kịch bản, tâm tình sẽ dung nhập thuận lợi hơn.”


Quý Mộ Ảnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Hoài Dương, không những không biết điều cảm ơn mà còn hung dữ cãi lại, “Mày cười nhạo tao không quay chụp được sao!” Dứt lời quay đầu đi về xe của mình, hiện giờ là giờ cơm trưa, cậu có thể sẽ lại NG sau khi ăn.


Cố Hoài Dương lộ ra vẻ mặt lúng túng, lúc y trở lại khu vực nghỉ ngơi, Tiểu Trần, người vẫn luôn theo dõi mọi chuyện không khỏi bất bình giùm y, “Anh ta thật bất lịch sự, anh tốt tính nhắc nhở một chút cũng bị mắng, trách nhiệm lớn thế kia phải diễn tốt mới đúng chứ, đừng có vì một người mà hại tiến độ bị trì hoãn.”


“Tâm tình cậu ấy không được tốt, đừng để trong lòng.” Cố Hoài Dương ngược lại khuyên nhủ Tiểu Trần.


Tiểu Trần nhìn ra được là Cố Hoài Dương thấy Quý Mộ Ảnh lúc quay chụp khẩn trương, đặc biệt đem kinh nghiệm của y ra chia sẽ với đối phương, muốn giúp Quý Mộ Ảnh tiêu trừ nỗi lo, nếu là người biết xử sự vừa nhìn đã thấy Cố Hoài Dương là một nam nhân thiện lương, đáng tiếc Quý Mộ Ảnh lòng dạ nhỏ nhen không biết cảm kích, “Tính tình của anh ta quá mức kiêu ngạo không thèm để ý đến ai, anh đừng quan tâm nữa, để anh ta bị đạo diễn mắng cho biết mặt.”


“Cậu ấy không quay xong, tất cả mọi người đều phải ở lại phim trường, tôi muốn kết thúc công việc sớm một chút.” Cố Hoài Dương mỉm cười nói chuyện với Tiểu Trần, y biết Quý Mộ Ảnh ghét mình, y cũng không muốn có quan hệ với cậu ta, nhưng nếu không quay xong cả tổ kịch đều phải chịu khổ.


Tiểu Trần rót một tách trà lạnh cho y, “Anh ta có được suy nghĩ của anh thì tốt biết mấy.” Mỗi ngày lúc tiến hành quay Quý Mộ Ảnh đều không tới phim trường đúng giờ, chỉ khi có Nhiếp Minh Viễn cậu ta mới chịu khó đến sớm, kiểu như Nhiếp Minh Viễn không tới cậu ta sẽ không quan tâm, được cái khi có ông chủ ở phim trường cậu ta sẽ không gây khó dễ với Cố Hoài Dương, tựa hồ biết rõ quan hệ của y cùng Nhiếp Minh Viễn không hề đơn giản, nhưng cũng chính vì thế mà càng không vui.


Mỗi khi đến giờ nghỉ ngơi Quý Mộ Ảnh đều ngồi trong xe không ra, lấy lý do trời quá nóng nên bị cảm nắng mặc cho người quay phim chụp hình ôm một đống thiết bị cồng kềnh ngồi chờ thật lâu, cậu nhóc biết Quý Mộ Ảnh bởi vì tin tức dạo gần đây mà khó chịu, nhưng dù có buồn bực thế nào cũng phải đặt công việc lên đầu chứ, nếu cố kị Cố Hoài Dương được mọi người chú ý đến cũng không nên tỏ thái độ rõ ràng đến mức đó, bỗng nhớ tới hôm nay Nhiếp Minh Viễn không đến phim trường, cậu nhóc liền chạy qua hỏi Cố Hoài Dương, “Ông chủ hôm nay không tới phim trường sao?”


Cố Hoài Dương có chút ngoài ý muốn, “Sao cậu lại hỏi tôi?”
“Ngài ấy không phải mỗi ngày đều tới phim trường nhìn anh sao?” Tiểu Trần theo lý đương nhiên mà trả lời.
Ngụm trà lạnh trong miệng Cố Hoài Dương suýt chút nữa đã phun ra, “Cậu nói cái gì vậy!?”


Tiểu Trần thoạt nhìn rất thành thật vậy mà khả năng quan sát rất nhạy bén, “Chẳng lẽ không đúng? Không nha, chỉ cần là anh diễn ngài ấy sẽ tới phim trường.”


“…” Cố Hoài Dương chùi khóe miệng, gương mặt anh tuấn đỏ lên. Sau sự tình lần trước y liền cố gắng tránh né Nhiếp Minh Viễn, tỉnh táo tìm cách xử lý đoạn tình cảm kia, nhưng Nhiếp Minh Viễn không cho y cơ hội né tránh, như cũ giống như thường ngày đưa đón y đến tổ kịch. Biết rõ y đơn phương ở cùng một chỗ với hắn sẽ bất an, Nhiếp Minh Viễn liền dẫn y vào rạp hát xem kịch, dùng một tập thể phân tán lực chú ý của một người, nếu như không biết nói với hắn cái gì thì chỉ cần vùi đầu vào xem kịch là được, kịch nói kết thúc lại đưa y về nhà, một loạt các hành động làm người như y khó có thể chống cự, còn y lại tựa như ngã vào vòng xoáy tình yêu, càng giãy dụa ngược lại càng lún sâu không cách nào thoát ra được.


Khi y tập thành thói quen đi với hắn, Nhiếp Minh Viễn không còn thường xuyên dẫn y đi xem kịch nữa mà bắt đầu dắt y vào những nhà hàng cao cấp trong thành phố, đôi lúc thì dẫn y đi xem triển lãm đạo cụ điện ảnh, phần nhiều là những đạo cục của điện ảnh Hollywood, là một người thích diễn xuất, Cố Hoài Dương nhanh chóng bị hấp dẫn, đối với mỗi một loại đạo cụ đều nảy sinh lòng hiếu kì, còn Nhiếp Minh Viễn bên cạnh thì luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn y.


Y cảm nhận được tâm ý của Nhiếp Minh Viễn đối với y, đôi lúc tự hỏi dịu dàng của hắn có thể kiên trì đến khi nào, tối hôm qua lúc rời đi Nhiếp Minh Viễn có nói cho y biết hắn có công việc cần xử lý, hôm nay sẽ không tới phim trường. Nhưng việc hắn thường xuyên đến phim trường đã khiến mọi người chú ý, tuy Nhiếp Minh Viễn không công khai nói gì nhưng người trong tổ kịch đều nhìn ta, dẫn đến nhân viên làm việc rất khách khí với y, cơm hộp luôn luôn được biến đổi da dạng hóa, ngay cả trang phục cũng được Karl điều chỉnh qua một lần, nghiễm nhiên chính là loại đãi ngộ dành cho vai nam chính.


Cố Hoài Dương cúi đầu liếc mắt nhìn trang phục trên người, lần đầu tiên y được mặc trang phục tốt đến thế này, theo kịch tình phát triển khi Vân hiên đến phủ tướng quân sẽ không mặc những loại trang phục như học trò nghèo nữa, mặc dù màu sắc vẫn ảm đạm nhưng so với lúc trước tốt hơn nhiều.


Cố Hoài Dương đối với người trong tổ kịch lúc nào cũng hòa hảo, so với bất luận kẻ nào Tiểu Trần luôn là người cao hứng nhất, bất kể y cùng Nhiếp Minh Viễn là loại quan hệ gì, cậu nhóc cũng sẽ không dùng ánh mắt khác thường đối đãi với y, cậu ở trong giới giải trí đã lâu, khó có dịp gặp được nghệ sĩ tốt như Cố Hoài Dương, thầm nghĩ Cố Hoài Dương sống tốt là được.


Hiện tại trong lúc quay phim, tổ kịch sẽ đem một ít hình ảnh tung ra, từng tấm ảnh tinh mỹ đủ sức thỏa mãn khẩu vị của truyền thông, nhờ vào tin tức lúc trước của Lục Hành nên Cố Hoài Dương đã được chú ý đến, chẳng qua y vẫn luôn duy trì ý định không tiếp nhận quay quảng cáo, vẫn ở trong tổ kịch chuyên tâm diễn xuất, giờ đây tin tức với Lục Hành đã bị những tin liên quan đến Quý Mộ Ảnh che lấp.


Tỷ như Quý Mộ Ảnh đùa giỡn đại bài, quán bar qua đêm, quan hệ nam nữ phức tạp, thái độ với nhân viên làm việc ác liệt, cậu ta mua hơn vạn cái quần jeans cũng không tình nguyện cho người ăn xin ven đường một đồng tiền… Loại tin tức này thường xuyên xuất hiện trên báo, tạp chí cùng mạng khác nhau, tin tức trên mạng chỉ cần có người đứng ra giải thích phù hợp sẽ được tẩy trắng, ví như Cố Hoài Dương chính là một ví dụ, nhờ vào tin tức liên quan đến Lục Hành mà nổi tiếng.


Nhưng mức độ phủ sóng của tạp chí lớn hơn, giấy trắng mực đen in ra bán trong cửa hàng, sẽ được nhiều người biết đến hơn, mà dạo gần đây tin tức của Quý Mộ Ảnh nhiều không kể xiết, mỗi ngày trên đường vào phim trường đều có phóng viên chạy tới dò hỏi, làm người sinh nghi liệu Quý Mộ Ảnh có đắc tội người nào không, nếu không tại sao tin tức hủy hoại hình tượng cậu ta liên tục xuất hiện…


Lúc Cố Hoài Dương đang ăn cơm trưa, một cô gái trẻ tuổi cầm giấy bút tìm Cố Hoài Dương ký tên, ảnh chụp không ngừng phát tán đem đến cho Cố Hoài Dương một lượng người hâm mộ, nhưng y chưa từng nghĩ tới sẽ có người chú ý đến y, người hâm mộ đến tận phim trường tìm y ký tên, y vừa kinh ngạc vừa tiếp nhận bút ký, sau khi xong còn lễ phép nói lời cảm ơn.


Lần này cũng giống như thế, Cố Hoài Dương nghiêm túc ký tên cho người hâm mộ, trò chuyện đôi câu cô gái kia mới rời đi, năm phút đồng hồ sau lại chạy tới, khúm núm đi theo Cố Hoài Dương hỏi xin tiền xe, nói lần đầu đến Thành Điện ảnh không ngờ vé vào cửa quá đắt, tiền trên người cô nhóc đã vét sạch đưa cho nhân viên quản lý.


Tiểu Trần mặt đầy hắc tuyến nhìn cô gái, vốn muốn đuổi cô nhóc đi, không ngờ Cố Hoài Dương lại móc tiền từ trong bóp đưa cho, còn cẩn thận nói cho cô nhóc biết trên xe buýt ngồi chỗ nào là tiện nghi nhất, đợi cô nhóc đi rồi, Tiểu Trần liền cau mày, “Anh thật sự tin cô nhóc không có tiền sao?”


Trong mắt Cố Hoài Dương lộ ra tia xúc động, “Không tới bước đường cùng không ai muốn đi mượn tiền người khác cả.”


Tiểu Trần lĩnh ngộ, “Vậy cũng đúng…” Một lần nữa cậu nhóc cảm thấy Cố Hoài Dương quá đỗi ôn nhu, lấy ra canh gà bản thân đặc biệt nấu để cho y bồi bổ thân thể, Cố Hoài Dương theo lý hiển nhiên không ngừng nói cảm ơn.






Truyện liên quan