Chương 100
“Cảm ơn anh.” Cố Hoài Dương thành khẩn nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Em có thể nhanh vậy đã được xuất hiện trên tivi, đều là nhờ có anh giúp đỡ.” Y biết mọi thứ Nhiếp Minh Viễn làm đều vì y, chính vì thế càng thêm cảm kích từ tận đáy lòng.
“Lần trước không phải đã nói, em còn nói cảm ơn nữa anh liền làm em….” Nhiếp Minh Viễn để tay sau gáy y, đem y kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn môi, đầu lưỡi trơn trượt luồn lách vào miệng y cắn ʍút̼.
“Ngô….” Hơi thở Cố Hoài Dương nhất thời rối loạn, kỹ thuật hôn của hắn rất cao, thủy chung làm người khác không cách nào né tránh được truy đuổi.
Nhiếp Minh Viễn có chút thô lỗ đẩy ngã y đặt trên bàn làm việc, Cố Hoài Dương nửa muốn chống khuỷu tay đã bị Nhiếp Minh Viễn đè lại bả vai, hôn đến mức y thở không nổi, hai người đơn độc ở chung một chỗ thường xuyên phát sinh sự tình này, nhưng đây là phòng làm việc, tuy phòng của hắn không có người dám tùy tiện vào nhưng Cố Hoài Dương vẫn lo sợ, bắt lấy bàn tay tác quái của hắn, hai tay ngay lập tức bị cầm kéo lên đỉnh đầu, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Hơi thở rốn loạn, Nhiếp Minh Viễn gấp gáp vuốt ve lồng ngực y, da thịt mềm dẻo nhượng huyết mạch toàn thân nổi bão, tham lam truy cầu nhiều hơn, “Đừng lộn xộn, anh muốn hôn em.”
“Ngô….Đừ…Đừng làm chỗ này…” Cố Hoài Dương như cũ chống cự, nhưng ngược lại giãy dụa của y càng tăng thêm phần hăng hái cho Nhiếp Minh Viễn, quần áo dần dần bị lôi kéo, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, sắc mặt Nhiếp Minh Viễn nháy mắt trầm xuống, Cố Hoài Dương tựa như vớt được cái phao cứu nạn, vội nói: “Hô….Em phải nghe điện thoại.”
“Không cần để ý.” Nhiếp Minh Viễn cắn răng, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị tiếng chuông làm phát điên.
Cố Hoài Dương không yên lòng, “Có thể có chuyện quan trọng.” Tiếp đến dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Em muốn nghe.”
Nhiếp Minh Viễn đưa mắt nhìn y một lát, thấy Cố Hoài Dương trong lòng run sợ mới đồng ý buông tha y, lấy được tự do, Cố Hoài Dương nhanh chóng rời đi bàn làm việc, hành động kia chẳng khác nào châm ngòi khiến Nhiếp Minh Viễn muốn áp đảo y, cuồng nhiệt yêu thương y một phen, đáng tiếc y không cho hắn cơ hội đó, có đường lui liền chạy mất, như một làn khói vội vàng ra khỏi phòng làm việc, trước đó còn không quên nghiêng đầu, “Em trở về phòng thu.”
Sau đó…Lưu lại Nhiếp Minh Viễn bất mãn ngồi trong phòng, bấm điện thoại gọi cho Đường Vũ.
Đường Vũ nhận được điện thoại có chút ngạc nhiên, khẩu khí của ông chủ thật không tốt, không khỏi bất an lo nghĩ, im lặng nghe xong yêu cầu của hắn, anh liên lạc với Tiết Tử Dật.
Tiết Tử Dật là người đại diện kim bài trong giới giải trí, khả năng so với Kỳ Dực của Quân Hào không khác là bao, nhưng cũng có điểm bất đồng, nghệ sĩ dưới tay Kỳ Dực rất nhiều, còn anh chỉ lác đác vài người, nhưng tuyệt đối đều là minh tinh nổi tiếng. Mặc dù anh là người đại diện, thế mà lại có rất nhiều nữ nhân ái mộ, fan hâm mộ không hề ít. Anh là người khiêm tốn, chưa bao giờ xuất hiện trước ống kính. Nghệ sĩ dưới tay anh, hoặc kiếm được nhiều tiền, hoặc trở thành đại minh tinh, do đó có rất nhiều người muốn được anh quản lý, một phần là vì tài năng của anh, phần khác chính là bởi vì tiền.
Lần này, Tiết Tử Dật đặc biệt làm người đại diện cho Cố Hoài Dương.
Lúc Cố Hoài Dương biết được tin tức liền thụ sủng nhược kinh, liên tục đi theo Đường Vũ hỏi thật sao? Đường Vũ kiên nhẫn giải đáp lần thứ n cho y, dặn dò y sau này phải nghe lời Tiết Tử Dật, về sau anh sẽ là người sắp xếp công việc cho y.
Kỳ quái là Tiết Tử Dật không an bài bất cứ công việc nào cho Cố Hoài Dương, y cũng không gọi điện đến hỏi Tiết Tử Dật, y đoán chừng vẫn chưa có công việc phù hợp với y, như cũ tiếp tục ở Canh Giờ phối âm cho “Ngâm Mộ Giang”.
Chiều hôm đó Cố Hoài Dương vừa mới kết thúc việc thu âm, ra ngoài phòng thu gặp được một nam nhân, người đó vóc người cao to, gương mặt anh tuấn, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, mặc áo Gucci màu đen, tây trang phẳng phiu, cả người toát ra hơi thở cấm dục, thoạt nhìn tựa như tinh anh, “Cậu là Cố Hoài Dương?”
“Đúng vậy.” Cố Hoài Dương nghi ngờ nhìn nam nhân, “Anh là?”
“Tôi là người đại diện của cậu, Tiết Tử Dật.” Vưa nói vừa vươn một tay ra, “Sau này công việc của cậu sẽ do tôi phụ trách, hợp tác vui vẻ.”
“À, làm phiền anh.” Cố Hoài Dương bắt tay anh, vẫn chưa tin được y đã có người đại diện.
Tiết Tử Dật tao nhã lễ độ, “Mấy ngày trước phải xử lý chuyện của nghệ sĩ khác không tiện liên lạc với cậu, xin lỗi.” Tiếp đến rút ra một phần văn kiện đưa cho y, “Dựa theo điều khoản hợp đồng, nếu cậu không muốn hợp tác với tôi có thể từ chối bất cứ lúc nào.”
Cố Hoài Dương không ngờ phần hợp đồng của y là loại tự do, không ngần ngại ký xuống, Tiết Tử Dật lấy ra một phần tư liệu khác đưa cho y, “Tối nay có một tiết mục, cậu trước mắt xem qua đi.”
“Tôi có thể lên chương trình tivi?”
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt y, dáng vẻ khác hẳn so với tạo hình lạnh lùng của nhân vật trong phim, trong lòng Tiết Tử Dật không khỏi có cảm giác ngoài ý muốn, chủ động giải thích với y, “Phải, là tiết mục dùng để tuyên truyền cho ‘Ngâm Mộ Giang’, phim sẽ được nhà đài phát sóng.”
Cố Hoài Dương khẩn trương hỏi: “Vậy bây giờ phải đến đài truyền hình sao?”
“Ừ, tôi lái xe đưa cậu đi.” Tiết Tử Dật trên dưới quan sát y một lát, “Cậu cần một bộ trang phục, mặc thế này không quay tiết mục được.”
Cố Hoài Dương không nhịn được hỏi một câu, “Quần áo của tôi trông rất kém cỏi sao?” Mỗi ngày tới Canh giờ phối âm luôn có người dùng ánh mắt “Người gì mà lại mặc áo sơ mi cùng quần jeans” nhìn y, hiển nhiên đối với cách ăn mặc của y không đồng tình, nhưng lúc ở chung một chỗ Nhiếp Minh Viễn chưa từng chỉ trích y một câu, dù là y mặc áo ngủ ngồi trong biệt thự của hắn dùng cơm hay tây trang nghiêm chỉnh, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn y, dẫn đến mỗi ngày trôi qua y đều ăn mặc tự do thoải mái đi làm.
“Bình thường mặc sẽ không sao, nhưng lên tivi sẽ không tôn trọng người xem.” Tiêt Tử Dật rất không khách khí.
Trong lòng Cố Hoài Dương bắt đầu rỉ máu, “Tôi cần phải đi mua sao?” Thân là nghệ sĩ ở phương diện này chi rất lớn, đôi lúc còn vì muốn để nổi bật mà mua quần áo đắt tiền, mà những loại đó mặc một lần để quay xong lại không thể mặc lại.
Tiết Tử Dật nhìn ra băn khoăn của Cố Hoài Dương, “Cậu nói số đo của cậu cho tôi biết, tôi giúp cậu mượn.”