Chương 112
Ngay sau đó, Nhiếp Minh Viễn ôm ngang y đi tới phòng ngủ, đem y áp trên giường màu trắng, cánh tay rắc chắc chống xuống hai bên thân thể y, tham lam hôn môi, Cố Hoài Dương dưới nụ hôn cuồng nhiệt của hắn không ngừng thở dốc, Nhiếp Minh Viễn chuyển xuống cổ hôn, xương quai xanh, cởi áo y ra hôn xuống lồng ngực, phần bụng mềm mại bại lộ trong không khí liền được vuốt ve.
Động tác của hắn cuồng dã và tràn đầy ý muốn chiếm đoạt, trên người mỗi một nơi đều bị ɖâʍ loạn gặm cắn, vuốt ve, ma sát, dục vọng dâng trào, tính khí cương cứng bị người sờ qua, thân thể Cố Hoài Dương càng lúc càng nóng, hai tay đặt trên vai Nhiếp Minh viễn, khó chịu giãy dụa, “Ngô….A….Không…..”
“Em thật nhạy cảm.” Nhiếp Minh Viễn cúi thấp người hôn y, từ cổ đến ngực, từ cánh tay trượt xuống vòng eo, tham lam vuốt ve bắp đùi bóng loáng, cơ hồ là đem toàn thân trên dưới của y đều sờ qua một lần, đốt lên ngọn lửa trong lòng y, sau đó tách chân trái của y ra, ý vị xoa nhẹ lên cái mông căng đầy của y một chút liền dùng sức xâm nhập vào cơ thể y….
“Ngô….Ân….” Cố Hoài Dương phát ra một tiếng hừ nhẹ, vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, ngón tay đặt trên dục vọng của y nhẹ nhàng ma sát, khơi dậy một tầng kích thích, ngón tay xâm nhập vào khuếch trương vách tường chật hẹp bên trong, Nhiếp Minh Viễn thích thú thăm dò, đợi đến khi chạm đến nơi mẫn cảm nhất của y mới tạm buông tha.
Một loạt các loại khoái cảm khác nhau vây khốn, cả người y dần đỏ hồng, “Chớ lấy….Ân….”
“Thật chặt, em lúc nào cũng chặt như vậy.” Ngón tay Nhiếp Minh Viễn để trong người y mô phỏng tính khí, không ngừng cắm vào rút ra.
“Đừng….”
Nhiếp Minh Viễn dùng sức ma sát vách tường mềm mại bên trong, “Mới vậy đã xấu hổ.”
“Ngô….Ngô….” Cố Hoài Dương khẽ hé môi, tiếng thở dốc câu dẫn từ nơi đó truyền ra.
Nhiếp Minh Viễn cúi người cho y một nụ hôn nóng bỏng, tựa như dù có hôn y thế nào cũng cảm thấy không đủ, quấn lấy đầu lưỡi y, sau đó tách hai chân y ra, đem vật thô nóng đỉnh vào cơ thể y.
Màn đêm không biết từ lúc nào đã bao trùm phòng ngủ, thân ảnh nam nhân nằm trên giường lớn, hai người chặt chẽ quấn lấy nhau, kịch liệt chuyển động, nhiệt độ trong không khí tăng vọt, nóng như lò lửa.
“Ngô….Không muốn….A….” Tiếng thở dốc không ngừng phát ra từ miệng Cố Hoài Dương, y hơi ngẩng đầu lên nhìn, cả người y nằm ngửa trên giường, hai chân trói buộc bị tách ra để trước ngực, đôi tay nóng như lửa vững vàng chế trụ eo y, nâng hông y lên thật cao, tính khí thô nóng liên tục giày xéo miệng huyệt đỏ tươi như hoa tường vi nở.
Nửa người trên bất động, chỉ có thắt lưng bên dưới không ngừng đong đưa, khiến cho cả người Nhiếp Minh Viễn thoạt nhìn vừa có phần hài hòa vừa có phần mỹ cảm, loại tư thế kia yêu cầu nam nhân nhất định phải có thể lực cùng sức tay rất cường tráng mới làm được, mà Nhiếp Minh Viễn vẫn luôn dùng tư thế đó thành thạo trêu chọc y, xâm chiếm y, kéo đến tiếng nước ɖâʍ mỹ từ bên dưới truyền đến.
Trên giường vì hai người vận động mà loạn thành một khối, gối đầu để trên đầu giường rơi xuống đất, làn da màu mật ong của Cố Hoài Dương đỏ ửng lên, Nhiếp Minh Viễn liên tục gắm cắn da thịt y, không ngừng xỏ xuyên thân thể y, động tác kịch liệt trừu sáp, vách tường bên trong dần nóng lên, tựa như không đủ, siết chặt lấy tính khí thô tô bên trong.
Cố Hoài Dương có điểm bối rối, lấy tay bắt lấy cánh tay Nhiếp Minh Viễn muốn ngăn lại, đổi lại càng thêm bị hắn ra vào cuồng dã hơn, “Ngô….Không…..Không muốn….”
Nhiếp Minh Viễn cấm lấy tính khí đã cương lên của y, ác ý khêu khích, “Rất muốn đi?”
“Ngô….A….” Trước sau bị vuốt ve nhượng cả người Cố Hoài Dương nóng lên, không nhịn được muốn chống cự, “Không…..A….Anh đừng….A a….”
Nhiếp Minh Viễn càng trở nên ɖâʍ loạn lay động eo, một lần lại một lần nữa đỉnh vào cơ thể y, duy trì loại luật động nguyên thủy suốt thời gian dài, đem cả người y chìm đắm trong bể tình….
Lúc tính khí kia rời đi cơ thể, Cố Hoài Dương giống như thường ngày mê man nằm ngủ trên giường, Nhiếp Minh Viễn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, suốt quá trình thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt ngủ say không chút phòng bị của y, hiển nhiên chuyện hắn làm không thể nói cho đối phương biết.